“Ồ! Cô Lệ Vy, không ngờ cô còn đủ dũng khí để bước vào căn nhà này sao? Đúng là loại mặt dày mà!”
“Tôi cảm thấy mình rất đủ tư cách để đặt chân vào căn nhà này, và cái từ mặt dày đó tôi nghĩ nó sẽ hợp với chị hơn là tôi đấy!”
“ Gì chứ? Lên giừơng với thằng khác mà còn dám về đây mà hóng hách à? Gan mày cũng to lắm rồi đấy, tốt nhất là mày nên biến, nếu không....”
“Nếu không thì sao hả Mary?”
“Ơ...bác gái, anh.”
“Hình như là cháu đã quên ai mới là chủ nhân của căn nhà này thì phải?”
“Sao bác lại nói vậy? Cháu nào có ý gì, chỉ tại cô ta đã bị đuổi rồi mà vẫn cố lì quay lại nên cháu mới dùng lời lẽ ấy để đuổi cô ta đi.”
“Cảm ơn cháu! Nhưng giờ thì không cần nữa. Bởi Lệ Vy sẽ trở trở thành phu nhân của căn nhà này vào một ngày không xa.”
“Phu nhân sao? Bác đang nói đùa sao? Chẳng lẽ bác đã quên là con đàn bà này đã từng lừa gạt bác, từng lên giừơng với người đàn ông khác làm hoen ố danh dự của con trai bác sao?”
“Quên, bác quên tất rồi! Nhưng có một điều bác vẫn không quên.”
“Điều gì?”
“Là cháu, cô Mary xinh đẹp đã không còn trong trắng, bác không hiểu cháu đã như thế thì tư cách gì mà cháu lại lên án người khác cơ chứ? Miệng mồm của cháu chỉ biết để hâm dọa người khác bằng những lời lẽ điêu ngoa chỉ mong đạt được mục đích của mình thì tư cách gì mà cháu lại tố cáo người khác là thứ dối gian, lọc lừa cơ chứ!”
“Bác đừng nghe Nguyên nói sằng nói bậy. Anh ấy không yêu cháu, anh ấy cố tình bôi nhọa cháu để được đến bên cô ta.”
“Cháu ăn cơm còn không bằng bác ăn muối. Vậy thì điều gì về cháu mà bác chưa biết chứ! Cần gì phải để một thằng nhóc như Nguyên nói bác mới biết.”
Có lẽ bà ta đã biết, và có vẻ như bà ta muốn tống khứ cô ra khỏi căn nhà, bà ta đã chấp nhận con bé. Mà tại sao lại thế? Tại sao mọi chuyện rành rành trước mặt mà họ vẫn vun vén cho nó. Cô không hiểu! Nhưng cô đủ biết mình sẽ thua nếu như cô không tìm được cách.
“Bác có bằng chứng gì về điều đó, mình là người lớn thì đừng có ăn nói lung tung, nếu không sẽ nhục nhã lắm! Vả lại, chúng ta có quan hệ làm ăn, đừng vì một con bé nghèo hèn mà khiến cho tình cảm hai bên sứt mẻ, sẽ không hay đâu bác ạ!”
Bỗng bà Gia Thành móc chiếc điện thoại ra.
“Vậy cái này có đủ giải thích tất cả chưa, thưa cô Mary.”
Cuộc nói chuyện giữa cô và Nguyên đã được quay lại một cách tường tận, từng câu nói của cô được phát ra rất rõ ràng.
Bà ta đúng là một mụ già xảo quyệt!
“Vậy bác định dùng cái này để uy hiếp tôi sao?”
“Uy hiếp có vẻ không phù hợp lắm. Từ gì ta? À...đây là cơ sở để bác mời cháu về lại nhà của mình, có lẽ, bác không đủ vinh hạnh để đón tiếp cháu.”
Cô ta vẫn bình thản mà ngồi xuống chiếc ghế sopha một cách nhẹ nhàng, ung dung.
“Dường như bác đã quên vai trò của tôi trong con đường sự nghiệp của bác thì phải, tốt nhất bác nên dùng não để suy nghĩ rồi lựa chọn, tôi sẽ không trách đâu.”
Con đàn bà ấy giờ đây đã lộ rõ nguyên hình. Không chịu nỗi trước sự sắt sượt của cô ta, Nguyên định ra miệng nhưng bị bà Thành ngăn lại. Đối phó với cái hạng này chỉ với mình bà cũng dư sức thắng. Bà cũng dùng nét điềm nhiên xử sự lại.
“Thân làm cha làm mẹ nếu chỉ vì sự nghiệp mà đánh đổi hạnh phúc của con mình thì đó chỉ là thứ bỏ đi, còn nữa, cháu chưa đủ bản lĩnh để thống trị sự nghiệp của gia đình này, hai bên đều có những cơ ngơ riêng, không ai phụ thuộc vào ai cả, nên đừng ăn nói giống như mình tài giỏi lắm, nhục nhã lắm cháu à!”
“Có vẻ như tôi chưa ra tay thì bác chưa biết được sự lợi hại của tôi thì phải.”
“Tùy! Có bao nhiêu khả năng thì cứ việc đem ra, tôi đây xin hầu.”
“Các người được lắm. Được tôi chú ý đến đã là vinh hạnh mấy đời rồi, còn bày đặt ra vẻ cao sang. Tôi nói cho các người biết, tôi không hài lòng về ai thì người đó đừng mong mà sống yên thân.”
Nói rồi cô ta bỏ đi.
“Tôi sẽ luôn chờ một cái hồi âm từ cô, thưa cô Mary xinh đẹp.”
Bỗng Vy khóc, khóc rất nhiều.
“Vy, em sao vậy? Không khỏe sao?”
“Con xin lỗi, xin lỗi anh, xin lỗi gia đình bác nhiều lắm! Cháu thật hổ thẹn về mình khi đã làm cho gia đình bác gặp rắc rối.”
“Đừng khờ như vậy cháu à. Vợ chồng bác thừa sức đối phó với con bé ấy, vả lại, kết thút mối quan hệ với cái hạng ấy cũng là một quyết định đúng đắn. Nên cháu không cần phải ái ngại gì cả. Giờ đây, cháu chỉ cần ngoan ngoãn đợi ngày làm cô dâu của Nguyên mà thôi!”
Cô xúc động ôm chầm lấy bà Thành. Bà quả là một người hiểu chuyện, lại rất tốt bụng. Cô thật có phước khi đã gặp anh, và cả người mẹ chồng tuyệt vời này!
Hai người phụ nữ ôm lấy nhau trong nỗi xúc động nghẹn ngào, người con trai ấy cười, nụ cười mãn nguyện.