Tối hôm sau.
“Đi thôi, tối nay hạ màn.” Giang Ý Mạn vỗ vai Từ Phong một cái mạnh, đau!1
Từ Phong chưa kịp phản ứng, Giang Ý Mạn đã xuống xe trước.
Có tiếng xe đang tăng tốc, két một tiếng, chiếc xe đã dừng lại sau lưng bọn họ.
Xe của Thẩm Giai Nghị?
“Giang tổng, Thẩm Giai Nghị đích thân lái xe đưa Giang Vũ Phỉ cùng Đóa Đóa và Hiên Hiên đến kìa, vợ đang mang thai mà lại lái xe điên cuồng như vậy, người không biết còn tưởng anh ta là tay đua thứ thiệt!” Từ Phong khoanh tay.
“Anh thật sự không biết sao?” Giang Ý Mạn hỏi.
“Biết cái gì?”
Giang Ý Mạn nói: “Thẩm Giai Nghị ấy, trước kia anh ta là một tay đua, nhưng mà mãi sau bị bắt ép về thừa kế gia sản, nếu không, có khi bây giờ anh ta đã là nhà vô địch thế giới rồi đấy.”
Cô có tìm hiểu một hai điều về quá khứ của Thẩm Giai Nghị, biết người biết ta bách chiến bách thắng mà, Giang Ý Mạn đã sớm điều tra Thẩm Giai Nghị, lúc nhìn thấy tư liệu của anh ta cô cũng giật nảy mình.
Một sinh viên đạt thành tích rất tốt trong Đại học Harvard, đã học lên đến bằng tiến sĩ. Thời gian trước còn tham gia đua xe, được người ta tung hô cái danh hiệu gì mà Mad God, vì anh ta đua quá điên cuồng, đến nỗi khiến mấy đối thủ bị ám ảnh khi áp sát anh ta.
Nếu không phải bị ép về kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, cuộc sống của anh đã muôn màu muôn vẻ.
“Thì ra... Thẩm Giai Nghị đã từng có thời oanh liệt như vậy! À bây giờ vẫn oanh liệt.” Từ Phong sửng sốt. Vốn tưởng rằng mình và Thẩm Giai Nghị không khác nhau là mấy, vì cả hai đều đẹp trai và khá tài giỏi như nhau. Nhưng thật không ngờ, anh đã bị người ta bỏ lại phía sau rất xa. Từ Phong không hỏi lại nữa, càng nghĩ lại càng thấy xấu hổ.
Thẩm Giai Nghị mở cửa xe đi xuống trước.
Sau đó Hiên Hiên và Đóa Đóa cùng nhau xuống xe, Thẩm Giai Nghị bế Đóa Đóa lên, một tay nắm lấy tay Hiên Hiên, vững vàng đi vào phía biệt thự Giang gia.
“Giang Vũ Phỉ không tới sao?” Từ Phong đang thắc mắc.
Giang Vũ Phỉ là người xuống xe cuối cùng, cô vốn tưởng rằng Thẩm Giai Nghị sẽ đỡ cô, nhưng anh đã đem bọn nhỏ đi trước, lại ném cô một mình trong xe, làm cho Giang Vũ Phỉ cảm thấy lòng thật lạnh.
“Xem ra Thẩm Giai Nghị đã bất mãn với Giang Vũ Phỉ, thái độ rất lãnh đạm. Bọn họ là vợ chồng mà cứ như kẻ thù!” Từ Phong nói.
“Tôi vào trước.” Giang Ý Mạn nói với Từ Phong.
“Ơ.” Từ Phong chưa kịp nói gì đã nhìn thấy Giang đại boss chạy tung tăng về phía Thẩm Giai Nghị.
Boss thấy Thẩm Giai Nghị liền cao hứng, trực tiếp ném anh ta đi?
“Chào Hiên Hiên. Chào Đóa Đóa.”
Giang Ý Mạn hớn hở như thiếu nữ đôi mươi, cô đứng trước mặt Thẩm Giai Nghị chào hỏi hai đứa nhỏ, Thẩm Giai Nghị nhìn thấy Giang Ý Mạn phi như bay tới, chân ý thức dừng lại, tuy rằng mặt không chút biểu cảm nhưng cũng không ghét bỏ.
“Dì, buổi tối tốt lành.” Hiên Hiên vẫy vẫy bàn tay nhỏ, mỗi lần nhìn thấy Giang Ý Mạn, nó đều cảm thấy vui mừng.
“Hiên Hiên, buổi tối tốt lành, con có muốn lên xem phòng dì không? Trong phòng dì có rất nhiều đồ chơi!” Giang Ý Mạn nhìn Hiên Hiên.
Hiên Hiên muốn đi nhưng nó không thể đồng ý ngay, thay vào đó nó lại nhìn ba ba, mong muốn cái gật đầu.
“Đừng nhìn ba con, nếu anh sợ tôi bắt cóc chúng thì chi bằng cũng lên phòng tôi ngồi luôn đi.” Giang Ý Mạn mỉm cười nhìn Thẩm Giai Nghị.
Ồ.
Khoan đã, tại sao cô lại mời Thẩm Giai Nghị lên phòng? Sau khi nói xong, Giang Ý Mạn liền thấy hối hận.
“Được.”
Thế mà Thẩm Giai Nghị lại đồng ý. Sao anh ta đồng ý nhanh vậy?
“Hay quá, tuyệt quá! Chúng ta vào phòng của dì chơi thôi.” Hiên Hiên nhảy dựng lên, la hét một cách thích thú.
“Đóa Đóa, con có vui khi gặp dì không? Để dì ôm con nào.” Giang Ý Mạn mở rộng vòng tay, cô muốn ôm Đóa Đóa, muốn cho tình cảm mẹ con ngày một thắm thiết hơn.
Cái đầu nhỏ của Đóa Đóa gục trên vai Thẩm Giai Nghị, hôm nay có nhiều người như vậy, khiến nó có chút sợ hãi.
“Không sao đâu, đây là nhà của dì, cũng là nhà của Đóa Đóa, đừng sợ, không ai dám bắt nạt Đóa Đóa đâu! Cho dì ôm con, được không?” Giang Ý Mạn tiếp tục dang tay, mong đợi Đóa Đóa nhào vào lòng cô.
Giằng co nửa ngày mà Đoá Đoá vẫn không có động tĩnh, điều này khiến Giang Ý Mạn rơi vào bế tắc, cô cảm thấy có chút xấu hổ, tim cũng lạnh, chẳng lẽ mọi cố gắng trước đó của cô đều trở lên vô nghĩa sao?
Lúc này.
Khi Giang Ý Mạn chuẩn bị bỏ cuộc, Đóa Đóa lại bất ngờ lao về phía cô.
Giang Ý Mạn bật cười, đón lấy Đóa Đóa từ vòng tay của Thẩm Giai Nghị.
“Đóa Đóa ngoan quá, hôm nay ai chọn váy cho con vậy? Rất xinh, Đóa Đóa của chúng ta là tiểu công chúa.” Giang Ý Mạn hôn lên mặt Đóa Đóa.
Làn da của Đóa Đóa mềm mại, hôn lên thật thoải mái, Giang Ý Mạn ôm Đóa Đóa như ôm con gái mình, Thẩm Giai Nghị đi theo phía sau, luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Một cảnh tượng hiện trước mặt anh, Giang Ý Mạn ôm Đóa Đóa, Hiên Hiên quấn lấy cô, ba người vừa đi vừa nói cười vui vẻ, cho dù Hiên Hiên có hỏi gì, Giang Ý Mạn cũng sẽ rất kiên nhẫn mà trả lời, cô không hề cáu gắt hay chán nản.
Còn có Đóa Đóa, người ngại giao tiếp cũng luôn bị Giang Ý Mạn tìm cách chinh phục.
Tâm tình Thẩm Giai Nghị có chút phức tạp, thậm chí anh còn sinh ra ảo giác, Giang Ý Mạn so với Giang Vũ Phỉ, càng giống mẹ của bọn nhỏ hơn.
Giang Ý Mạn ôm Đóa Đóa, kéo Hiên Hiên, đi qua đại sảnh lầu một, lên cầu thang lầu hai, bọn họ lên lầu trước mắt bao người, điều này không có gì lạ. Vì theo danh nghĩa, cả Đóa Đóa và Hiên Hiên đều nên gọi Giang Ý Mạn là dì, cô thích trẻ con, nên việc chơi cùng chúng là chuyện bình thường.
Chỉ là sự hiện diện của Thẩm Giai Nghị, khiến người ta cảm thấy không đúng.
Anh ta nên ở cùng Giang Vũ Phỉ mới đúng chứ? Tại sao lại để Giang Vũ Phỉ một mình, lại còn theo sát Giang Ý Mạn như vậy! Ai không biết còn tưởng bọn họ là vợ chồng, Đóa Đóa và Hiên Hiên là con của bọn họ. Bởi vì khi bọn họ cùng nhau ở một chỗ, thật giống như một gia đình.
“Ta da, đây chính là căn phòng hồi nhỏ của dì, đẹp không?”
Giang Ý Mạn đẩy cửa, trịnh trọng giới thiệu phòng của mình.
Trong phòng có nhiều nhất là búp bê Barbie, chiếm gần một nửa phòng, đây là món mà Giang Ý Mạn yêu thích nhất khi còn nhỏ, cùng rất nhiều đồ chơi dễ thương khác.
“Dì ơi, đây là dì à?” Hiên Hiên giơ khung ảnh chụp Giang Ý Mạn lúc nhỏ lên, cô đang cười rất tươi.
Trông cô ấy thật dễ thương, nhưng do người chụp không khéo, đem Giang Ý Mạn chụp thành rất xấu, nếu không phải vì giữ làm kỉ niệm thì Giang Ý Mạn đã không giữ lại một bức ảnh xấu thế này.
“Ha ha.” Giang Ý Mạn đặt Đóa Đóa xuống, xấu hổ chạy tới chộp lấy tấm ảnh: “Tấm này xấu, trả lại cho dì đi, dì cho con xem mấy tấm đẹp hơn.”
Giang Ý Mạn vội vàng.
“Nhưng con thấy rất ổn mà?” Hiên Hiên ném khung ảnh cho Thẩm Giai Nghị: “Ba ba, bắt lấy.”. Truyện Trọng Sinh
Thẩm Giai Nghị giơ tay bắt lấy khung ảnh, anh liếc mắt nhìn, cười cười.
Thẩm Giai Nghị cười? Đây là lần đầu tiên Giang Ý Mạn nhìn thấy anh cười tự nhiên như vậy, hóa ra khi cười, trông anh ta cũng khá ưa nhìn!
“Này, anh và Giang Vũ Phỉ lại có thêm một đứa con nữa. Một lúc chăm tận ba đứa, anh có chắc là mình sẽ làm tròn được nghĩa vụ, san sẻ tình thương đều cho chúng không?” Giang Ý Mạn tò mò nhìn Thẩm Giai Nghị.
Có tới ba đứa con thì luôn có sự thiên vị!
“Chỉ cần là con của tôi, tôi đều yêu thích.” Thẩm Giai Nghị nói.
Anh sẽ không thiên vị.
“Thật? Vậy sao tôi lại cảm thấy anh yêu Đóa Đoá hơn Hiên Hiên? Tôi chưa từng thấy anh dịu dàng với Hiên Hiên, kể ra cũng lạ, người ta thường thích con trai, vì nó sẽ chăm sóc mình lúc về già, nhưng tôi lại thấy anh có vẻ thích con gái hơn ấy, kỳ quặc.” Giang Ý Mạn mỉm cười.
“Ai bảo tôi không yêu Hiên Hiên?” Thẩm Giai Nghị lại bắt đầu đen mặt.
Đều là con của anh, sao mà không yêu được? Về phần đứa con Giang Vũ Phỉ đang mang thai... Anh vẫn là nghi hoặc, nhưng Giang Vũ Phỉ đã giải thích quá rõ, Thẩm Giai Nghị chưa có chứng cứ chứng minh đứa nhỏ không phải của anh, phải đợi anh điều tra thêm đã.
“Hi vọng là vậy.” Giang Ý Mạn cười lãnh đạm.
Dù sao bọn nhỏ cũng không phải con của Thẩm Giai Nghị, sớm muộn gì Giang Ý Mạn cũng sẽ mang đi, cho dù anh yêu Hiên Hiên hay Đóa Đóa cũng không quan trọng, nghĩ đến đây, cô thấy Thẩm Giai Nghị có vẻ khá đáng thương.
Giang Vũ Phỉ cùng con của cô ta sẽ sớm bị đuổi đi, Giang Ý Mạn cũng sẽ lấy lại Hiên Hiên và Đóa Đóa, cuối cùng Thẩm Giai Nghị cũng chỉ là một người cô độc, có tiền mà mua không được hạnh phúc.
Cạch.
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị người hầu đẩy ra.
“Cô chủ, Thẩm tiên sinh, bữa tiệc đã bắt đầu, mời mọi người xuống dưới nhà ạ.”
“Được, tôi biết rồi.” Giang Ý Mạn đáp.
Đứng bên cạnh người hầu là Giang Vũ Phỉ, cô nhìn Thẩm Giai Nghị và Giang Ý Mạn đang ngồi trên sofa, Đóa Đóa và Hiên Hiên cùng nhau chơi đùa, cả căn phòng đều cảm giác đặc biệt hòa hợp.
“Chồng à, sao anh lại ở đây? Vừa rồi em tìm anh khắp nơi, sắp bắt đầu rồi, đi thôi! Đừng để ba mẹ phải đợi lâu.” Giang Vũ Phỉ cố tỏ ra hào phóng, trong lòng rõ ràng tức giận đến mức sắp nổi điên lên, nhưng hiện tại ở trước mặt Thẩm Giai Nghị, cô vẫn miễn cưỡng cười.
Cô ta lắc eo nhỏ, bước tới trước mặt Thẩm Giai Nghị như rắn nước, cười đến xán lạn, như thể bọn họ vẫn đang rất ân ái.
“Ừm.” Thẩm Giai Nghị khẽ gật đầu.
Anh không có bất kì phản ứng dư thừa nào, Giang Vũ Phỉ liền xấu hổ, chỉ có thể chuyển qua hai đứa nhỏ.
“Đóa Đóa, Hiên Hiên, lại đây, cùng mẹ xuống lầu ăn cơm!” Giang Vũ Phỉ dang rộng vòng tay.
Đóa Đóa là người đầu tiên chạy tới, Giang Vũ Phỉ bế nó lên, Hiên Hiên bước đi chậm rãi, nó muốn đi cùng dì Mạn.
“Hiên Hiên, nhanh lên, lát nữa con và Đóa Đóa ngồi bên cạnh mẹ, mau!” Giang Vũ Phỉ gọi Hiên Hiên, cô ta chỉ nghĩ muốn đem bọn nhỏ khống chế trong tay.
Đợi khi con cô ta ra đời, mấy thứ đã hết giá trị lợi dụng thì nên vứt bỏ thôi, cô sẽ tìm cơ hội chơi chết hai đứa nhóc này. Giang Vũ Phỉ nhìn qua Hiên Hiên, mỉm cười.
Hiên Hiên đang nhìn Giang Ý Mạn.
“Không sao, con đi trước đi, dì sẽ xuống sau.” Giang Ý Mạn cười, nói với Hiên Hiên.
“Dì nhanh lên nhé, con sẽ nhận chỗ trước cho dì.”
“Được.” Giang Ý Mạn gật đầu.
Cô ngồi trên ghế, nhìn bóng dáng cao lớn của Thẩm Giai Nghị đi ở phía trước, Giang Vũ Phỉ ôm Đóa Đóa, Hiên Hiên đi phía sau.
Hiên Hiên quay đầu lại nhìn Giang Ý Mạn, nó cảm thấy dì rất cô đơn. Bởi vì dì từng nói sẽ không kết hôn, tức là cả đời này sẽ không lấy chồng, sẽ không sinh con, giống như bây giờ vậy, dì chỉ có thể ngồi đó một mình, không ai quan tâm đến dì cả.
Giang Ý Mạn nháy máy.
“Đang ở đâu?” Cô gọi cho Từ Phong.
“Dưới lầu.” Từ Phong nói.
“Đã chuẩn bị xong hết chưa? Nhớ kỹ, không thể để xảy ra sai sót.”
“Boss không cần lo lắng! Tôi đã kiểm tra lại kỹ lưỡng rồi, không có vấn đề gì, đừng quá căng thẳng.” Từ Phong nói.
Giang Ý Mạn cúp máy.
Cô ngồi trong phòng hút hết điếu thuốc rồi mới xuống lầu.
Thật sự rất đông vui! Có đến tận hơn 20 bàn cho khách khứa, tất cả đều là các nhân vật lớn, hôm nay, quả thực là một cơ hội tốt.
Giang Ý Mạn mỉm cười đi xuống, nhìn thấy Hiên Hiên đang vẫy tay với cô.
“Dì, đây, đây.” Hiên Hiên gọi.
Nó thật sự đã nhận chỗ cho Giang Ý Mạn, bên cạnh Hiên Hiên còn có Giang Vũ Phỉ, Đóa Đóa, Thẩm Giai Nghị, mẹ kế, ba, tất cả đều có mặt, Giang Ý Mạn bước tới, đưa tay lên xoa xoa đầu Hiên Hiên.