Ads
chủ nhân đã tìm ra phu nhân” – Độc Nhẫn
mừng rõ chạy về báo cáo. Lãnh Thiên lập tức chạy tới nhìn thấy Nhan
Nhược Bình, Nhan Nhược Bình lập tức bị một đôi tay ôm nhanh vào ngực,
siết thật chặt làm nàng hít thở không thông, nàng ngẩng đầu lên, lập tức môi bị chiếm lấy, cuồng phong bạo vụ, điên cuồng như muốn ăn nàng nuốt
ngay vào bụng mình nhưng sâu trong tim vẫn có cái gì đó kì kì, nhưng y
nhanh chóng cho qua. Hồi lâu sau, y mới luyến tiếc rời nàng, lấy tay
kiểm tra xem nàng có bị thương ở đâu hay không. Nhan Nhược Bình cười
nhẹ, nhào tới ôm chặt lấy y, nói khẽ: “phu quân thiếp yêu chàng”. Lãnh
Thiên sủng nịnh nhìn nàng: “nàng đói chưa, chúng ta ăn chút gì nào”.
Thật khác với thường ngày, hôm nay Nhan Nhược Bình ăn uống từ tốn, e lệ dịu dàng, làm mọi người kinh ngạc, hôm
nay phu nhân họ thật khác lạ, từ lời nói tới cách ăn uống và bây giờ tới dáng vẻ, cứ y như một người khác vậy. Ăn uống xong nàng kéo Lãnh Thiên
về phòng, sai người mua cho nàng một cổ cầm, đàn cho y nghe. Lãnh Thiên
nhíu mày hỏi: “tiêu của nàng đâu?”.
Nhan Nhược Bình cười nhẹ rồi móc từ
trong người ra, đây này, nhưng bây giờ thiếp thích đàn. Vốn có chút nghi ngờ, nhưng vừa thấy ngọc tâm tiêu, những nghi ngờ đó dần bị xoá tan,
tâm y hiện tại đang ngập trong tiếng đàn thánh thót mị hoặc của nàng.
Tiếng đàn vừa dứt, Nhan Nhược Bình đã kéo tay y lên giường, nhẹ giọng mê hoặc nói: “chúng ta nghỉ ngơi sớm thôi phu quân”.
Lãnh Thiên cười khoan khoái nhìn nàng,
trút nhẹ y phục của cả hai người ra, áp thân mình vào thân thể nàng,
nhưng thật kì lạ tại sao nửa chút dục hoả cũng không có, Nhan Nhược Bình thấy biểu hiện của y thì không mấy hai lòng, nàng cầm nhẹ tay y đặt lên cặp tuyết lê của mình vuốt nhẹ xoa xoa, nàng trườn thân người lên, dùng nụ đào cọ nhẹ vào ngực y, Lãnh Thiên cảm thấy có chút khó chịu, nên dẩy nhẹ Nhan Nhược Bình ra, vận lại y phục nhẹ giọng nói: “ta không được
khoẻ, nàng nghỉ ngơi trước đi” rồi quay lưng rời khỏi phòng để lại một
sự khó chịu thoảng qua trên gương mặt Nhan Nhược Bình.
“chủ nhân, tha lỗi thuộc hạ nói thẳng, thuộc hạ thấy phu nhân có chút kì lạ”- Độc Nhẫn rụt rè
“kể ta nghe làm sao tìm được nàng” – Lãnh Thiên lạnh giọng
“tìm được ở bờ rừng, bị trói chặt ở gốc cây, đại phu khám cho phu nhân thì vết thương nhẹ, chỉ trầy xướt ngoài
gia thôi” – Độc Nhẫn kể lại
“tính cách nàng hơi khác chút thôi, ta
cũng có chút nghi ngờ, nhưng nàng có Ngọc Tâm tiêu, có lẽ chúng ta đa
nghi”- Lãnh Thiên lạnh giọng nói
“chủ nhân hay chúng ta ở một thời gian rồi hãy lên đường tiếp” – Độc Nhẫn vẫn có chút nghi kị với Nhan Nhược Bình
“um”
~~~~~~~~~
“oa….oa….” – Nhan Nhược Bình sau 2 ngày tịnh dưỡng cũng đã hồi phục chút ít, thương thế cũng đã đỡ đau, độc hội đã trừ khử 4 5 phần, nàng uể oải thức dậy ngáp thật to
“nữ nhi gì mà ngáp không che miệng gì
hết vậy” – hắc y nam tử bước vào, tay cầm theo chén thuốc, thổi thổi cho thuốc nguội rồi đưa Nhan Nhược Bình
Thành thật mà nói Nhan Nhược Bình không thể không tán thưởng tên biến thái đã cứu nàng được. Hắn tuấn mĩ, có
chút lãng tử, tinh điêu tế mài, ngũ quan tinh xảo, mày giống như kiếm,
ánh mắt loé ra như dạ minh châu sáng trong đêm, có đôi chút lạnh lùng,
quái dị. Bất quá tại sao hắn sống một mình nơi thâm sơn cùng cốc này.
Nhan Nhược Bình đón lấy chén thuốc đã nguội uống một hơi, uống xong thì
lè lưỡi than đắng.
“này ngươi tên gì vậy, không lẽ bắt ta gọi ngươi là kẻ biến thái”
“ta họ Hiên Viên tên một chữ Tuyệt”
“nga tên ngươi là Tuyệt trong chữ Tuyệt vời đó hả” – Nhan Nhược bình khúc khích cười
“Tuyệt tình” – Hiên Viên Tuyệt cãi lại
“nga, vậy khi nào ta mới rời khỏi đây được, ta muốn lên trên”
“đợi thời tiết khô một chút, vách đá
không còn ẩm thì mới trụ theo nó mà lên được” – Hiên Viên Tuyệt mấy ngày ở chung với Nhan Nhược Bình cũng dần cởi bỏ sự lạnh lùng của y, y càng
tỏ ra lạnh lùng càng bị nàng phá cho tức hộc máu. Nhan Nhược Bình đứng
phắt dậy kéo tay Hiên Viên Tuyệt đi nhanh khỏi phòng. Vừa đi vừa khoan
khoái nói: “nga, dẫn ta đi tham quan nơi đây coi, nơi đây gọi là gì”
“U Minh cốc, rất nhiều độc vật và thú
dữ” – Hiên Viên Tuyệt bất tri bất giác đi theo nàng, cũng là không gạt
tay nàng ra. Y cũng lấy làm khó hiểu. Y rất ghét tiếp xúc với nữ nhân,
vì theo ý nghĩ của Hiên Viên Tuyệt, nữ nhân hội phiền phức, hội dâm tục, chỉ có thể sống để làm công cụ ấm giường mà thôi. Nhưng nữ nhân này thì có điểm khác lạ so với ý nghĩ của y. Với lại nữ nhân này lại có nội lực thâm hậu, nhưng bề ngoài lại chẳng hề cảm thấy có sát khí, ngay cả khi
bị y hù doạ ném xuống nước cũng không có toả ra sát khí hung bạo. Mặc
khác nữ nhân này cũng có chút hiểu biết về độc
“nè Hiên Viên Tuyệt, ngươi am hiểu về độc lắm hả?”
“cũng tạm”
“bày đặt xạo nữa, dạy ta đi, dạy ta đi
mà, năn nỉ ngươi đó” – Nhan Nhược Bình giật giật tay áo của y, nhìn y
bằng bộ mặt cún con khiến y phải mủi lòng.
Trong vòng gần hai tuần lễ Nhan Nhược
Bình trong khi chờ đợi thời tiết hanh khô thì theo Hiên Viên Tuyệt học
độc dược cùng y dược, nàng thông minh, học rất mau, tuy không phải thông hiểu toàn phần nhưng ít ra cũng được gần 3 phần của Hiên Viên Tuyệt vì
vốn nàng cũng đã nghiên cứu rất nhiều độc dược do bí tịch của Viên Tú
Huệ để lại. Ngoài thời gian học độc y nàng còn kéo Hiên Viên Tuyệt ngao
du khắp U Minh cốc, thậm chí có lúc nàng trêu chọc y làm y dở khóc dở
cười. Cuộc sống ở U Minh cốc làm Nhan Nhược Bình như biến thành một
người khác. Bản tính tàn bạo của nàng cũng chưa có dịp bộc lộ ra nên
Hiên Viên Tuyệt vẫn chưa lĩnh giáo được. Cuối cùng sau gần ấy thời gian
tiêu dao tự tại ở U Minh cốc, thời tiết U Minh cốc cũng dần hanh khô
hơn.
“mai ngươi có thể trở lên trên rồi” –
Hiên Viên Tuyệt trong giọng nói có chút luyến tiếc, y đối với nữ nhân
này không phải gọi là yêu nhưng có thể nói hiển hiện chút cảm mến, cưng
chiều
“này chúng ta kết nghĩa huynh muội đi,
ngươi thấy thế nào” – Nhan Nhược Bình cũng cảm giác thấy ở bên Hiên Viên Tuyệt rất thoải mái, có một thứ thâm tình khó nói
“được”.
Cả hai cùng quì xuống cúi lạy trời đất
cắt máu ăn thề. Hiên Viên Tuyệt là đại ca. Nhan Nhựơc Bình là tiểu muội. Hiên Viên Tuyệt không biết rằng sau thời khắc kết tình thân với Nhan
Nhược Bình cuộc đời của y sau này sẽ mở ra một chương mới. Trò chơi số
phận của lão thiên bắt đầu mở ra cho y.
Sáng hôm sau Hiên Viên Tuyệt vận nội
kình kết hợp tán hồn công của Nhan Nhược Bình cả hai người đã rời khỏi U Minh cốc trở lên. Đưa Nhanh Nhược Bình lên thì y nhét vào tay Nhan
Nhược Bình một vật và nói: “đây là Hoả long chuỷ thủ, gặp máu sẽ làm máu sôi lên, gặp nội tạng sẽ gây bỏng rát đau đớn khôn nguôi” rồi y vòng
lưng theo dây leo trở xuống làm Nhan Nhược Bình không kịp trở tay. Nhan
Nhược Bình quyến luyến cúi mặt xuống hét to: “Hiên đại ca, ngươi phải
tới kinh thành thăm tiểu muội nha, nhớ phải tới đó”.
(HOẢ LONG CHUỶ THỦ)
Nhan Nhược Bình hai mắt ngấn lệ, nhìn
về toàn cảnh U Minh rồi quay lưng trở về nội ô Nam Châu. Nàng tìm tới
nhà trọ hôm trước thì tiểu nhị nói họ đã dời đi lâu rồi. Nàng thầm rủa
Lãnh Thiên bỏ đi đâu mất dạng, sao không biết mà đi tìm nàng. Nàng rong
ruổi trên phố gần nửa canh giờ, nghĩ tới việc Lãnh Thiên có lẽ 1 mình
trở về kinh thành thì lòng có chút hoả, khuôn mặt có chút không vui. Hay lên kinh thành kiếm y, chẳng lẽ y thấy nàng mất tích không đi tìm nàng, lại bỏ nàng một mình ở đây. Đang thẫn thờ trầm mặc trong suy nghĩ bước
đi trên cây cầu thì ánh mắt nàng phóng ra hướng đối diện.
Ở mái đình bên kia hồ, 6 thân ảnh,
trong đó chú ý nhất là hai thân ảnh đang dán lại với nhai, 1 thân ảnh
đối lưng vào mặt nàng đang vùi trong ngực thân ảnh cao lớn kia. Mà thân
ảnh cao lớn ấy lại thập phần quen. Nhan Nhược Bình nộ khí sung thiên,
hai tay nắm chặt vào nhau, hai mắt trừng to, răng nghiến kèn kẹt, khuôn
mặt đỏ au, đầu bốc hoả, giận tới tím tái mặt mày. Nàng vận khinh công
phi thân qua đáp ngay trên hòn núi giả ở hồ, quát to: “Tên Lãnh Thiên
chết dịch chết bầm, khốn kiếp, ta vừa rời đi thì ngươi đã tìm kiếm hoa
khác, ta xé xác ngươi raaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Mọi người cả kinh khi nghe thấy giọng
nói ấy, kẻ nào to gan dám đòi xé xác chủ nhân họ, nhưng tiếng hét này có phần quen thuộc, tất cả ngẩng đầu lên đều trợn trừng mắt mà nhìn. Thân
ảnh đang vùi đầu trong ngực Lãnh Thiên cũng quay đầu lại. Nhan Nhược
Bình trợn trừng mắt dòm rồi quát: “khốn kiếp, sao mà giống ta dữ vậy”
Hoạ Tâm sửng sốt nói: “sao sao lại có hai phu nhân, ai mới là phu nhân”
“là ta” – cả hai Nhan Nhược Bình cùng đồng thanh quát
Nhan Nhược Bình thanh y có chút giật mình nhưng nhanh chóng bình tĩnh nhếch nhẹ miệng nói: “ngươi lấy gì chứng minh?”
Nhan Nhược Bình hồng y quát: “ta có Ngọc Tâm tiêu, đây……ủa đâu?”
“Tiêu này là của ta, ở đâu mà ngươi có” – Nhan Nhược Bình thanh y cười khẩy móc trong người ra Ngọc tâm tiêu
hàng thật giá thật. Ngọc tâm tiêu là loại tiêu có cấu trúc trong suốt
được làm từ loại cây hiếm ở Tây Vực, khảm những đường nét bằng vàng bên
ngoài, độc nhất vô nhị. Nhan Nhược Bình thanh y vùi đầu vào ngực Lãnh
Thiên nức nở: “ả ta giả mạo thiếp, còn đòi xé xác chàng, mau trừng trị ả ta, hức hức”
Nhan Nhược Bình hồng y đâu phải mèo
bịnh, muốn chứng minh mình là Nhan Nhược Bình thật thì có vô số cách,
con Nhan Nhược Bình giả kia ngu ngốc tưởng rằng chỉ với một cây Ngọc tâm tiêu thì thắng được nàng à. Những chuyện của nàng khảo xem ả biết được
bao nhiêu. Chỉ cần một câu thôi ngắn thôi là sẽ có được một kẻ chắc chắn tin nàng ngay.
“hey Lãnh Thiên I love you not because
of who you are, but because of who I am when I am with you” – miệng nói
một tràng, mắt lại nhìn cáo tinh
Mọi người đều không hiểu nàng nói gì,
chỉ có cáo tinh nhàn nhạt gật đầu nói : “câu đó có nghĩa là ta yêu ngươi không phải vì ngươi là ai, mà là vì ta sẽ là người thế nào khi ở bên
ngươi, hahaha, kẻ mặc hồng y chính là Nhan Nhược Bình”
“tốt, cáo tinh người cũng không tới nỗi ngu anh văn”
“hừ ta mà” – cáo tinh đắc ý nhìn nàng
Tiếp theo là tên ngu ngốc dám ôm nữ
nhân khác làm nàng sinh hoả, chỉ cần một câu thôi là tên ngu ngốc ấy sẽ
tin ngay. Nhan Nhược Bình hồng y cười khẩy nhìn Nhan Nhược Bình thanh y
lạnh giọng hỏi
“ngươi mây mưa với hắn (chỉ Lãnh Thiên) mấy lần rồi?”
Mọi người há hốc mồm, trời giờ này còn quan tâm tới chuyện này sao, thật ngượng mà
Nhan Nhược Bình thanh y vốn đâu thể nói dối, có Lãnh Thiên ở bên làm sao dám gạt, nhưng ả vẫn cố vắt cổ chày ra nước: “tại sao ta phải nói”
“ha hả, không nói hay không biết?”
“phu quân, ả ta bắt nạt thiếp kìa, chàng mau giết ả đi huhu” – Nhan Nhựơc Bình thanh y vùi đầu vào ngực Lãnh Thiên nũng nịu
Nhan Nhược Bình hồng y tức tới xịt
khói, phùng mang trợn má quát: “3 lần con ả dâm tiện kia, ta không có
đời nào xưng hô chàng chàng thiếp thiếp nghe mà nổi da gà, Nhan Nhược
Bình ta đời nào khóc lóc rấm rực, nũng nịu mè nheo như thứ khốn kiếp nhà ngươi, Lãnh Thiên (chỉ tay vào y) nếu ngươi không rời khỏi ả ngay thì
khỏi cần nhìn tới cái mặt ta, ta hưu ngươi, cút theo ả luôn đi, ta
ghétttttttttttt…….um um….”
Lời chưa dứt, đã thấy Lãnh Thiên đáp
trước mặt nàng ôm chầm lấy nàng, đặt một nụ hôn bá đạo lên môi nàng, đầu lưỡi tách hàm răng ngọc bạch của nàng, tiến sâu vào, dây dưa quét sạch
mật ngọt, tới khi hô hấp dồn dập có mạch đứt loạn mới luyến tiếc rời ra
CHÁT!!!!
“nương tử sao nàng đánh ta” – Lãnh Thiên uỷ khuất nhìn nàng
“cái người ngươi toàn mùi cẩu, đừng
đụng vào ta, CÚT” – Nhan Nhược Bình đẩy y ra, phi thân đáp xuống trước
mặt tên giả mạo, chỉ tay thẳng mặt: “con tiện tì, dám giả mạo cô nãi nãi ngươi, ngươi chán sống rồi, còn các người (chỉ về Độc Nhẫn, Độc Kiêu và Hoạ Tâm) dám không tin ta, CÚT hết cho ta”
Độc Nhẫn, Độc Kiêu và Hoạ Tâm quì xuống cúi đầu: “phu nhân, bọn ta không cố ý, chỉ là…..”.
Thật ra mà nói ngay từ khi nhìn thấy
Nhan Nhược Bình đáp xuống hòn giả sơn thì Lãnh Thiên và họ đã tin nàng
chính là Nhan Nhược Bình thật rồi, cũng giáng điệu hung hăng và lời nói
dữ dằn ấy, ngoài nàng ra còn có ai khác và ngay từ khi gặp tên giả mạo
kia đã cảm thấy sao Nhan Nhược Bình có cái gì đó khác ngày thường quá.
Nhưng khi họ liếc Lãnh Thiên lại thấy y bất động liếc họ, không biết ý
tứ của y là gì, nên họ đành đứng yên. Còn Lãnh Thiên thì muốn xem nương
tử mình có cách nào lột mặt nạ tên giả mạo. Không để ý rằng Nhan Nhược
Bình một khi ghen lên lại kinh khủng như vậy, y có vẻ làm mọi việc hơi
quá lên rồi.
“là cái quái gì?” – Nhan Nhược Bình quát lớn
“nương tử, là ta muốn xem nàng lột mặt nạ ả ta…” – Lãnh Thiên sủng nịnh nhìn nàng
CHÁT!!!!!
Một bông hoa đỏ nằm ngay trên má Lãnh Thiên
“muốn xem kịch hả, đáng chết, đừng chạm vào ta, CÚT” – Nhan Nhược Bình một khi điên lên thì ôi trời đất nghiêng ngả. Nàng đẩy Lãnh Thiên ra, trường kiếm trước kia khi đi dạo phố với
Hoạ Tâm nàng không có đem theo, giờ chẳng biết nó nơi đâu.
Nàng vận kềnh lực, một chưởng đánh tới
tên giả mạo. Không ngờ tên giả mạo võ công cũng thật cao cường, nhưng
Nhan Nhược Bình đâu phải mèo bịnh, nàng là sư tử đấy, một con sư tử đang ngủ say, lại bị chọc cho điên tiết, bây giờ bộ dạng dữ tợn, tàn khốc
của nàng cũng khiến người khác sợ hãi. Nàng hất tay một tràng phấn vung
ra, tên giả mạo quơ tay áo chống trả, lợi dụng tình thế, nàng dùng nội
lực Tán hồn dung hoà Ngọc tâm tiêu, tạo cho nội lực thành một câu vuốt
vô hình, móc lấy Ngọc tâm tiêu trở lại. Nàng cất ngay vào người, hạ tiếp chưởng lực vào tên giả mạo, vốn đã trúng một ít phấn độc, nay Nhan
Nhược Bình lại xông lên như vũ bạo, tên giả mạo có phần nao núng, tiếp
được 3 chưởng, tới chưởng thứ 4 để lộ sơ hở…….
RẦM!!!!!
Hai kềnh lực va vào nhau, nhưng không
phải là kềnh lực của Nhan Nhược Bình và tên giả mạo mà là với một nữ tử
che mặt từ đâu bay ra cứu tên giả mạo. Nhan Nhược Bình có chút bất ngờ,
tên nữ tử che mặt thảy ra trận dược khói rồi đỡ tên giả mạo phi thân rời đi.
Nhan Nhược Bình hừ nhẹ: “muốn rời đi
hả, mơ đi ôn con”. Nàng rút vội Ngọc tâm tiêu thổi lên đoạn khúc Tán
hồn. Khi làn khói tản ra thì đã thấy hai ả kia đang dùng nội công chống
đỡ, Nhan Nhược Bình nhanh như cắt phóng ra nội lực điểm huyệt hai ả.
“lôi bọn chúng về, giam lại, ta khảo
xét” – nói rồi Nhan Nhược Bình đi một mạch, bỏ lại sau lưng thêm một
câu: “cáo tinh các ngươi đang ở đâu dẫn ta về, ta đói”
Về tới hậu viện sau của tri huyện huyện Nam Châu, được Độc Kiêu giới thiệu đây là vương phi, lão quì lạy hành
lễ, Nhan Nhược Bình lạnh giọng hô CÚT, lão sợ mất vía vọt thẳng, không
dám nửa chữ rề rà. Đặt ngay thí thí vào bàn ăn, nàng an như điên như
dại, chẳng chừa được một chút ý tứ thục nữ gì hết.
“nương tử nghẹn đó, ăn canh nào, há miệng ra ngoan ngoan”
BA!!!!!
Chén canh bị Nhan Nhược Bình hất văng,
nàng ăn lấy ăn để phần thức ăn của mình, xong xuôi xoa xoa cái bụng,
đứng dậy chỉ thẳng mặt Lãnh Thiên: “đừng có lãi nhãi, dẫn ta đi tới địa
lao”
Lãnh Thiên khuôn mặt uỷ khuất nhìn
nàng, lặng lẽ dẫn nàng tới địa lao, hkông dám hó hé một câu, y biết
nương tử hội đang giận dữ tới đỉnh điểm, để nàng nguôi bớt rồi tính tiếp đường năn nỉ. Bọn Độc Nhẫn, Độc Kiêu, Hoạ Tâm và cáo tinh nhẹ chân đi
theo sau.
ĐỊA LAO
“trói lên cột đi” – Nhan Nhược Bình hạ
lệnh. Hai ả bị trói lên cột. Nhan Nhược Bình tiến tới sờ sờ mò mò khuôn
mặt của tên giả mạo một hồi lâu, cuối cùng cũng lột được mấy mảnh da
trên mặt ả, đây là thuật dịch dung cấp cao có ghi ở bí tịch của Viên Tú
Huệ.
Thuật dịch dung có hai loại:
1). Sơ cấp: đối với những cao thủ thì có khả năng phát hiện ra được kẻ sử dụng
2). Đối với thuật dịch dung cao cấp:
thì muốn phát hiện ra rất khó, muốn lột được lớp da giả ra cần dùng nội
lực mới lột được. Kẻ sử dụng thuật dịch dung cấp cao cần bôi một lớp bột của cây Huyết tứ cổ thụ có gốc chỉa ra làm bốn và loại cây có rễ màu đỏ nên gọi là Huyết tứ cổ thụ, rất hiếm.
“ra là hai ngươi, Hương Hồn và Phong
Hoa, con tiện tì Phong Hoa dám giả mạo Hoạ Tâm chém ta hạ độc ta, chắc
bị ngươi đánh văng xuống núi mới rớt lại ngọc tâm tiêu cho bàn tay bẩn
thỉu của người giữ nó, nãi nãi ngươi có ơn báo ơn, có oán báo gấp bội,
lời lãi lấy hết, ” – Nhan Nhược Bình thét vào mặt chúng. Nhan Nhược Bình cho người lột sạch quần áo của Hương Hồn và Phong Hoa. Cả hai giờ loã
thể trước mặt nàng
Cầm lấy Hoả long chuỷ thù đâm một nhát
vào Phong Hoa, chỉ thấy chổ vết thương phát ra tiếng xèo xèo, máu sùng
sục chảy ra, chảy tới đâu da thịt bèo nhèo co rút lại rồi từng lớp từng
lớp bong ra hoà cùng tiếng **** rủa của Phong Hoa
“đây chẳng phải là Hoả long chuỷ thủ
sao, được tạo ra cùng với phượng tiễn. Phượng tiễn tạo ra băng khí gây
lạnh, hoả long tạo ra hoả khí gây nóng, tuy nhiên do sức tấn công không
cao nên chỉ có Phượng tiễn là được liệt vào thần binh mà thôi” – Hoạ Tâm phân trần. Kể ra Hoạ Tâm cũng am tường nhiều việc thật.
“nương tử, sao nàng có” – Lãnh Thiên tìm cớ nói chuyện với Nhan Nhược Bình
“ta kêu đừng lãi nhãi, điếc hả, im miệng đi” – Nhan Nhược Bình hừ nhẹ rồi tiếp tục công cuộc tra tấn
Nhan Nhược Bình một hơi đâm 5 thanh sắt nung nóng vào da thịt Phong Hoa khiến ả đau đớn đến ngất xỉu. Dội nước
vào làm Phong Hoa tỉnh lại, Nhan Nhược Bình dùng Hoả long chuỷ thủ đâm
vào hai mắt của Phong Hoa, rồi từ yết hầu rạch mạnh một đường thẳng đứng xuống tới hạ thân của Phong Hoa. Da thịt từng miếng từng miếng rớt ra.
Nỗi đau khổ thống thiết, Phong Hoa vận toàn lực hét thật lớn, giãy giụa
la hét tới chết, cho tới khi lớp da cuối cùng long xuống, bao nhiêu nội
tạng hoà máu rớt cả ra lênh láng đầy sàn.
Tiếp theo là tới Hương Hồn. Nhan Nhược
Bình cho người đè ả ngồi xuống đất, đổ đầy rượu vào chân ả, rồi đốt lửa
thiêu tới khi đôi chân trắng nõn nả của ả xám xít lại bốc mùi hôi tanh
của thứ thịt thối rửa. Nàng dùng trường kiếm tuốt lấy một mảnh da rồi
cho Độc Kiêu, Độc Nhẫn nắm lấy từ từ kéo tách ra hai bên, lột ra nguyên
bộ da. Nguyên mô hình xương và lục phủ ngũ tạng đều rơi hết ra ngoài
cùng máu. Hai bộ xương ảm đạm kế bên nhau. Hương hồn kêu la thảm thiết
cho tới chết, nghe tiếng la đã làm con ngươi ta nỗi hết da gà, chứng
kiến cảnh này người nào yếu tim chắc chắn bất tỉnh nhân sự, kẻ nào tim
khoẻ cũng ớn lạnh, mất ăn mất ngủ mấy hôm. Thật là TÀN- BẠO- ĐỘC- ÁC CỰC KÌ.
Nhan Nhược Bình bỏ lại hai chữ TUYỆT VỜI rồi quay lưng bước ra ngoài.
(fox: do ta vừa coi phim ma
thấy cảnh này ghê sợ mà hay hay nên ta copy vào chương này, các tềnh êu
đừng trách ta copy nha, có ai đủ mạnh mẽ tự tin tưởng tượng ra cảnh này
rồi hô 2 chữ Tuyệt Vời không? *ớn lạnh* )