Cô Đã Đánh Cấp Trái Tim Tôi

Chương 56: Chương 56




5 năm trôi qua, mọi thứ dường như đã thay đổi hoàn toàn, nhưng Nguyên vẫn nằm đấy, anh luôn sống như một cái xác không hồn. Vy cũng vậy, tình cảm mà cô dành cho anh vẫn nguyên vẹn, mặc dù giờ đây, cô đã trở thành một nữ giám đốc tài ba của nhà họ Đỗ. Ông Gia Thành bảo: Vy là một cô gái thông minh, rất nhạy bén trong công việc, cô có một phong cách làm việc rất độc đáo, ngay cả ông mà còn nể phục. Ông rất tin tưởng vào khả năng cũng như quyết định của cô. Ông nói khi Nguyên tỉnh lại, cô và anh sẽ lãnh đạo cơ ngơ này, hai ông bà sẽ nghĩ hưu, hưởng thụ những thú vui tao nhã của tuổi xế chiều. Nhưng ước mơ cũng chỉ là mơ ước, không biết khi nào thằng quý tử của ông mới tỉnh dậy. Nhiều khi ông nhìn con dâu vất vả mà ông thở dài ngao ngán. Vợ chồng lo sợ thằng con của ông bà sẽ mãi mãi không tỉnh dậy thì chẳng lẽ Vy phải ở vậy đến suốt đời, sẽ rất tội cho con bé. Nhiều khi ông bà cũng đề cập đến chuyện tìm mối mai cho Vy nhưng cô đều từ chối, đôi lúc còn tỏ ra giận dữ với vợ chồng ông. Vừa buồn mà vừa vui, nhưng thôi, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.

“Ồ! Chào con trai yêu.”

“Chào ba, chắc hôm nay có chuyện gì rất quan trọng nên phải khiến đích thân ba về nước.”

“Đúng là con trai của ba rất giỏi, có thể nhìn thấu được mọi sự.”

“Ba quá khen, con nào sánh được với ba.”

“Đúng vậy! Ba muốn cho con trai ba một bất ngờ.”

Bất ngờ sao? Đây ắt hẳn là một bất ngờ rất lớn, anh dư sức để biết. Khi nghe tin con gái yêu của ông ta chết, ông ta còn không về nước, thì hôm nay ông ta về, chắc chắn chuyện đó sẽ không tầm thường.

“Xin trân trọng giới thiệu với mọi người, đây là ông Hồ Uy Dũng, chủ tịch của cả một hệ thống dầu khí xuyên quốc gia, đây là lần đầu tiên ông ra mắt trong một chi nhánh của hệ thống.”

Mọi người vỗ tay hoan nghênh.

“Hôm nay tôi đến đây với hai mục đích. Trước tiên, là ra mắt mọi người, để chúng ta biết và hiểu nhau hơn, như thế sẽ thuận lợi hơn trong công việc sau này. Thứ hai, tôi muốn thay đổi chức chủ tịch của chi nhánh này.”

Mọi người bàn tán xôn xao. Thay đổi chức chủ tịch? Rõ ràng Vĩ là con trai của ông ta, tại sao ông ta lại muốn phế chức của chính con trai của mình chứ? Đó là chủ đề chính của cuộc bàn tán.

“Sở dĩ tôi đưa ra quyết định như vậy là vì trong một thời gian dài theo dõi, tôi cảm thấy chỉ nhánh này là một trong những chi nhánh có doanh thu tệ nhất, nhìn vào kết quả cũng đủ biết người lãnh đạo ra sao. Mặc dù là cha con nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, đó là quyết định cuối cùng của tôi.”

“Thưa ông, tôi cảm thấy chủ tịch Trần đã làm rất tốt vai trò của một nhà lãnh đạo, chúng tôi chưa hề tìm ra một khuyết điểm trong phương thức làm ăn của chủ tịch Trần, tôi nghĩ đề nghị mà ông đưa ra sẽ là một bất lợi lớn cho công ti.”

“Đúng đấy, tôi cũng có suy nghĩ giống như phó giám đốc Hoàng.”

Từ nãy đến giờ anh đều im lặng, anh biết chuyện này rồi cũng sẽ đến, có điều nó hơ trễ so với dự định, đã 5 năm, 5 năm rồi ông ấy mới ra tay, chắc hẳn ông ta đã chuẩn bị chu đáo.

“Các cô các cậu đã lăn lộn trong thương trường này bao nhiêu năm rồi? Tôi đoán chắc người cao nhất cũng chỉ mười năm. Vậy thì thử hỏi kinh nghiệm của mọi người đã sâu xa chưa? Chưa! Chưa hề! Cô cậu chỉ nhìn gần mà không biết nhìn xa. Tóm lại, hiện giờ trong tay tôi đã nắm đủ 60 phần trăm cổ phần của công ti, tôi dư sức quyết định chức vụ điều hành của công ti.”

“Làm sao mà ông có thể có được 60 phần trăm của công ti cơ chứ? Trong khi phần lớn cổ phần nằm trong tay chủ tịch Trần.”

“Haha....Đó là chuyện của tôi. Mọi thứ, đều được chứng minh bằng giấy tờ. Sao? Chủ tịch Trần, anh có ý kiến gì không.”

Ánh mắt thách thức và cả sự chế giễu của ông ta đang hướng về anh.

“Tôi không có ý kiến, mọi chuyện tùy ý chủ tịch Hồ.”

“Được, ngày mai tôi sẽ tiến hành bổ nhiệm chủ tịch mới. Tôi tuyên bố kết thút cuộc họp.”

Mọi người, ai nấy cũng đều ngạc nhiên trước mọi chuyện. Sao hôm nay chủ tịch Vĩ lại dễ dàng khuất phục trước trướng của người khác? Chẳng ai hiểu được.

“Sao? Con trai yêu, điều đó đã đủ để khiến con bất ngờ chứ?”

“Con chẳng thấy bất ngờ gì cả, bởi điều này đã nằm trong dự tính của con, cách đây 5 năm.”

“Dự tính?”

“Đúng! Ba đừng quên cơ ngơ này đều có một phần công sức của con, con không ngu ngốc đến nỗi để người khác xỏ mũi dẫn đi, con không ngu ngốc đến nỗi không nhận ra vẻ bất thường trước sự thời ơ về cái chết của con gái mình. Ngay từ khi ba ráo riết mua chuộc các cổ đông khác, và làm cho công ti gặp khủng hoảng để con phải bán cổ phần.”

“Haha...hay...hay lắm. Mày đúng là một nhân tài, nhưng mày cũng đành thua cuộc dưới kế hoạch của tao.”

“Ba nghĩ con thua sao? Vấn đề là con không muốn kháng cự, coi như những gì con nợ ba con đã trả.”

“Mày nghĩ đã đủ, tao cho mẹ con mày ăn no mặc đẹp, nhưng mày lại hành hạ con gái tao, khiến nó phải mất mạng, mày nghĩ bao nhiêu đó đã đủ, mày còn phải trả một cái giá thật đắt, cứ đợi đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.