Cô Đã Đánh Cấp Trái Tim Tôi

Chương 58: Chương 58




“Thưa giám đốc, có người cần gặp giám đốc, cô ấy tên Mary.”

“.......”

“Vâng.”

“Sao? Giám đốc của các người đồng ý chứ?”

“Dạ, mời chị theo chúng tôi.”

Cốc..cốc...

“Vào đi.”

“Chào giám đốc Trần, rất vui khi chúng ta lại có dịp hội ngộ.”

“Chào cô, cô Mary xinh đẹp, không biết ngọn gió nào đã đẩy đưa cô đến đây.”

“Haha...nghe danh tiếng giám đốc Trần đây là một cô gái thành đạt, nên tôi lặn lội đường sá xa xôi đến đây để gặp, nghe mười không bằng một lần gặp mà.”

“Cô đây quá khen, tôi nào dám múa rìu qua mắt thợ.”

“Giám đốc đây cứ khiêm tốn. Nhân dịp đến đây tôi cũng muốn giải bày một thắc mắc.”

“Thắc mắc?”

“Đúng! Cớ sao một con người tài ba như cô lại giở những trò bẩn thỉu để giành giật khách hàng của người khác cơ chứ?”

“Haha...giành giật? Chị định nghĩa thế nào về hai chữ đó?”

“Tôi không cần biết, tôi chỉ cần biết khách hàng mà tôi đây hướng tới sẽ mãi mãi là của tôi, không một ai có quyền giành giật, tôi không cần biết cô có uy lực ra sao, tôi chỉ cần biết đụng chạm với tôi thì tương lai của cô sẽ không xong đâu.”

“Rồi chị định làm gì tôi?”

Vy thản nhiên trả lời, miệng nhấp một ngụm cà phê đắng.

“Dường như chuyện 5 năm về trước cô vẫn chưa sợ thì phải?”

“Đúng đấy! Haha...chị nói rất đúng, tôi đang chờ đợi một chuyện còn kinh khủng hơn thế kìa.”

“Mày...”

“Tóm lại, Hồ tổng đã đặt bút kí kết với tôi, thì không ai có thể thay đổi. Huống hồ là chị, tôi nói cho chị biết, nếu không đủ khả năng lãnh đạo thì nên về nhà lấy chồng sinh con, đừng có ở đây mà nhơ nanh múa mép, chẳng khác gì loài chó đang sủa vì bị người khác dành ăn.”

Cô ta giơ tay định tát Vy, Vy nhanh nhẹn bắt lấy và xô ả ngã.

“Ơ, chị không sao chứ? Xin lỗi nhé, ai biểu chị yếu quá làm chi, sức lực và cả trí thông minh, chị đều yếu.”

Nếu người khác nhìn vào, chắc chắn họ sẽ cảm thấy sợ hãi trước cái nhìn của Mary, rất đáng sợ, trước giờ chẳng có ai dám xử sự với cô như vậy, không ngờ hôm nay cô lại bị con ranh này hạ bệ, mối thù này cô không trả, cô thề không làm người, cô không chỉ khiến sự nghiệp nó tan tành, mà cả cái mạng quèn của nó cô cũng sẽ không tha.

Cô ta đứng dậy và rời chân trong nỗi căm phẫn. Vy chắc chắn cô ta sẽ không để yên, và cô cũng sẽ không yếu mềm để người ức hiếp.

Qua cách nói ấy, cô đủ để khẳng định một điều, người xả súng về phía cô không ai khác chính là Mary, cô ấy là tiểu thư nên rất yếu, hẳn người đó phải là sát thủ được cô ta thuê. Hai tay cô nắm chặt lại, nỗi uất hận của quá khứ dồn về, khiến lòng cô nặng trĩu với một dự định.

“Chào cô Mary xinh, cuối cùng thì công ti chúng tôi cũng đã nhận lấy món mồi béo bở này, nó thật tuyệt, một nguồn lợi khổng lồ cùng những danh hiệu đáng quý. Tôi thành thật xin chia buồn cùng cô.”

“......”

“Được chứ, khách sạn mùa đông, sân thượng nhé! Tôi sẽ nghe chị giải bày... Haha.”

Cúp máy, đáy lòng Vy cồn cào khó tả, chính ngày hôm nay, mọi chuyện sẽ được phơi bày.

“Xem ra chị đến sớm nhỉ.”

“Tôi đã thua, thua một cách ê chề dưới tay cô, tôi không có gì để nói.”

“Không sao, tôi có thể hiểu.”

Ánh mắt cô ta đang chuyển hướng, chính cái hướng ấy, cái hướng mà 5 năm về trước viên đạn khốn nạn ấy đã đâm thẳng về phía anh, người con trai cô yêu đã ngã quỵ. Bỗng cô ta lùi lại phía sau, viên đạn có lẽ sắp được bắn, cô ta cười, nụ cười đắt thắng. Ánh mắt cô ta bỗng nhiên sáng lên, ánh mắt hả hê, thích thú.

“Tạm biệt mày, Trần Lệ Vy, cả mày và Gia Nguyên đều sẽ chết bởi ngòi súng của tao, haha.”

“Đứng yên, anh đã bị bắt.”

Cả hai đều hướng về vị trí đó, gương mặt cô ta bỗng chuyển sang vẻ hốt hoảng. Một đám công an đã vây quanh vị trí đó, nơi mà kẻ sát nhân đang ngắm ngầm và chuẩn bị xả súng. Giờ đây, hắn ta đã bị lực lượng công an tóm gọn.

“Tôi phải là người nói ra câu tạm biệt, tạm biệt chị, mong những tháng ngày trong tù của chị sẽ hạnh phúc.”

“Mày...mày bẫy tao?”

“Nói về bẫy thì làm sao tôi bằng chị, một sát thủ lừng danh, một khẩu súng với những viên đạn cực mạnh đã sẵn sàng, chỉ chờ con mồi đến và cho nó một sự bất ngờ, một kế hoạch quá hay, quá hoàn hảo, haha...nhưng tiếc thay, nó quá cũ.”

“Mày đã biết và cố tình hẹn tao ra đây để tao thực hiện kế hoạch và mày đã báo công an.”

“Xem ra chị cũng còn biết động não. Nguyên đã nằm ở đấy, anh ấy đang nghỉ ngơi và chờ đợi tôi trả thù, và tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, thật tuyệt vời!”

Cô ta đã bị công an bắt giữ, miệng không ngừng la hét.

Chính nơi đây đã cướp lấy Gia Nguyên của cô, cô đau, cô như chết mất về cái viễn cảnh đó. Và giờ đây cô vui sướng biết nhường nào khi kẻ hại anh phải trả giá cho những hành vi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.