Cô Công Quả Thụ

Chương 30: Chương 30




Lúc Jaejoong nhìn thấy ba mình, ông đang truyền nước. Tuy ngủ mơ màng nhưng miệng vẫn lẩm bẩm.

“Mẹ nó à, gọi Jaejoong về đi.” Không ngừng lặp lại.

Nước mắt Jaejoong liền rơi ra, có chút nghẹn ngào. Nhưng cậu chỉ yên lặng cầm khăn mặt trong chậu gần đó, nhẹ nhàng lau sạch khuôn mặt đầy nếp nhăn.

Cẩn thận như vậy, tỉ mỉ như vậy khiến cho Hee Chul cảm động, lặng lẽ lui ra, lại thấy bà Kim rót nước xong trở về.

Bà Kim đưa tay lên ý bảo Hee Chul đừng nói gì, hai người đứng ngoài cửa nhìn Jaejoong, Jaejoong lại không biết gì.

“Thật xin lỗi, ba, là Jaejoong không hiểu chuyện.” Jaejoong nói với ba cậu vẫn đang ngủ.

“Jaejoong trước kia đã không nghe lời ba nói. Nhưng bây giờ, Jaejoong gặp được một người, con tin tưởng, cả ba và mẹ đều thích anh ấy. Nhưng có lẽ Jaejoong lại một lần nữa khiến hai người thất vọng rồi.”

“Jaejoong à…” Mẹ cậu có chút nghẹn ngào, gọi Jaejoong một tiếng.

“Mẹ, con đã trở về!” Jaejoong vội vàng lau khô nước mắt, xoay người, nhìn bà Kim đứng ở cửa. Hơn bốn năm không về nhà, tựa hồ mẹ gầy đi rất nhiều.

Bà Kim vội vàng ôm lấy con mình, tay dùng sức, hận không thể dung nhập Jaejoong vào mình, không bao giờ muốn tách rời nữa.

Sau đó bà Kim buông Jaejoong ra, cẩn thận nhìn cậu, dùng tay vuốt ve mặt Jaejoong, như thể vẫn chưa tin điều trước mặt mình là thật.

“Mẹ, Jaejoong thật xin lỗi mẹ và ba, tại con mà ba sinh bệnh.”

“Đây không phải vì em, là vì thằng nhóc Kibum kia.” Không đợi bà Kim mở miệng, Hee Chul liền cướp lời, giải thích nguyên nhân ông Kim sinh bệnh.

“Kibum? Không phải nó đang du học ở Đức à? Làm sao vậy?” Jaejoong lau nước mắt, nghi hoặc nhìn mẹ.

“Ai, hai anh em các con, vốn dĩ rất nghe lời, nhưng tính lại bướng bỉnh, đã quyết việc gì là làm đến cùng, ai khuyên cũng vô dụng!” Bà Kim thở dài, lại nói tiếp.

“Kibum nó đang yên lành học ở Đức, đột nhiên bảo nghỉ học, rồi đi châu Phi. Gửi một bức thư về bảo với ba con, nó muốn theo đuổi lý tưởng sống của mình, sau đó không có tin tức gì. Ba con kích động quá, liền bị cao huyết áp.”

Tựa hồ thời gian vừa qua, thật sự quá bận, không để ý đến tên nhóc Kibum kia. Kibum vốn dĩ rất ngoan, cũng thông minh hơn cậu, nhưng sao lại đột nhiên làm như vậy?

“Mẹ thấy ba con rất nhớ con, lại sợ con còn tức giận, không chịu nhận điện thoại của ba mẹ, nên đành phải tìm Hee Chul giúp.” Bà Kim nói xong, rất cảm kích nhìn Hee Chul, khiến cho Hee Chul ngại ngùng.

“Hyung, cảm ơn hyung!” Một câu của Jaejoong càng khiến cho Hee Chul xấu hổ.

“Được rồi, hiện tại đã về rồi. Ba con cũng không muốn rời xa con, nhưng mà Jaejoong à, người lần trước thực sự không đáng tin cậy!” Bà Kim nhìn con trai, vẻ mặt lo lắng. Con bà là gay, bà biết, nhưng dù thế nào cũng phải tìm một người chăm sóc nó cả đời chứ.

“Mẹ, con với anh ta đã xong. Nhưng mà…” Nửa câu đầu của Kim Jaejoong khiến cho bà Kim khẽ thở phào, nhưng khi thấy Jaejoong ấp úng, đành phải đưa mắt nhìn Hee Chul.

“Nhưng mà, Jaejoong hiện tại vẫn đang thích đàn ông. Thích một tên ngu ngốc đến cực điểm!” Hee Chul nhớ tới Yunho liền tức giận vô cùng. Nếu có thể tổn hại đến hình tượng của Yunho, anh đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Bà Kim nhìn Jaejoong, tựa hồ như thăm dò. Jaejoong chỉ có thể nhìn bà Kim, nhẹ gật đầu.

“Mẹ, Yunho không giống với người kia.” Nói như thế nào, Jaejoong cũng phải nói giúp cho Yunho một chút. Đây vẫn là xã hội đề cao tình yêu nam nữ bình thường, chuyện của cậu vẫn rất khó chấp nhận.

“Ừ, khi nào dẫn cậu bé đó về cho ba và mẹ nhìn!” Mẹ thì luôn đứng về phía con mình, cho nên bà lựa chọn tin tưởng con.

Kim Hee Chul hiếm khi về quê nên đương nhiên phải về nhà thăm ba mẹ mình. Mà nói đến ba mẹ Hee Chul, kỳ thật cũng biết rõ chuyện của Han Kyung cùng Hee Chul, nhưng hai người không tỏ rõ thái độ đồng ý hay phản đối.

Có lẽ, bọn họ không muốn Hee Chul giống như Jaejoong, bất hòa với ba mẹ a! Dù sao, mấy anh em nhà họ Kim, tính tình đều rất giống nhau, đã quyết việc gì thì rất khó đổi ý.

Lúc Hee Chul đi rồi, hai mẹ con ngồi trong phòng bắt đầu nhẹ giọng trò chuyện. Hai ngươi nói chuyện rất vui vẻ, không hề phát hiện ông Kim đã tỉnh lại

Theo lời Jaejoong, bọn họ biết được thông tin về Jung Yunho.

Người đàn ông kia, lớn lên đẹp trai như thế nào.

Người đàn ông kia, ba lần bốn lượt giúp con mình như thế nào.

Người đàn ông kia, chiếm được cảm tình của con mình như thế nào.

Bọn họ biết rõ, con mình giờ đây đã trưởng thành. Không giống bốn năm trước, dẫn theo một tiểu quỷ không hiểu chuyện về nhà đại náo. Cậu trưởng thành, biết rõ mình muốn cái gì, biết rõ mình hợp với cái gì.

“Khụ khụ.” Ông Kim ho khan, hai mẹ con lúc này mới chú ý tới ông Kim đang nằm trên giường bệnh.

“Ông tỉnh rồi. Thế nào, thấy không thoải mái ở đâu không?” Bà Kim vội vàng hỏi. Jaejoong cũng vội vã đứng lên, ngại ngùng cả buổi, mới nói ra một câu.

“Ba, ba có khó chịu ở đâu không?” Nhưng ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào ba mình.

“Khụ khụ, hôm nào con rảnh, dẫn người tên Jung Yunho đó đến nhà mình đi.” Một câu của ông Kim khiến cho Jaejoong luống cuống, trong chốc lát không biết nên nói gì.

“Dạ!” Chỉ có thể ra sức gật đầu. Bà Kim ở bên cạnh cũng nở nụ cười.

“Kim Hee Chul, nói, hyung dẫn Jaejoong đi đâu rồi? Sao điện thoại Jaejoong lại tắt máy?” Đây là cuộc điện thoại thứ tám Yunho gọi cho Hee Chul.

Không có Jaejoong ở bên, Yunho cảm thấy có điều gì đó khác biệt, cả người khó chịu. Nhưng di động của Jaejoong lại tắt máy. Anh đành phải moi tin tức từ hung thủ Kim Hee Chul.

“Hyung đã nói rồi, Hermes! Jung Yunho, một bộ Hermes mới, thế nào?” Hee Chul ở nhà cười đắc ý. Đấu với Kim Hee Chul này? Jung Yunho, em hãy còn non lắm. Hyung là hyung của em đấy!

“Được, hyung nói đi, dù là Channel em cũng mua cho hyung.” Yunho không còn chút nhẫn nại nào nói.

“Jung Yunho, em nói sớm có phải hơn không. Jaejoong à, đang ở nhà, hiện tại rất tốt, đang ôn chuyện với ba mẹ của nó đấy.” Hee Chul trong lòng thầm giơ một chữ V.

“Vậy bao giờ cậu ấy về?” Tôi đoán đây mới là điều Yunho muốn biết nhất.

“Hyung làm sao biết, nếu em đợi không kịp thì tự mình đến tìm đi a! Đương nhiên, nếu muốn biết địa chỉ thì phải thương lượng một chút!” Hee Chul luôn luôn tìm mọi cách mang lại lợi ích lớn nhất cho mình. Gian thần a!

“Hyung, hiện tại em có việc, nói sau!” Nhìn ra quỷ kế của Hee Chul, Yunho nhanh chóng quyết định cúp điện thoại. Sau đó rất sáng suốt gọi cho Yoochun.

“Yoochun? Junsu có ở đấy không?”

“Làm gì, mày tìm bảo bối của tao làm gì?” Yoochun rất cảnh giác. Yunho tìm bảo bối của gã, khẳng định không có chuyện tốt a!

“Không có gì, tao chỉ muốn hỏi nhà cậu ta ở đâu thôi.”

“Cậu ấy ở cùng với tao a, còn hỏi cái gì, không phải lần trước mày đã đến đón Jaejoong rồi sao?” Yoochun cảm thấy rất buồn cười, hôm nay Yunho phát sốt sao?

“Tao hỏi quê cậu ấy, Park Yoochun, mày đừng có động kinh nữa, tao có chuyện quan trọng!” Hôm nay Yunho rất thiếu kiên nhẫn.

“Tìm Kim Jaejoong là chuyện quan trọng sao?” Yoochun nhịn không được đùa giỡn anh vài câu.

“Ừ, mày có giúp tao hỏi không? Ai, còn có, sao mày biết tao đang tìm Jaejoong?”

“Hee Chul hyung vừa mới gọi điện đến.” Yoochun rất thật thà khai báo, Yunho chỉ có thể cảm thán trình độ gian xảo của Hee Chul.

“Vậy mày nói như thế nào?” Yunho thử xem Yoochun có theo phe Hee Chul không.

“Chúng ta là anh em tốt, tao đương nhiên giúp mày! Chỉ là, bảo bối nhà tao gần đây thích Harry Potter, nhưng trong nước vẫn chưa xuất bản. Kelly đang ở Mĩ mà, đúng không????”

Quả nhiên, Park Yoochun cũng là gian thần.

Cứ như vậy, Yunho tổn thất một lượng lớn tài sản, sau nhiều trắc trở rốt cục lấy được địa chỉ quê của Jaejoong. Nhanh chóng ra xe, phi như bay đến quê cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.