Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 105: Chương 105: Tập bơi




Ngày hôm sau.

“Boss, quầy lễ tân gọi lên nói có người muốn gặp cô.” Từ Phong nói.

Thường thì Từ Phong không phải đến thông báo những việc này, anh có quyền từ chối luôn, nhưng người tới đây hôm nay rất đặc biệt, anh không thể tự mình quyết định được, đành phải vào hỏi Giang Ý Mạn.

“Lại là vị chủ tịch nào tới đề nghị hợp tác?” Giang Ý Mạn thờ ơ.

Cô ấy thực sự không thiếu người để hợp tác.

“Là phu nhân của Thẩm thị.” Từ Phong nói.

“Giang Vũ Phỉ?” Giang Ý Mạn suýt nữa bật cười.

Giang Vũ Phỉ này cũng kỳ quái, chồng của cô ta còn đang nằm viện, vậy mà cô ta còn tâm trạng đi làm.

“Cô muốn gặp không? Cô ấy thay mặt tập đoàn Thẩm thị đến gặp chúng ta để bàn chuyện hợp tác. Nghe nói gần đây bọn họ chuẩn bị phát triển một thương hiệu mới. Có vẻ như Thẩm thị dồn rất nhiều tâm huyết vào dự án này.” Từ Phong nói.

“Bảo cô ta cút đi.” Giang Ý Mạn không còn gì để nói.

“Cái này không được đâu! Cô ấy đại diện cho tập đoàn Thẩm thị, chúng ta đều biết, tập đoàn Thẩm thị là công ty niêm yết lớn nhất nước, mạng lưới đằng sau nó rất phức tạp. Sao cô có thể tuỳ tiện đuổi người ta đi như vậy được?”

“Hay là, chúng ta chơi đùa cô ta một chút đi.” Từ Phong hớn hở.

“Chơi như thế nào?” Giang Ý Mạn hỏi.

Từ Phong bước tới, nói nhỏ bên tai Giang Ý Mạn, sau khi nghe xong, Giang Ý Mạn cảm thấy rất tốt.

“Được đấy. Có tiến bộ, càng ngày anh càng biết chỉnh người rồi đấy nha!” Bàn tay của Giang Ý Mạn đánh vào cánh tay Từ Phong.

Từ Phong cười.

“Không dám, không dám, đều là học hỏi được từ boss, hehe!”

“Đi gọi Giang Vũ Phỉ đi!” Giang Ý Mạn nói.

“Được.” Từ Phong chạy ra ngoài.

Cuối cùng anh cũng đã làm được chuyện khiến boss hài lòng, Từ trợ lý ngâm nga một khúc hát, vừa bước tới cửa, trán liền bị đập mạnh vào cửa kính.

Mé nó! Đau quá, đau quá, đau quá.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Giang Vũ Phỉ không hiểu, hỏi.

Không phải Từ Phong bảo sẽ dẫn cô đi nói chuyện hợp tác sao? Cô nên đi văn phòng Tổng giám đốc chứ, tại sao Từ Phong lại dẫn cô đến nơi kỳ quái này?

Giang Ý Mạn đã từng khẳng định Từ Phong là bạn trai của cô ta, cô nên thật cẩn thận với những người có quan hệ với Giang Ý Mạn.

“Sắp tới rồi.”

Từ Phong đưa Giang Vũ Phỉ đến bể bơi trong công viên của tập đoàn TM, mọi nhân viên đều có thể bơi ở đây, nhưng bây giờ đang là giờ làm việc, nên sẽ không có ai.

“Chính là nơi này.” Từ Phong nói.

Hồ bơi?

“Đây là?” Giang Vũ Phỉ không hiểu. Cô không muốn bơi, cũng không biết bơi! Cô đến đây chỉ để nói chuyện hợp tác.

“Ông chủ của tôi, ngày nào, vào thời điểm này cũng đến đây bơi. Nếu như cô muốn bàn chuyện hợp tác, thì hãy thay quần áo rồi đi vào đi. Cô chỉ có một cơ hội, có muốn nắm lấy hay không thì tùy cô.” Từ Phong đưa cho Giang Vũ Phỉ một bộ bikini.

Đây...

Giang Vũ Phỉ hơi do dự, nhưng cô vẫn nhận lấy, nếu còn không thương lượng hợp tác được, sau này làm sao cô có thể đứng vững trong tập đoàn Thẩm thị, e rằng những cổ đông đó sẽ nói này nói nọ cô.

“Từ Phong, bộ này - có phải lộ quá không?” Giang Vũ Phỉ xấu hổ.

“Giám đốc của chúng tôi chỉ thích loại này thôi, nếu cô thấy xấu hổ thì thôi vậy.” Từ Phong cố ý đưa tay ra lấy lại.

Anh biết Giang Vũ Phỉ sẽ không từ bỏ.

“À không đâu, không thành vấn đề, nhà tôi có rất nhiều loại như này, chồng tôi cũng rất thích nhìn thấy tôi mặc, hôm nay làm phiển anh rồi.” Giang Vũ Phỉ khẽ gật đầu.

“Vâng, sau này có lẽ chúng ta thật sự có thể hợp tác cùng nhau đúng không? Vậy cô mau vào đi thôi, tôi đi làm việc trước đây.” Từ Phong rời đi.

Sau khi thấy Giang Vũ Phỉ bước vào, anh liền cùng Giang Ý Mạn chạy đến một lối vào khác.

“Sao rồi, Giang Vũ Phỉ có bị lừa không?” Giang Ý Mạn hỏi Từ Phong.

Hai người họ đang ngồi ở góc bể bơi, chỗ này rất khuất, sẽ không bao giờ bị phát hiện.

Từ Phong đã sắp xếp trước cho một người đàn ông cao lớn vạm vỡ bơi trong đấy, với chỉ số IQ của Giang Vũ Phỉ, nhất định cô ta sẽ cho rằng anh ta là giám đốc của TM, một lát nữa sẽ có màn hay xuất hiện, haha!

“Cô ta đi thay quần áo rồi, sếp, Giang Vũ Phỉ vẫn cho rằng cô là đàn ông, vừa rồi khi tôi đưa bộ bikini kia cho cô ta, cô không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô ta đâu, lả lơi hết sức, trông thật kinh tởm.” Từ Phong chê.

“Đã chuẩn bị máy ảnh xong chưa? Phải chụp đẹp vào đấy nhá.” Giang Ý Mạn nói.

“Ok, tôi nhất định sẽ chụp Giang Vũ Phỉ thật...”

Từ Phong chưa kịp nói xong, Giang Vũ Phỉ đã thay quần áo đi ra, Từ Phong hai mắt nhìn thẳng, hoàn toàn bị thân thể nóng bỏng của Giang Vũ Phỉ hấp dẫn.

Giang Ý Mạn vỗ vỗ mặt Từ Phong: “Nhìn cái gì vậy? Anh bị Giang Vũ Phỉ mê hoặc rồi à?”

“Boss, dáng người cô ta khiến vật kia của tôi muốn cứng lên luôn ấy. Nhìn chân dài kìa, cái eo thon kia nữa, trời ạ!” Từ Phong không khỏi hét lên.

Giang Vũ Phỉ đi tới mép bể bơi, trước mắt chỉ có một người đang bơi ở đó, người này có dáng người cao lớn, nước da ngăm đen khỏe khoắn, anh ta đang biểu diễn kỹ năng bơi lội với tốc độ kinh ngạc.

Đây chắc là tổng giám đốc của tập đoàn TM, người được mệnh danh là thần tài. Anh ta đẹp trai quá!

Người đàn ông bơi đến trước mặt Giang Vũ Phỉ, tháo kính bơi xuống.

Nhìn cô ấy từ dưới lên.

“Muốn xuống sao?” Một giọng nói rất nam ​​tính.

Không biết Từ Phong lấy đâu ra cực phẩm như thế này, nhìn rất được.

“Một chút.” Giang Vũ Phỉ nhìn ra vị thần tài này rất thích bơi lội và tập thể dục, nếu làm theo những gì anh ta thích thì sẽ nhanh chóng ký được hợp đồng hơn.

“Tôi đỡ em.” Người đàn ông vươn tay ra.

Giang Vũ Phỉ đưa bàn tay nhỏ bé của mình đặt trên tay anh, anh kéo, Giang Vũ Phỉ trực tiếp ngã xuống nước, anh ôm cô, một cái ôm kiểu công chúa, không khí xung quanh có chút gợi tình.

Giang Vũ Phỉ xấu hổ thẹn thùng, cô chưa từng được người khác ôm như vậy, bộ quần áo chết tiệt trên người có cũng như không, khi anh ôm cô, trái tim cô như nhảy dựng ra ngoài.

“Em không sao chứ?” Người đàn ông nhìn cô rất dịu dàng.

Giang Vũ Phỉ ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên, chỉ biết lắc đầu, người nóng bừng.

“Mau, chụp mau? Anh muốn để lỡ bức ảnh đẹp như vậy à, muốn chết hả?” Giang Ý Mạn tát vào mặt Từ Phong một cái, cô sắp bị anh ta làm cho tức chết rồi.

“Tôi chụp, tôi chụp, tôi chụp đây.” Từ Phong vội vàng giơ máy ảnh lên, hướng về phía Giang Vũ Phỉ và anh trai vạm vỡ kia, nhấp, nhấp vài tấm ảnh.

Dáng Giang Vũ Phỉ hoàn hảo như vậy, không đi làm người mẫu thì thật đáng tiếc.

“Chụp đẹp vào, chụp sinh động vào.” Giang Ý Mạn đập vào lưng Từ Phong, suýt nữa hất máy ảnh ra khỏi tay anh.

Trong hồ bơi.

Giang Vũ Phỉ e thẹn rời khỏi cơ thể vạm vỡ kia, nước tương đối sâu, cô chưa từng bơi qua, anh vừa mới buông cô ra, cô liền bị chìm lỉm, hai tay khua khua trong nước.

Trong lúc nóng vội, cô chỉ có thể níu vào vòng tay của người đàn ông lực lưỡng.

“Em không biết bơi sao?” Anh đưa tay ôm Giang Vũ Phỉ, cảm giác thật tuyệt khi sờ vào thân thể cô.

Giang Vũ Phỉ lúng túng cười.

“Tôi không biết bơi.”

“Thực ra, bơi lội rất đơn giản. Nếu em có hứng thú, tôi có thể dạy cho em.”

Anh vốn là huấn luyện viên bơi lội, rất thích chỉ bảo cho mấy nữ sinh xinh đẹp, đặc biệt là những người ăn mặc táo bạo như Giang Vũ Phỉ.

“Tôi...” Giang Vũ Phỉ muốn cự tuyệt.

Cô cảm thấy ánh mắt người đàn ông này nhìn mình có chỗ không đúng lắm, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào ngực cô, Giang Vũ Phỉ muốn lấy tay che nhưng cô lại đang phải bám víu vào người anh ta.

Chết tiệt! Tất cả đều là lỗi của tên Từ Phong chết tiệt kia, tại sao anh ta lại cho cô mặc loại quần áo này, còn nói tổng giám đốc nhà họ thích.

“Tôi sợ sẽ làm phiền đến anh, thật ra tôi khá ngốc, học rất chậm.” Giang Vũ Phỉ lúng túng cười.

“Không sao đâu.” Người đàn ông lực lưỡng vòng tay ôm eo Giang Vũ Phỉ, để chân cô từ từ nổi lên khỏi mặt nước, anh vòng tay tại eo cô rồi nâng cô lên.

Một động tác khiến người ta lúng túng, Giang Vũ Phỉ cảm giác dường như thân thể mình đã bị lộ hết trước mặt người đàn ông này.

Thực ra thì anh ta cũng rất đẹp trai, lại có gia thế hiển hách, nếu Giang Vũ Phỉ chưa kết hôn, cô rất muốn thử hẹn hò với anh ta, tổng giám đốc tập đoàn TM, được mệnh danh là thần tài, không phải người phụ nữ nào cũng dám mơ mộng.

Trong góc.

Từ Phong và Giang Ý Mạn đều căng mắt ra xem sự tình, nhất là Từ Phong, nước miếng chảy ròng ròng.1

“Giang tổng, Giang tổng, cô nhìn Giang Vũ Phỉ, rõ ràng đang bị người ta ăn đậu hũ rồi mà còn phải tỏ vẻ vui vẻ nguyện ý.”

“Giang tổng, nhìn xem, nhìn bàn tay không thành thật của anh trai kia kìa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.