Độc Kiêu và Độc Nhẫn sau khi giải quyết
xong bọn hắc y nam tử thì cùng Nhan Nhược Bình lôi tên Cổ Khang Nam vào
thư phòng của lão. Nhan Nhược Bình ra lệnh:
“Độc Nhẫn, phế võ công hắn”
“dạ”
Nhan Nhược Bình tiếp tục ngạo nghễ quát: “mặt ngươi đã bị ta huỷ, tay cũng rời rồi muốn hay không muốn ta cắt nốt hai chân”.
“phu nhân tha mạng, ta có mắt không thấy Thái Sơn, phu nhân tha mạng cho ta” – Cổ Khang Nam lúc này lo sợ, toàn
cơ thể run lên bần bật.
“vậy mau mở mật thất ra cho ta”
“dạ dạ, ngăn thứ ba ở kệ sách, phía tuốt trong cùng có một cái núm, xoay qua bên trái mật thất sẽ mở ra” – Cổ
Khang Nam giọng run run, không dám giấu diếm.
Độc Nhẫn đi tới xoay, quả thật kệ sách
dịch chuyển sang trái, một cái mật thất hiện ra. Nhan Nhược Bình đánh
ngất Cổ Khang Nam, giao lão cho Cáo tinh coi giữ, cả 3 người còn lại
tiến vào bên trong mật thất.
Trong mật thất rất sáng do xung quanh
hai bên tường đều có treo đuốc, cả hai men theo con đường dẫn sâu vào
bên trong, vừa đi vừa cảnh giác, cẩn thận bẫy. Bước sau vào bên trong là một cánh cửa gỗ, chỉ bước tới đây thôi đã nghe thấy tiếng của Lãnh
Thiên hô to: “thật là ngon, thật là ngon”.
Nhan Nhược Bình rủa thầm: “tên Lãnh
Thiên chết bầm, trốn trong đây ăn uống, lại còn cao hứng như vậy, làm cả bọn bên ngoài khổ sở, đáng đánh cho một trận”.
Nhan Nhược Bình nghĩ tới đây thôi, nộ
khí sung thiên, đạp tung canh cửa, bước vào hét to: “Lãnh Thiên tên chết bầm, ăn cái gì ngon mà không rủ ta theo, ta đập…………..”.
Nói chưa dứt câu, với cảnh tượng bày ra
trước mắt, Nhan Nhược Bình trố mắt nhìn, tuyệt nhiên im bặt, không hó hé nửa câu. Lãnh Thiên thấy Nhan Nhược Bình thì giật mình, buông vội quả
tim đang bóp nát bấy trong tay (eo, khiếp, muốn ói quá), chạy đến bên Nhan Nhược Bình, muốn dùng tay che mắt nàng lại, không cho nàng nhìn, nhưng tay y toàn là máu, chỉ biết đứng đó nhẹ giọng thúc
giục nói:
“nương tử à, phu quân….phu quân….nương tử đừng nhìn nữa, đi ra đi, nương tử”
Nhan Nhược Bình vẫn thuỷ chung với chữ IM. Mắt vẫn trô trố xem cảnh tượng trước mắt. Lãnh Thiên nhìn sang lạnh giọng nói
“mang phu nhân rời ra”
Độc Nhẫn và Độc Kiêu tiến lên kéo phu
nhân ra, thì Nhan Nhược Bình quay sang trừng mắt với họ. Cả hai bất giác rụt lại. Lãnh Thiên quả thật đang vô cùng lo lắng, để nàng chứng kiến
cảnh này, y sợ nàng kinh hãi y, tránh xa y, bỏ mặc y, không quan tâm y
nữa, y rất sợ, không có nàng, y sống cũng như chết, thà chết còn sướng
hơn. Độc Nhẫn và Độc Kiêu cũng hiểu rõ được sự lo lắng trên nét mặt của
chủ nhân mình, họ liếc nhìn phu nhân, nàng vẫn thủy chung im lặng, mắt
trô trố trân trối đứng nhìn.
Khoảng hơn một khắc sau (hơn 15 phút), Nhan Nhược Bình bật cười khanh khách:
“ô ô, cảnh tra tấn mới coi trong sách báo, nay được chứng kiến tận mắt, ô ô sống động, tuyệt đẹp”
“cái gì” – cả 3 người đàn ông đồng thanh hô lên, những lời vừa nãy là của nàng nói ra sao, cảnh tựơng thế này
một nữ nhi thấy lại la tuyệt đẹp.
Nhan Nhược Bình bước tới trước mặt Lãnh
Thiên, nhéo vào má y, nở một nụ cười tươi sáng, giọng nói trong trẻo, êm ái thốt lên: “nga, lần sau không được bỏ ta lại, mấy cảnh thế này không coi thật uổng, ngươi là số 1, tha thích”
Nàng quay đầu cười ha hả bước ra, không
quay lại, chỉ vang lại sau lưng: “còn đứng đó căng con mắt ra nhìn cái
gì, muốn đi ra hay muốn ở trong đó chơi tiếp”
Độc Nhẫn và Độc Kiêu quay sang nhìn Lãnh Thiên ca thán: “chủ nhân, nàng là nữ nhi thật hả”
“nhảm nhí” – Lãnh Thiên thật cũng cùng
một câu hỏi với bọn họ, nhưng y bất giác vui mừng, quả là người sinh ra
để dành cho một mình y, nàng mãi là của y