Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 48: Chương 48: Rửa bát




Giang Ý Mạn quay mặt đi, giả vờ như không nhìn thấy! Giang Vũ Phỉ thích khoe khoang thì cô cứ để cô ta khoe khoang, dù sao cũng không còn bao lâu nữa, khi Giang Ý Mạn tìm được người đàn ông năm đó, cô nhất định sẽ mang bọn nhỏ đi.

Nửa giờ sau!

Bữa tối kết thúc!

“Ông xã, cùng nhau đi dạo đi” Giang Vũ Phỉ thấy Thẩm Giai Nghị muốn rời đi.

“Không đi! Tôi còn có vài cuộc họp video nữa.” Thẩm Giai Nghị từ chối.

Không phải anh bận thật, mà là không muốn đi cùng Giang Vũ Phỉ.

“Đi đi mà! Không phải anh đã nói công việc không quan trọng sao, gia đình mới là quan trọng nhất, bây giờ anh lại chú tâm vào công việc rồi? Đóa Đóa, con thấy mẹ nói có đúng không? Nếu Đóa Đóa cũng thấy đúng thì giơ tay lên để ba ba đi dạo cùng chúng ta nào! ”Giang Vũ Phỉ lại lợi dụng đứa nhỏ.

Đóa Đóa nhìn mẹ, rồi nhìn ba ba, sau đó nó giơ cả hai tay lên.

“Nhìn đi, Đóa Đóa tán thành kìa, Hiên Hiên, con thì sao?” Giang Vũ Phỉ lại hỏi Hiên Hiên.

“Dạ con cũng thấy đúng, nhưng mà con không đi đâu ạ, con còn phải làm bài tập về nhà.” Hiên Hiên nói.

“Vậy ba người chúng ta đi!” Giang Vũ Phỉ kéo Đóa Đóa, lại để cho Đóa Đóa kéo Thẩm Giai Nghị.

Cả nhà ba người đi dạo một vòng quanh sân vườn, Đóa Đóa đi ở giữa, được ba mẹ cầm hai bên tay, nó rất vui, nhưng trên mặt vẫn không có nụ cười nào.

Giang Ý Mạn thấy thật kỳ lạ, Đóa Đóa đã từng rất dựa dẫm vào Giang Vũ Phỉ, bây giờ cô ta đã về nhà, đáng lẽ ra người vui nhất chính là Đóa Đóa chứ, vậy mà nó vẫn không cười được.

Giang Vũ Phỉ đi tới cửa, cô ta liếc mắt nhìn người hầu bên cạnh một cái, người hầu liền hiểu ý của bà chủ.

Sau khi bọn họ đi ra ngoài! Người hầu đó ngạo nghễ bước tới, chỉ tay về phía Giang Ý Mạn.

“Cô, đi rửa bát đi, nhớ lau sàn nhà cho cẩn thận nữa, bà chủ của chúng tôi rất ưa sạch sẽ, một sợi tóc cũng không được để sót lại.” Người hầu hung tợn nói.

Gì cơ?

Bắt Giang Ý Mạn rửa bát? Lau nhà?!

Cô là Thần Tài đó! Vậy mà cô ta lại sai cô đi làm những việc này? Rõ ràng là người hầu đang cố ý ức hiếp cô, tưởng cô dễ bắt nạt sao?

“Cô nhìn chằm chằm cái gì? Mọi người đều là người hầu, người khác đều làm được, tại sao cô không làm được? Chẳng lẽ cô nghĩ mình là người mà Thẩm tiên sinh đích thân mời về, nên kiêu căng?” Người hầu đó gầm lên.

Hai tay chống nạnh, cô ta đứng sang một bên với tư cách là một người giám sát.

Giang Ý Mạn có thể từ chối, bởi vì Thẩm Giai Nghị đã nói cô đến đây không cần làm gì, chỉ cần chăm sóc cho Đóa Đóa thôi, cô không phải là một người hầu bình thường.

Thẩm Giai Nghị còn nói ai dám động vào cô thì phải qua anh, nếu bây giờ Giang Ý Mạn đi gặp Thẩm Giai Nghị, người hầu này nhất định sẽ bị đuổi việc.

Nhưng cô không đi, bởi vì cô biết đây là ý của Giang Vũ Phỉ, cô ta muốn bắt cô phải tự mình rời khỏi Thẩm gia.

Giang Ý Mạn đứng trước bàn ăn, cảm thấy chán ghét, nếu Từ Phong có ở đó thì cô sẽ sai anh ta rửa, nhưng hiện tại cô không tìm được ai cả.

Khi nào cô phải bảo Từ Phong tìm cách đưa hai người của mình vào đây, nếu không sau này Giang Ý Mạn sẽ phải làm những việc bẩn thỉu tay chân như vậy, tay cô là để đếm tiền chứ không phải dùng để rửa bát.

Có mỗi việc nhẹ nhàng vậy thôi mà Giang Ý Mạn làm thấy căng, cô đứng nghiêng, một tay đưa ra xa, tay kia dùng hai ngón tay cầm đồ, một đĩa, hai đĩa.

Người hầu đứng bên cạnh nhìn mà thấy ngứa mắt, đều là người hầu, làm sao có thể kênh kiệu như vậy, có Thẩm tiên sinh che chở, nên tưởng mình là bà chủ?

“Kìa.” Người hầu hét lớn một tiếng.

Choang! Tay Giang Ý Mạn run lên, cái đĩa rơi xuống đất vỡ tan tành.

Thôi xong.

“Đây là của Thẩm lão phu nhân tặng Thẩm tiên sinh trong lần sinh nhật vừa rồi, cô có biết chiếc đĩa này đắt như thế nào không?” Người hầu chỉ vào Giang Ý Mạn, ngón tay run run.

Phần eo ngấn mỡ của cô ta lắc lư, bộ dạng khá buồn cười.

Giang Ý Mạn bất đắc dĩ nhìn cái đĩa trên mặt đất, bỏ đi! Đắt vậy sao? Nhà cô có rất nhiều đĩa như thế này đấy biết không?

Đối tác thường tặng cho Giang Ý Mạn rất nhiều đồ, đều là những thứ trông khá xa xỉ, nhưng cô cũng không thèm nhìn, toàn ném thẳng cho nhân viên của công ty coi như là đồ thưởng khi họ tăng ca.

“Không phải chỉ là một cái đĩa thôi sao? Tôi sẽ trả tiền, không sao.” Giang Ý Mạn nói.

“Đĩa ăn tận mấy tỷ thì cô trả kiểu gì? Cô giàu lắm sao? Một con đàn bà không biết xấu hổ chỉ biết suốt ngày quyến rũ Thẩm tiên sinh, ngay cả vài cái bát cũng không rửa nên hồn.” Người hầu lấy tay dí vào trán Giang Ý Mạn.

Dám dí đầu cô?

Mẹ kiếp, đây là lần đầu tiên cô bị dí vào trán đấy.

Giang Ý Mạn gạt tay của người hầu ra, quát lại.

“Tôi làm vỡ đĩa mà tôi còn không lo lắng. Cô là bà chủ của Thẩm gia hay sao? Việc này đến lượt cô quản? Cô là ai thế?”

Giang Ý Mạn không khách khí nói, vì đối phương động vào cô trước, cô sẽ không bao giờ đi bắt nạt người khác chỉ vì vài đồng tiền dơ bẩn như cô ta.

“Được, được, được rồi, vậy cô tự mình đi mà giải thích cho Thẩm tiên sinh đi! Nhưng cô phải rửa xong chỗ bát còn lại đã, để tôi xem tối nay cô làm rơi bao nhiêu cái, sẽ tổn hại bao nhiêu tài sản.”

Cô ta nói rất to, khi nói chuyện, nước miếng còn bắn tung toé khắp nơi, thật kinh tởm, nói xong cô ta liền đi làm việc khác, để mặc Giang Ý Mạn ở lại thu dọn.

Lần này cô cẩn thận hơn một chút, từ từ thu dọn đồ ăn, bát đũa mang vào bếp, rồi bắt đầu rửa sạch.

Eo ơi! Cái bát trong tay cô đầy dầu, thật kinh tởm, không được, ngày mai cô phải bảo Từ Phong nhanh chóng sắp xếp thêm cho hai người vào đây, như vậy thì cô sẽ không phải làm gì rồi.

Trong phòng khách!

Thẩm Giai Nghị đi dạo một lúc liền lấy lí do có chuyện cần giải quyết ngay để trở về, thật ra chỉ là không muốn đi cùng Giang Vũ Phỉ, ở cùng với cô ta làm anh không thoải mái.

Khi đi ngang qua nhà bếp, anh dừng lại.

Nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn đang di chuyển xung quanh đó, không phải là Giang Ý Mạn sao? Ai đã bắt cô làm những việc này?

Thẩm Giai Nghị bước vào.

“Ai bảo cô rửa nó?” Anh nói.

Âm thanh vang lên quá đột ngột khiến Giang Ý Mạn không kịp phản ứng, lại có hai chiếc bát rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Choang!!!

Giang Ý Mạn xấu hổ! Cô hẳn là người hầu tồi tệ nhất trên đời, chỉ rửa một tý bát thôi cũng có thể làm phòng bếp đầy bát đĩa vỡ nát, dưới chân toàn là những mảnh vỡ.

“Ha ha! Tôi xin lỗi, tôi sẽ dọn dẹp ngay.”

Giang Ý Mạn ngồi xổm xuống, vừa mới duỗi tay ra, liền bị mảnh vỡ cắt đứt, vết máu loang lổ trên mảnh đĩa trắng, lại đứt tay tiếp rồi, từ khi chuyển đến đây, ngày nào cô cũng bị thương tích vậy?

Thẩm Giai Nghị lo lắng, chạy qua, cầm chặt tay Giang Ý Mạn: “Sao cô lại bất cẩn như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.