Cô Công Quả Thụ

Chương 37: Chương 37




Jaejoong rất không tình nguyện ngồi ăn mì trong nhà ăn của nhân viên, ngồi đối diện cậu là vị thủ trưởng mới Jesse. Không biết vì sao, Jaejoong nhìn thấy gã là cảm thấy toàn thân không thoải mái.

Hơn nữa tựa hồ thấy Jesse dùng ánh mắt đùa giỡn nhìn mình. Ngồi cùng người như vậy, Jaejoong không cách nào thả lỏng được.

“Điện thoại cậu kìa.” Người ngồi đối diện cười nhìn Jaejoong. Jaejoong hoảng sợ tiếp điện thoại.

“Jaejoong à?” Hee Chul tựa hồ đang dùng cơm, vừa nhai vừa nói.

“Hyung, đúng lúc em có việc muốn hỏi. Tối hôm qua, em với…” Jaejoong dừng lại, đột nhiên nhớ tới ngồi đối diện mình có một người nữa.

“Em với Yunho?” Hee Chul hiểu lòng người thay Jaejoong nói hết câu.

“Đúng vậy, rốt cuộc là thế nào?” Jaejoong vừa nói vừa nghiêng mặt nhìn người ngồi đối diện.

“Ơ, em hỏi chẳng ý tứ gì cả, làm sao nữa, còn muốn nói gì với hyung? Sáng nay không phải đã biết hết rồi sao, không phải người em cũng thấy khó chịu à.” Hee Chul vừa nói vừa ra sức nhịn cười, châm trọc Jaejoong.

“Ý anh đó là sự thật?” Jaejoong tựa hồ vẫn còn có chút không dám tin.

“Thế không phải Yunho làm thì hyung làm à? Đừng có đùa, hyung còn chưa đủ sức để ứng phó với vị kia nhà mình nữa là…” Lời của Hee Chul khiến cho Jaejoong lập tức đỏ mặt.

“Thôi nha, Han Kyung gọi hyung, tạm biệt.” Hee Chul quyết đoán cúp điện thoại, Jaejoong lại vẫn cảm thấy có chút bất an.

“Theo lời cậu nói có phải cậu vừa dính vào tình một đêm à?” Jesse đột nhiên lại gần Jaejoong, khiến cho Jaejoong giật mình, trượt xuống dưới ghế.

“Cậu không sao chứ, khẩn trương như vậy làm gì, chẳng lẽ là tình một đêm thật à, cùng ai vậy, có phải Yunho không?” Jesse tiếp tục phỏng đoán. Jaejoong có chút tức giận, ngồi dậy.

“Cái kia, anh đã đi thăm quan hết rồi, nếu không có việc gì thì tôi đi làm.” Jaejoong quay người đi, lại nghe một câu khiến cho người ta chán ghét.

“Không có a, Jaejoong, tôi chưa đến thăm nhà cậu.” Jesse nói xong liền cười to, toàn bộ người trong nhà ăn liền quay đầu lại nhìn.

Xa xa, Yunho cầm chặt thìa trong tay, hận không thể bẻ gãy.

“Yunho? Yunho?” Kelly lắc cánh tay Yunho, hi vọng lấy lại lực chú ý của anh.

“Huh, ah, có chuyện gì sao?”

“Không có gì, gần đây nhìn anh như mất hồn, rất mệt mỏi sao?” Kelly có chút lo lắng hỏi.

“Không có gì, không có việc gì.” Yunho khẽ cười, quay đầu lại nhìn, cậu ấy đã đi rồi. Xong mới quay đầu lại.

“Dù sao em cũng rất vui, rốt cục hôm nay anh chịu đi cùng em xuống ăn cơm.”

“Chúng ta còn rất nhiều cơ hội cùng ăn cơm mà.”

“Nhưng mà bình thường anh rất bận a, hôm nay có thể đi ăn cơm cùng em thật sự không dễ dàng chút nào. Ha ha.”

“Kelly, ăn xong chưa?” Yunho thoạt nhìn có chút sốt ruột muốn rời đi.

Kelly nhìn đồ ăn cơ hồ còn nguyên, có chút bất đắc dĩ nhẹ gật đầu.

“Được rồi, đi thôi!” Yunho nói xong kéo Kelly đi khỏi nhà hàng. Lên tầng liền nhìn thấy Jaejoong đang ngồi trước máy tính ngẩn người.

Cũng may, cậu ấy không bị làm sao, thoạt nhìn vẫn bình thường. Vậy là tốt rồi. Yunho thở phào nhẹ nhõm.

Jaejoong nghĩ đến lời Hee Chul nói, còn có việc xảy ra lúc sáng nay thức dậy, kìm lòng không được xấu hổ. Tựa hồ rất hạnh phúc, nhưng trong nội tâm lại mơ hồ bất an.

Buổi chiều tan tầm, việc của Jaejoong vẫn còn chưa xong. Người trong văn phòng đã về hết, căn phòng trống trải thoạt nhìn có chút quỷ dị, nhưng Jaejoong cũng đã quen rồi, chỉ là hôm nay lại cảm thấy hơi bất an.

Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại dọa Jaejoong nhảy dựng. Là điện thoại của Kelly, đặt trên bàn làm việc, hẳn là quên cầm về.

Nhưng điện thoại không ngừng kêu khiến cho Jaejoong đành phải cầm lên, trên điện thoại hiện chữ “Chồng yêu”, là Yunho sao? Jaejoong kìm lòng không được ấn nút nghe.

“Kelly, anh là Yunho đây. Em nhìn xem trên bàn có văn kiện hôm nay cần không? Lúc đi quên mang theo, hiện tại ở đây khách hàng đã chờ lâu rồi, em cầm đến cho anh trước 6 giờ nha, ở tòa nhà X.” Yunho nói xong, cúp điện thoại.

Jaejoong cười cười, Yunho lúc nào cũng thiếu cẩn thận như vậy.

Văn kiện kia là cái nào? Trên mặt bàn nhiều văn kiện như vậy, Jaejoong tìm cả buổi, rốt cuộc tìm được cái mà Yunho muốn. Đây là dự án hợp tác với một khách hàng lớn, nhìn thời gian, đã 5h30’ rồi, chỉ còn nửa tiếng nữa.

Jaejoong thu thập xong đồ đạc, cầm văn kiện vội vàng đi ra ngoài công ty. Nhưng tốc độ lại không nhanh nổi, eo cậu đã đau nhức cả ngày rồi.

Nhưng Jaejoong vẫn nhịn đau, khập khiễng bước đi. Dự án kia, Yunho đã bắt đầu làm từ lúc Jaejoong vẫn còn là thư kí, rất quan trọng, nhất định không thể chậm trễ.

Mà bên Yunho, khách hàng rất tức giận, anh chỉ biết xin lỗi, cam đoan văn kiện sẽ được mang đến nhanh chóng.

Kelly sao lại lâu như vậy? Lái xe đến đây cùng lắm là 20 phút thôi, giờ đã là 6h10’ rồi, sao vẫn chưa tới? Yunho có chút tức giận.

Khi Jaejoong khập khiễng đi tới trước mặt Yunho, anh tuy rất giật mình nhưng chỉ nhận văn kiện vội vàng đi vào bàn bạc với khách hàng.

Khi Yunho đi rồi, Jaejoong ngồi một mình trên hành lang. Mồ hôi trên trán toát ra tầng tầng lớp lớp. Cậu cẩn thận xoa cái eo đau nhức của mình.

Yunho vội vàng ký hợp đồng với khách, vội vàng chạy ra, hi vọng Jaejoong vẫn còn ở đó. Quả thật, lúc anh đi ra, Jaejoong vẫn còn ở đó, chỉ là thoạt nhìn rất mệt mỏi.

“Jaejoong, cậu sao rồi?” Yunho có chút nóng nảy, Jaejoong cứ ngồi nguyên trên sàn, khiến ai nhìn cũng thấy sốt ruột.

“Ai, nhẹ một chút, tôi không sao.” Jaejoong thật sự rất đau, nếu không cậu sẽ không kêu lên với Yunho.

“Cậu làm sao vậy? Bị bệnh à?” Yunho vội vàng hỏi.

“Không có gì, chỉ là eo bị nhức thôi.” Jaejoong da mặt mỏng, nói đến đây liền vụng trộm ngẩng đầu nhìn Yunho, bất giác nhớ tới chuyện hồi sáng.

“Đang yên lành sao lại đau thắt lưng?” Yunho hỏi kỳ quái, Jaejoong lại không có cách nào trả lời.

Đang yên lành sao lại đau thắt lưng? Chẳng lẽ bảo Jaejoong hờn dỗi nói với Yunho:

“Còn không phải vì anh cái tên sắc lang kia sao, đêm qua cái kia, làm hại người ta đau thắt lưng cả ngày.” Jaejoong cậu sao dám nói mấy lời này.

Chỉ biết yên lặng cúi đầu. Yunho ngốc nghếch cuối cùng cũng nhớ ra, tối hôm qua hình như hai người bọn họ đã làm cái kia a.

Cho nên, thắt lưng Jaejoong mới đau. Da mặt Yunho cũng mỏng, rất tự nhiên không nhắc đến chuyện kia nữa.

“Tôi cõng cậu về.” Nói xong ngồi xổm trước mặt Jaejoong.

“Không cần, tôi nghỉ ngơi một lát là được.” Jaejoong kỳ thật rất muốn dựa vào bờ vai rộng lớn kia, nhưng cậu không có tư cách đó.

“Không muốn cõng? Chẳng lẽ muốn tôi ôm như công chúa?”

Yunho tưởng như đang trêu đùa nhưng lại không cho phép Jaejoong từ chối.

Jaejoong chậm rãi đứng dậy, dựa vào lưng Yunho. Kỳ thật, lưng Yunho rất thoải mái, mạnh mẽ, rộng rãi, nếu có thể dựa vào mãi mãi thì thật tốt

“Jaejoong, sao cậu nhẹ vậy? Đàn ông sao mà nhẹ thế.” Yunho như đang trách cứ trẻ con, lại khiến cho Jaejoong nghe thấy trong lòng nở hoa.

Ánh chiều tà hắt xuống, một người đàn ông cõng người đàn ông khác đi trên con đường rộng lớn, hình ảnh kia, lại khiến cho người ta cảm thấy rất hài hòa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.