Cô Công Quả Thụ

Chương 13: Chương 13




Jung Yunho vừa đi vào phòng giám đốc, liền chú ý đến khuôn mặt khó coi của vị tổng giám đốc. Sau đó vị mập mạp kia quăng một tập tài liệu đến trước mặt Yunho.

Anh khom người nhặt lên, mở ra xem bên trong, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên có chút cứng lại. Tổng giám đốc thấy đạt được hiệu quả như mong muốn, bắt đầu chậm rãi nói:

“Yunho, cậu là bạn trai Kelly, tôi cũng rất tán thưởng năng lực của cậu. Cho nên việc lần này mới yên tâm giao cho cậu, nhưng cậu xem bây giờ…. Được rồi, cho cậu một tuần lễ, tôi muốn có câu trả lời thuyết phục.”

“Được, tôi sẽ làm thật tốt.”

Jung Yunho kỳ thật rất tức giận, bản thiết kế này là tự anh đưa ra ý tưởng, sau đó giao cho người phía dưới làm, lúc ấy mất rất nhiều thời gian, bên Thái Lan kia cũng phải chờ khá lâu, nên anh không để ý kĩ đã trực tiếp gửi đi.

Ai ngờ, hôm nay nhận được văn kiện này, hoàn toàn không phải bản thiết kế của anh, là một đống loạn thất bát tao ở đâu đó.

Jung Yunho trở về, tổ chức cuộc họp, là vì truy cứu người chịu trách nhiệm cho việc này.

“Phần văn kiện này là ai làm? Người phụ trách dự án với bên Thái Lan là ai?” Trước tình hình như vậy, mặt Yunho còn lạnh hơn bình thường rất nhiều, căn bản không ai dám nói gì.

“Không ai nhận đúng không? Tôi liền tự mình điều tra.” Jung Yunho nói xong, quay người hỏi thư ký hiện thời của mình – Cô Choi:

“Lúc trước cô giao dự án này cho ai làm?”

Cô Choi liếc nhìn Kate một cái, sau đó có chút do dự nói:

“Tôi lúc ấy đưa cho chị Kate làm!”

“Choi Mi Yul, cô đừng ngậm máu phun người ah, tôi từ trước tới giờ chưa từng làm dự án gì với bên Thái Lan.” Kate lập tức phản bác.

Điều này càng khiến cho Jung Yunho có thêm phản cảm với người phụ nữ kia.

“Kate, nói đi, cô lúc đấy làm như thế nào, những văn kiện kia hoàn toàn không giống với nội dung trong USB tôi đã đưa cô.

“Jung tổng, cái đó, kỳ thật, hôm đấy thân thể tôi không thoải mái, cho nên tôi giao cho Kim Jaejoong làm.” Kate dường như nhớ ra cái gì, sau đó chỉ vào Kim Jaejoong.

Ánh mắt mọi người liền tập trung trên người Kim Jaejoong, mà người nào đó vẫn chưa biết, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh.

Jung Yunho cảm thấy đầu càng thêm đau nhức. Mấy ánh mắt kia tựa hồ hận không thể giết chết Kim Jaejoong.

“Kim Jaejoong? Kim Jaejoong?” Người bên cạnh gọi Kim Jaejoong.

“Huh, cái gì?” Cuối cùng cũng hồi hồn rồi.

“Kim Jaejoong, dự án với Thái Lan là cậu làm sao?”

“Uh, đúng vậy!” Kim Jaejoong cũng nhìn ra không khí trong phòng họp có chút quỷ dị.

“Vậy cậu nói cho tôi biết, vì sao văn kiện kia không giống với nội dung trong USB tôi giao cho cậu?”

“USB? USB nào? Lúc ấy tôi chỉ nhận được một tập tài liệu thôi!” Kim Jaejoong nhất thời có chút ngỡ ngàng.

“Được rồi, mặc kệ việc này, hiện tại cứ truy cứu người được giao, chúng ta phải giải thích rõ ràng với công ty bên Thái Lan, người nào chịu trách nhiệm chuyện này sẽ giải quyết!” Ngữ khí Jung Yunho rất kiên định.

“Kate, chuyện này ngay từ đầu là cô phụ trách, cho nên cô cũng nên tự mình đến Thái Lan giải thích cho rõ ràng.”

Jung Yunho nhìn về phía Kate nói.

“Cái này, nếu là tôi làm, thì để tôi….!”

“Kim Jaejoong, cậu câm miệng cho tôi, lát nữa tôi sẽ tìm cậu tính sổ!” Jung Yunho quay đầu, quát lớn với Jaejoong.

“Được rồi, tan họp!”

Jung Yunho nói xong, không hề quay đầu lại đi ra khỏi phòng họp.

Lúc anh vừa bước chân ra ngoài, mọi người trong phòng họp liền xôn xao.

Kate vừa khóc sướt mướt, vừa oán trách Kim Jaejoong.

“Kim Jaejoong, lần này tôi bị cậu hại chết rồi, tôi đang mang thai mà phải đến Thái Lan xa xôi như vậy, không phải là muốn lấy mạng tôi sao!”

“Thực xin lỗi, chị Kate, em sẽ đến Thái Lan giải quyết!” Trong giọng nói Kim Jaejoong tràn ngập áy náy, như thể cậu đã mắc phải tội ác tày trời.

Sau đó một đám phụ nữa đỡ Kate khóc đến “Ngất đi” ra khỏi phòng họp. Để lại Kim Jaejoong một mình ngẩn người.

Jung Yunho đang sửa văn kiện, nghe thấy có người gõ cửa, sau đó trông thấy Kim Jaejoong từ từ tiến vào. Không đợi cậu mở miệng, anh đã cướp lời:

“Kim Jaejoong, chuyện này cậu đừng quản làm gì, Kate luôn ỷ lại mình mang thai mà lười biếng, tôi đã muốn cảnh cáo cô ấy rất nhiều lần rồi. Vậy nên, cậu đừng dính vào việc này. Được rồi, ra ngoài đi!”

Kim Jaejoong ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có đã bị Jung Yunho ra lệnh tiễn khách.

Cậu không có cách nào đành phải đi ra khỏi văn phòng Yunho.

Thế nhưng việc này lại không thuận lợi như Jung Yunho của chúng ta nghĩ, ngày hôm sau khi anh đến công ty, chỗ ngồi của Jaejoong trống trơn.

“Cậu ta đâu rồi?” Jung Yunho áp chế tức giận hỏi mọi người trong văn phòng. Nhưng không ai muốn đụng vào Yunho lúc này, trở thành bia đỡ đạn cho việc của Kim Jaejoong. Bởi vậy, tất cả mọi người không hẹn mà cùng im lặng.

“Nói đi ah, Kim Jaejoong đâu!” Jung Yunho lần này cơ hồ là rống lên. Hơn nữa lại là rống lên với Kate.

“Cậu ta nói cậu ta đi Thái Lan rồi.” Tiếng của Kate rất nhỏ, nhưng giữa không gian phòng làm việc vô cùng yên tĩnh lúc ấy, cũng đủ để cho Jung Yunho nghe thấy rõ.

“Được lắm. Choi Mi Yul, giúp tôi đặt vé máy bay đi Thái Lan, ngay lập tức!”

“Tôi trở về sẽ tìm cô tính sổ!”

Jung Yunho vừa nói xong, Kate liền như sắp khóc.

Kim Jaejoong tối hôm trước lấy toàn bộ tiền trong thẻ tín dụng ra, đặt vé máy bay đi Thái Lan.

Thái Lan, quốc gia giàu có ở vùng Đông Nam Á, nhưng giao thông của Thái Lan nổi tiếng là vô cùng tệ. Nếu như bạn không phải người địa phương, rất khó để tìm được nơi bạn muốn đến.

Cho nên, Kim Jaejoong vừa xuống máy bay, ở cửa sân bay đã bị một lái xe vây quanh.

“ Sawasdee ka (Xin chào!)” Lái xe nói tiếng Thái, nhưng vẻ mặt Jaejoong lại mờ mịt.

“Can you speak English?” Tiếng Anh là ngoại ngữ duy nhất mà Jaejoong biết. “Can you take me to there?” Kim Jaejoong chỉ vào một địa chỉ cho lái xe.

Lái xe nói một câu nữa nhưng Jaejoong không hiểu, sau đó cầm lấy đồ đạc trên tay Jaejoong. Bắt đầu đi theo một hướng khác, cậu vội vàng đi theo.

Phong cảnh Thái Lan rất đẹp. Ban ngày khắp nơi tràn ngập vẻ đẹp của một đất nước khí hậu nhiệt đới, mang màu sắc cổ xưa. Nhưng đến buổi tối, đây cũng là một trong những làng chơi nổi tiếng trên thế giới.

Kim Jaejoong đã từng rất muốn cùng bạn trai đến đây du lịch. Hôm nay có cơ hội tới, nhưng lại không phải trong tình huống như vậy.

Cậu đột nhiên cảm giác có chút châm biếm, cười cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.