Thì ra, Thẩm Giai Nghị đã phát hiện ra mọi chuyện.
Lần đầu tiên bị lộ, cô đã cho người đi điều tra, hôm đấy Vũ Diệp Nam có vào phòng thí nghiệm, chỉ nửa tiếng sau khi anh ta rời đi, phòng thí nghiệm đã bốc cháy.
Còn lần thứ hai, cô đã làm kín kẽ như vậy, nhưng khi đến ngày có kết quả thì cơ sở của họ lại đóng cửa không tiếp khách nữa. Vốn dĩ cô cũng cho người đi điều tra tiếp, nhưng không có kết quả.
Cũng phải thôi, nếu người đứng sau là Thẩm Giai Nghị, thì người của cô làm sao có thể điều tra ra được?
“Anh đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu.” Giang Ý Mạn phủ nhận.
Nghe không hiểu?
Thân thể Thẩm Giai Nghị đè thấp xuống, đến càng gần Giang Ý Mạn hơn.
“Viện trưởng ở đó đã nói cho tôi biết, cô đang làm xét nghiệm quan hệ cha con cho Hiên Hiên và tôi.” Thẩm Giai Nghị đưa tay đặt lên cổ Giang Ý Mạn, bóp lấy.
Anh không biết Giang Ý Mạn có âm mưu gì, bản xét nghiệm có để tên thật của anh và Hiên Hiên. Đã xét nghiệm lén lút nhưng lại để tên thật, trừ khi cô ta muốn nó hợp pháp khi dính đến pháp luật.
Vốn dĩ trước đó khi lấy được bản kết quả xét nghiệm, anh còn không thèm xem, thật không ngờ hiện tại lại đúng lúc cần tới nó để xác nhận.
Giang Ý Mạn quả là có quá nhiều bí mật.
“Vậy chính anh là người đã cho cơ sở đó đóng cửa?Tôi thật rất tò mò, rốt cuộc thì Thẩm tiên sinh đang sợ cái gì? Mục đích thực sự của anh khi đóng cửa cơ sở đó là gì?” Giang Ý Mạn hỏi.
Đương nhiên là không thể để cho Giang Ý Mạn xem được kết quả rồi. Anh không biết mục đích của cô ta là gì, tại sao lại đem anh và Hiên Hiên đi xét nghiệm?
“Đừng có nói sang chuyện khác, nói mau, tại sao cô phải làm xét nghiệm quan hệ cha con giữa tôi và Hiên Hiên?” Thẩm Giai Nghị lại hỏi.
“Nói, tại sao cô lại làm xét nghiệm?” Hai tay Thẩm Giai Nghị càng dùng sức, nếu Giang Ý Mạn còn không nói ra sự thật, anh ta có thể sẽ bóp chết cô...
Giang Ý Mạn ngất đi.
Mới về nước được gần 3 tháng, cuộc sống mỗi ngày của cô thật mệt nhọc. Quản cả một tập đoàn lớn đâu phải việc dễ dàng, huống chi còn phải tìm cách chỉnh Giang Vũ Phỉ, tìm cách đoạt lại được con, tìm cách khiến bọn chúng thừa nhận cô.
Nhiều lúc, cô thấy đời thật bất công, cớ sao lại bắt một cô gái mới hai mươi mấy tuổi đầu như cô, lại phải chịu nhiều đau khổ, đắng cay như vậy?
Thẩm Giai Nghị hoảng hốt, một tay đỡ lấy Giang Ý Mạn: “Giang Ý Mạn? Giang Ý Mạn?” Anh vỗ vỗ mặt cô, vừa rồi anh dùng lực rất có chường mực mà, sao lại nghiêm trọng như vây?
Anh nhanh chóng ôm Giang Ý Mạn ra xe, ngồi lên rồi lái đi. Thẩm Giai Nghị đưa Giang Ý Mạn đến nhà Dương với tốc độ nhanh nhất.
Dương vừa mở cửa, liền nhìn thấy bộ dáng luống cuống của Thẩm Giai Nghị, trong lòng vui mừng khó tả.
“Giai Nghị, sao vậy?”
Thẩm Giai Nghị ôm Giang Ý Mạn xông vào, đặt cô nằm trên ghế sofa trong phòng khách.
“Mau xem cô ấy, tự nhiên cô ấy bị ngất.” Thẩm Giai Nghị nói.
Một người phụ nữ? Đây là lần đầu tiên Thẩm Giai Nghị mang một người phụ nữ đến nhà Dương, bọn họ đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, nhưng anh chưa từng nghe Thẩm Giai Nghị kể về người phụ nữa nào.
“Tôi mới động nhẹ, cô ấy liền bị ngất đi.” Lông mày Thẩm Giai Nghị nhíu lại, vừa nói vừa nhìn chằm chằm Giang Ý Mạn.
Dương bước lên phía trước nhìn về phía Giang Ý Mạn, mặt bị quay vào trong nên anh không nhìn rõ, nhưng chắc cũng là một mỹ nữ, anh chỉ cười.
“Còn cười cái quái gì? Mau khám đi bác sĩ!” Thẩm Giai Nghị muốn đấm vào mặt Dương một cái, để xem anh ta còn cười nổi không.
“Sao lại lo lắng cho cô ấy như vậy? Thích cô ấy rồi sao?” Dương hỏi thẳng.
Anh thích cô ta?
Thẩm Giai Nghị hừ lạnh một tiếng, làm sao có khả năng? Cùng lắm là vì có quen biết, anh không muốn cô ta xảy ra chuyện gì, hơn nữa, người phụ nữ này mà có chuyện, thì không phải mọi tội lỗi sẽ đổ hết lên đầu anh sao?
Thẩm Giai Nghị trừng mắt nhìn Dương.
Dương xem qua rồi thở dài: “Tình huống của cô ấy cũng không quá phức tạp, do đột nhiên bị tắc nghẽn đường hô hấp trên, công thêm mệt mỏi quá độ, cơ thể yếu quá nên mới ngất đi thôi. Làm hô hấp nhân tạo thử xem, nói không chừng sẽ tỉnh dậy ngay đấy.” Dương vừa nói đã muốn cười.
Trên thực tế, chỉ cần để một khoảng thời gian nữa là cô ấy có thể tự tỉnh lại mà không cần hô hấp nhân tạo, nhưng anh muốn thử xem Thẩm Giai Nghị có chịu không.
“Bảo tôi... hô hấp nhân tạo... cho cô ta?” Thẩm Giai Nghị trợn tròn mắt.
“Nếu anh không muốn hô hấp thì thôi, cứ để cô ấy nằm đây. Dù sao cô ấy sống hay chết cũng không liên quan đến anh, đúng không?” Dương đứng dậy, ra vị trí chỗ cửa sổ rồi ngồi xuống.
He he he!
Thẩm Giai Nghị rối rắm một hồi, nghĩ đến cũng là một sinh mệnh, dù sao thì cô ta thật sự tốt với Đóa Đóa và Hiên Hiên, bất kể như thế nào, anh cũng nên cứu cô.
Thẩm Giai Nghị bước tới, cúi người xoay mặt Giang Ý Mạn ra ngoài.
Dương liếc nhìn sang.
“Oa, cô ấy thật đẹp, mỹ nữ, ôi xinh quá!” Dương trực tiếp chạy tới: “Thẩm Giai Nghị, anh miễn cưỡng hô hấp nhân tạo cho cô ấy đúng không? Không sao, cứ giao cho tôi, tôi sẽ làm thật tốt.”
Anh đẩy Thẩm Giai Nghị ra, tự mình ngồi xổm xuống.
Đang yên đang lành thì Thẩm Giai Nghị bị đẩy ra. Cái thằng Dương chết tiệt này, cứ làm như nửa đời chưa từng nhìn thấy mỹ nữ vậy, lại còn sinh ra tà niệm với Giang Ý Mạn? Thẩm Giai Nghị nắm lấy vai Dương, trực tiếp nhấc anh ta lên. Có mùi chết chóc bốc lên quanh đây, làm cho Dương sợ hãi.
Bọn họ là bạn bè nhiều năm như vậy, Thẩm Giai Nghị chưa từng quay lưng với anh, chẳng lẽ hôm nay “tình huynh đệ” của bọn họ sẽ bay màu chỉ vì một người phụ nữ?
“Được rồi, được rồi, muốn hôn người ta thì cứ nói thẳng ra đi, lại còn lắm chuyện!” Dương bĩu môi.
Thẩm Giai Nghị lại trừng mắt nhìn sang.
“À, coi như em chưa nói gì, chưa có nói gì, anh giai cứ tự nhiên đi.” Dương ngồi xuống trong góc nghịch điện thoại.
Thẩm Giai Nghị lại ngồi xổm trước mặt Giang Ý Mạn, cô nằm bất động trên sofa, rất yên tĩnh, thật ra cũng rất xinh đẹp, chỉ cần cô đừng tỉnh lại, đừng lộn xộn, đừng phản nghịch anh, thì rất tốt.
Thẩm Giai Nghị liếc nhìn Dương, thấy anh ta có vẻ như đang nghịch điện thoại thật, không có nhìn trộm, anh liền xoay người, một tay chống trên ghế sofa, đầu chậm rãi rơi xuống.
Gần, càng ngày càng gần hơn.
Đôi mắt anh rơi xuống môi của Giang Ý Mạn, trông mềm mại như thạch, mùi vị hẳn là rất tốt, trong đầu anh không phải nghĩ đến đang cứu người, mà là anh thực sự muốn cùng cô... gần gũi?
Trong góc.
Dương đâu còn tâm trí mà nghịch điện thoại, anh thật sự không ngờ Thẩm Giai Nghị lại chủ động muốn hôn một người phụ nữ. Hoàn toàn khác với thường ngày, hôm nay coi như Dương đã được mở mang tầm mắt.
Mẹ ơi, con hơi háo hức quá!
Dương dơ điện thoại lên, anh muốn ghi lại khoảnh khắc thiêng liêng này, nó rất đáng để lưu giữ lại làm kỷ niệm!
Trong khung video, môi của Thẩm Giai Nghị và Giang Ý Mạn được Dương zoom cận cảnh.
Không, không, anh ta thở không nổi nữa rồi, nhìn Thẩm Giai Nghị nghiêm túc chuẩn bị đặt môi lên môi Giang Ý Mạn, lại còn thâm tình nhắm mắt lại? Nhưng tại sao Dương đột nhiên muốn cười?
Vừa rồi anh chỉ nói đùa với Thẩm Giai Nghị, muốn xem anh ta sẽ chịu tiếp xúc với cô gái này không thôi, vậy mà Thẩm Giai Nghị lại dễ dàng bị lừa như vậy. Ôi, đây là lần đầu tiên anh lừa được Thẩm Giai Nghị đấy, cảm thấy thật sảng khoái!
Ha ha ha.
Hãy tha thứ cho Dương, khi tại thời điểm Thẩm Giai Nghị chuẩn bị hô hấp, anh lại cười để phát ra tiếng.
Nụ cười này làm Thẩm Giai Nghị lập tức dừng lại, anh quay đầu sang, trong nháy mắt liền nhận ra đây chỉ là trò lừa gạt của Dương, sắc mặt Thẩm Giai Nghị chìm xuống, anh chạy tới ôm Dương rồi bắt đầu đánh.
Mười phút sau.
Thẩm Giai Nghị và Dương đang ngồi ngoài ban công, Dương lấy khăn giấy nhét vào lỗ mũi, anh bị Thẩm Giai Nghị đánh chảy cả máu mũi: “Sao lại mạnh tay như vậy hả?”
Sắc mặt Thẩm Giai Nghị tối sầm, vừa rồi anh còn định cứu người, nhưng hóa ra là thằng chết bầm này đang giở trò. Mẹ kiếp, càng nghĩ càng thấy tức, lại muốn đánh người. Thẩm Giai Nghị đấm tới, Dương liền nhanh hơn một bước, đè tay anh lại.
“Bị mất trí nhớ mà cái tật nóng tính vẫn không thay đổi! Nhưng mà, những điều tôi nói cũng không phải sai. Anh và Giang Vũ Phỉ kết hôn đã tám năm, nhưng tôi chưa từng thấy anh đối xử với cô ấy tốt như vậy bao giờ.” Dương nói.
Giang Vũ Phỉ?
“Trước đây tôi thường đối xử không tốt với Giang Vũ Phỉ sao?” Thẩm Giai Nghị hỏi.
Vấn đề này... hơi phức tạp.
“Không biết có phải hay không, nhưng anh không có tình cảm với cô ấy. Anh đã đắn đo rất nhiều khi quyết định lấy cô ấy. Anh từng chạy đến nói với tôi, nói rằng anh không có cảm giác với cô ấy, thậm chí lên giường cũng còn không muốn lên. Nhưng rồi một hôm, anh lại nói mình đã có con. Lúc đó tôi rất sốc, anh nói anh không thích cô ấy, anh chưa từng chạm vào cô ấy, vậy mà đùng một cái lại thông báo đã có hai đứa con?”
Vậy sao? Thẩm Giai Nghị không nhớ gì cả.
“Nhưng cũng có thể là trong ba năm chung sống, anh đã không kiềm chế được.” Dương cười nói.
Thẩm Giai Nghị đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Dương, tôi đã nhìn thấy giấy kết hôn ở trong tủ, anh có biết ngày tháng ghi trên giấy là ngày nào không?” Thẩm Giai Nghị nói.
Đây là điều khiến anh thấy rất kỳ quái.
“Ngày nào?” Dương hỏi, Thẩm Giai Nghị chưa nói cho anh biết chuyện này.
“Là năm năm trước, không phải tám năm trước. Tôi còn tìm được cả một đơn xin ly hôn nữa, thời gian ghi trên đấy là trước thời điểm tôi bị mất trí nhớ ba ngày.” Thẩm Giai Nghị nói.