“nghe rõ đây, ta gọi Tiểu Bình, a hoàn
chứ không phải phu nhân, hiểu chưa” – Nhan Nhược Bình tay mân mê lọn
tóc, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên. Tất cả mọi người trong thư phòng đều chỉ biết gật đầu nghe lời, ngay cả vương gia cao cao ngạo ngạo mà còn
nghe lời, bọn họ chỉ là tôi tớ, kẻ nào dám không nghe kẻ đó thật không
có não.
“dạ….dạ thưa vương gia, Liễu phu nhân mời vương gia dùng thiện ạ” – 1
giọng nói có phần run sợ yếu ớt cất lên bên ngoài cửa thư phòng. Nhan
Nhược Bình nhẹ nhẹ gật đầu ám chỉ cho Lãnh Thiên biết.
“được, cút”
“dạ vương gia” – thanh âm run sợ thoáng chốc mất không lưu vết.
~~~~~~~~~~~
Thượng uyển – vương phủ
Liễu Thanh Tuyết phủ lên người một bộ trường y đỏ chót, mỏng lét ôm
sát vào cơ thể trắng phau, để lộ ra những đường con tuyệt mĩ của cơ thể, đặc biệt là đôi tuyết lê như muốn bật trào khỏi cơ thể, vừa thấy Lãnh
Thiên, Liễu Thanh Tuyết đã bày ra bộ mặt lê hoa đái vũ, nũng nịu nói:
“vương gia, ngài đi lâu như thế, người ta nhớ vương gia lắm luôn đó”
“ủa cái con nô tỳ này ta gặp ở đâu rồi” – Liễu Thanh Tuyết chỉ tay về Hoạ Tâm đang đứng giữa Độc Kiêu và Độc Nhẫn
“chắc phu nhân nhớ nhầm rồi đấy” – Hoạ Tâm cúi nhẹ đầu. Vốn Liễu
Thanh Tuyết lại đặc biệt chỉ cấn tượng với một người mà thôi. Nghe Hoạ
Tâm nói xong ả cũng chẳng muốn nhớ làm gì, mục tiêu hiện tại là vương
gia tuấn mĩ
Lãnh Thiên ngồi
xuống, đôi con ngươi lãnh lẽo quét qua Liễu Thanh Tuyết, y muốn một tay
bẻ nát Liễu Thanh Tuyết ra vì dám tát nương tử của y. Nhưng bất quá Nhan Nhược Bình dặn y phải lo dùng thiện kéo dài thời gian để kịp làm vật
báu. Liễu Thanh Tuyết khép cơ thể mềm mại của mình vào người Lãnh Thiên, tay đút từng miếng điểm tâm do đích thân ả chuẩn bị. Gần nửa canh giờ
sau Nhan Nhược Bình , dáng vẻ khép nép đi tới, vừa thấy Lãnh Thiên và
Liễu Thanh Tuyết, nàng nhún một cái nhưng không hề cuối đầu, ánh mắt
gian tà, giọng nói êm trong như suối vang lên:
“Tiểu Bình tham kiến vương gia, Liễu phu nhân”
“hừ, là nô tỳ xấc xược nhà ngươi” – Liễu Thanh Tuyết đanh giọng
quát, bàn tay ả tính giáng cho Nhan Nhược Bình một bạt tay, nhưng vừa
thấy ánh mặt lạnh băng của vương gia đang nhìn chằm chằm mình, Liễu
Thanh Tuyết khôi phục dáng vẻ lê hoa đái vũ ngay lập tức, làm sao lại để thất thố mà bày ra cái bản chất thật của ả, ả vẫn đang ngắm nghía cái
ghế vương phi, nay nghe nói vương gia hồi phủ cùng một nữ nhân được bọn
nô tỳ kháo nhau là vương phi. Nhưng trong một vương phủ rộng lớn hình
như chỉ có mấy chục người thấy được khuôn mặt của vương phi, mà những
người này là nô bộc dưới sự quản lý của Trần Lâm tổng quản, ai mà dám hó hé, mặc khác còn chưa biết cao danh của vương phi là gì, ả đang cho
người điều tra để dễ bề xử trí. Liễu Thanh Tuyết chất giọng nũng nịu:
“vương gia, làm chủ cho thiếp, con nô tỳ xấc xược này cả gan mạo phạm
thiếp”
Nhan Nhược Bình tỏ vẻ
sợ sệt, giọng nói run run: “nô tỳ vô ý mạo phạm Liễu phu nhân, mong Liễu phu nhân tha tội. Liễu phu nhân, hay người trách phạt nô tỳ sau để nô
tỳ dâng lên người trước món quà mà vương gia sai người chuẩn bị cho phu
nhân”
Liễu Thanh Tuyết nghe
tới quà do vương gia chuẩn bị, hai mắt sáng ngời, đôi má ửng hồng, miệng cười chúm chím: “vương gia, thật không ngờ ngài là tốt với thần thiếp
như vậy”
Nhan Nhược Bình đi
nhẹ tới, rút từ trong tay một hộp bằng bạc, thủ công tinh xảo, mở nhẹ
chiếc hộp ra một cách cẩn thận, nhẹ giọng nói: “phu nhân, đây là phấn
mịn cao cấp, cống phẩm của triều đình, vương gia đặc biệt mang từ hoàng
cung ra, chỉ có một hộp, phu nhân có muốn thoa thử một chút”
Liễu Thanh Tuyết dùng đôi tay thon dài xoa xoa khuôn ngực rắn rỏi
của Lãnh Thiên, ôm chầm lấy, hơi thở có phần gấp gáp, giọng nói mị hoặc: “vương gia, không ngờ ngài đối với thiếp là có tình sâu ý thương”. Liễu Thanh Tuyết lúc này chỉ mãi lo phóng hàn vạn tia tình ái vào khuôn mặt
lạnh băng không biểu cảm của Lãnh Thiên mà không chú ý tới đôi mắt to
ngập tràn lửa giận của Nhan Nhược Bình. Những biểu cảm trên nét mặt của
Nhan Nhược Bình sao lại thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Lãnh Thiên,
nhưng y là đang phối hợp với nàng, nhưng bất quá y lại không thể phối
hợp thật sự được, nên y đành chọn biểu tình ngồi im mặt lạnh là tốt nhất
“thoa giúp ta”
“không được thưa phu nhân, đây là phấn thượng hạng, nô tỳ sao dám để bàn tay của mình vào, vả lại sao lại dám mạo phạm diễm lê dung nhan của phu nhân” – Nhan Nhược Bình khéo léo từ chối
“vương gia, giúp thiếp nha” – Liễu Thanh Tuyết cho là lời Nhan Nhược Bình nói rất phải, Liễu Thanh Tuyết vốn nghĩ mình là phượng hoàng rực
rất ráng kiêu ngạo và đầy tự cao.
“tự làm” – Lãnh Thiên lạnh giọng nói, y tai đâu phải điếc, mắt đâu
phải mù, thấy nương tử của y rất cẩn thận với hộp phấn, và không đụng
tay vào thì biết ngay có vấn để gì rồi, y mà phá họng đại sự của nương
tử thì khỏi có mật ngọt mà ăn. Đói cơm không thành vấn đề chứ đói tình
thì là một vấn đề lớn nga.
Liễu Thanh Tuyết nghe thấy liền bật run, ai chả biết vương gia là người
cao cao ngạo ngạo, há lại động tay vào việc này, ả là vốn quá hấp tấp
rồi, ả xoa xoa khuôn ngực của Lãnh Thiên, nhẹ giọng nói:
“là thiếp không ý tứ, vương gia đừng trách thiếp nha”
Nói rồi ả dùng hai ngón tay thon dài chấm vào làn phấn mịn thoa nhẹ
nhàng lên đôi má trắng mịn của mình. Nhan Nhược Bình vô ý vô tứ đổ hơn
một nửa hộp phấn lên phần phía trên đùi của Liễu Thanh Tuyết, tay kia
lại vô ý vô tứ làm lật tách trà làm lớp bột phấn ướt nhão thấm qua làn
xiêm y mỏng tiếp xúc với da. Miệng cuống quít xin tha, nhưng ý cười ngập tràn trong mắt. Ngay lập tức Nhan Nhược Bình lùi bước ra xa Liễu Thanh
Tuyết, đánh một cái nháy mắt, Lãnh Thiên đứng dậy tiến lại phía Nhan
Nhược Bình. Liễu Thanh Tuyết độn mặt ra không hiểu ý tứ gì, nhưng ngay
lập tức một trận ngứa khủng kiếp từ hai má truyền tới, ả lấy tay gãi lấy gãi để, chưa cảm thấy thoái mái thì một trận ngứa khủng khiếp gấp bội
từ hạ thân truyền lên.
Ả
không thể thất thố trước mặt vương gia, cũng như bọn người hầu hạ xung
quanh, nên chỉ dám gãi lấy hai má, chẳng mấy chốc hai má ả đầy vết cào
xước của móng tay, máu theo rãnh chảy dài ra, sưng chù vù như mông khỉ.
Nhưng mà thật đáng tiếc Nhan Nhược Bình vốn là “vô tình” đổ hơn nửa hộp
phấn vào hạ thân của ả, đôi má thoa chút phấn đã như thế, nay hạ thân
hứng trọn hơn nửa hộp công thêm nước pha loãng thấm nhanh, ả thật không
tài nào chịu đựng được thế là ả phải………..(fox: cái này các tềnh êu đầu óc trong sáng như đêm 30 không trăng không sao không ánh đèn hiểu hết mà hen ). Chẳng mấy chốc máu từ hạ thân chảy ướt đẫm xiêm y, đôi chân nhũn xuống, ngã xuống nền đất đau đớn lăn lộn thống khổ, miệng kêu gào, tay không
ngừng gãi, quần áo tả tơi, hạ thân lấp ló ra bên ngoài khiến cho mọi
người xung quanh tái xanh mặt mày, đỏ hết cả con mắt. Cuối cùng Liễu
Thanh Tuyết hôn mê trên bãi chiến trường máu và xiêm y do ả tạo nên.
Lãnh Thiên phất nhẹ tay áo, hai nô tỳ dìu thân xác rũ rượi của Liễu
Thanh Tuyết về Mĩ Nhân các, một số khác đều lui ra hết, chỉ còn lại Độc
Nhẫn, Độc Kiêu, Hoạ Tâm và Trần Lâm mồ hôi hột tuôn như mưa xối, nuốt
mấy ngụm nước bọt, khuôn miệng vừa há đã nghe một tràng cười lạnh xương
sống của Nhan Nhược Bình, tiếp đó là thanh âm tê cả óc:
“dám tát ta, ôn con ngu ngốc, đụng vào Nhan Nhược Bình này chỉ có chết, hừ các ngươi có phải thấy ta quá nương tay”
“cái gì cơ” – Mọi người đồng thanh đáp, trừ Lãnh Thiên đứng im miệng tủm tỉm cười
“cái gì mà cái gì, cái con ngu ngốc đó hẳn là đang thèm thuồng lên
giường với bảo bối của ta (Nhan Nhược Bình quay sang véo mấy cái vào má
Lãnh Thiên), dám có cái ý nghĩ đó, ta một tay chặt ngay, hạ thân rách
tơi tả vậy xem lên giường cách nào, cho khỏi đẻ con gì hết”
Nhan Nhược Bình nhàn nhạt nói xong lại nhìn vào hộp phấn trên tay
mình, bất tri bất giác nói chuyện một mình nhưng cũng đủ cho những kẻ
xung quanh nghe xong hai mắt trợn trừng, miệng há hốc, khuôn mặt ngơ
ngác, thiệt là muốn té xỉu luôn
“Nhan Nhược Bình ơi sao mày ra tay nhẹ vậy, sao này mày hiền vậy nga, đúng là mày hôm nay tốt bụng đột xuất rồi”
Nói xong Nhan Nhược Bình rời đi để lại mấy cái xác cứng đờ sau lưng.
“mau….đi ….. tìm con nô tỳ chết tiệt Tiểu Bình cho ta” – Liễu Thanh
Tuyết thanh âm run rẩy, thân liễu tàn tạ rũ rượi nằm trên giường
2 nô tỳ run sợ dạ ran một tiếng rồi kéo nhau đi thực thi cái nhiệm
vụ kia, bọn họ ai ai cũng biết Liễu phu nhân rất thích đánh đập hạ nhân, hiện giờ không tìm ra nô tỳ kia thì kẻ chết chính là bọn họ.
“ê Thiên hình như bên kia 2 con nô tỳ đấy giống người của con ả Liễu Thanh Tuyết quá, bọn chúng có vẻ muốn gặp ta hay gì đấy, bọn chúng nhìn ta mãi, Trần Lâm ông qua truyền họ lại theo ý vương gia” – Nhan Nhược
Bình nhàn nhạt nói
“nô tỳ tham kiến vương gia” – 2 nô tỳ lập cập quì gối cúi đầu hành lễ, trong mắt không giấu nổi tia sợ hãi
“nói” – Lãnh Thiên lạnh giọng hỏi
“dạ…dạ bẩm vương gia, nô tỳ phụng lệnh Liễu phu nhân tìm Tiểu Bình ạ”
“bẩm vương gia, Tiểu Bình xin một mình đến gặp, hồi vương gia đồng
ý” – Nhan Nhược Bình nhún người một cái, nháy mắt với Lãnh Thiên, nhấn
mạnh hai chữ một mình, cũng đủ để một người thông minh như Lãnh Thiên
hiểu. Toàn bộ biểu tình nãy giờ chỉ thu vào mắt Lãnh Thiên và Trần Lâm, 2 nô tỳ kia quì rạp không dám ngẩng đầu làm sao thấy được cái vẻ mờ ám
bên trong.
Trần Lâm cười khổ, bây giờ thì lão đã biết vương phi thật nhiều trò quá, mặc khác lão cũng rút ra được hai việc vô cùng quan trọng, thứ nhất tuyệt đối đừng dại mà chọc ghẹo vào vương phi, thứ hai chính là vương gia hoàn toàn bị áp đảo trước vương phi.
“được” –
Lãnh Thiên giọng nói mang chút hàn nhưng ánh mắt ôn nhu lại không thể
che giấu được. Nhan Nhược Bình nhếch miệng cười khẽ một cái rồi theo bọn nô tỳ rời đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Nói về Mĩ Nhân các rất rộng lớn, nơi này được chia làm 5 khu. 4 khu
dành cho 4 vị thiếp chính của vương gia, bọn họ đều là hoàng hoa khuê nữ của các vị quan lớn đương triều, 1 khu giành cho các thị thiếp.
Liễu Thanh Tuyết chính là người đứng đầu trong đám thiếp chính của
vương gia, khu ả ở chính là khu cao cấp nhất của Mĩ Nhân các, địa vị của ả còn là cháu gái của Hoàng Thái Hậu.
Nói về Liễu Thanh Tuyết là đại tiểu thư của tể tướng Liễu Mặc Khê,
năm nay 18 tuổi, vốn lúc đầu được Hoàng Thái Hậu có ý tứ phong làm hoàng hậu nhưng có hai việc ngoài dự liệu xảy ra. Việc thứ nhất chính là có
lẽ hoàng đế và nhị vương gia cũng chảy chung huyết mạch nên cả hai có
một phần tính cách khá giống nhau đó chính là lãnh khốc nhưng về độ tình cảm thì hoàng đế phải cam bái trước nhị vương gia (fox: về hoàng đế fox nói sau nhá), một điểm giống nữa chính là ngôi vị chính thất đều không muốn động tới, vì vậy ý đồ muốn để Liễu Thanh Tuyết làm hoàng hậu coi như vỡ tan. Việc thứ hai Liễu Thanh Tuyết lại đổ ngã trước vẻ đẹp tuấn mạo tuyệt mĩ của
nhị vương gia và điều này đã dẫn tới một cái kết chính là trở thành
thiếp chính của vương gia.
Hoàng thái hậu đã chuyển sang phương án hai, muội muội của Liễu Thanh
Tuyết đã thay thế tỉ tỉ tiến cung làm phi tử, mặc khác lại rót vào tai
nhị vương gia những ý tứ đẹp về Liễu Thanh Tuyết mong đứa cháu gái của
mình không thành hoàng hậu cũng toại vương phi. Có điều người tính không bằng trời tính mà.
Sự việc ở Thượng Uyển ít nhiều cũng lan ra toàn Mĩ Nhân các, vô số kẻ (chính là
lũ thiếp và thị thiếp) muốn đến Liễu tiểu các – nơi ở của Liễu Thanh
Tuyết để thăm dò thực hư nhưng hết thảy đều bị thuộc hạ của Liễu Thanh
Tuyết chặn lại. Ngay từ khi bước vào vương phủ, với vị thế thiếp chính
đứng đầu cộng với việc là cháu gái của Hoàng thái hậu đã làm mặt mũi của ả cao hơn cũng như quyền thế trong Mĩ Nhân các cũng vị tất mà trấn áp
mọi người, gây ra không biết bao nhiêu chuyện chướng tai gai mắt.
Nói về mặt Liễu Thanh Tuyết hiện giờ đang nằm rũ rượi trên cẩm
giường, việc mất mặt này ả đã nhanh chóng thông báo cho cô cô của ả
Hoàng thái hậu nên có rất nhiều ngự y trong cung đã đến để chữa trị cho
ả, vết thương hạ thân đã không còn nguy hiểm, cũng may chỉ là loại độc
gây ngứa, không có độc tố chết người (fox: chị à em thấy chị đúng là vẫn hiền ~ NNB: *hất mặt* thì lúc đó ta bảo
ta đột xuất hiền mà bọn Hoạ Tâm không tin ~ fox: *vỗ tay* em tin chị). Hạ thân của ả đã được chữa trị nên không ảnh hưởng đến việc phụ nữ. Mặc khác ả thu được một tin chính là hoàn toàn không có cống phẩm phấn mịn
gì gì đó mà chỉ có một hộp, vậy mọi chuyện rốt cục là một cái bẫy, nhưng tại sao vương gia lại *** hại ả, điều này ả không thể trực tiếp hỏi
vương gia, đành trút lên con nô tỳ láo xược hôm đó.
Một thân ảnh màu vàng đi giữa hai thân ảnh màu xanh tiến vào Liễu
tiểu các, bước tới khuê phòng của Liễu Thanh Tuyết. 1 nô tỳ đỡ ả ngồi
trên một chiếc ghế cao, vừa nhìn thấy Liễu Thanh Tuyết, Nhan Nhược Bình ý cười ngập tràn, vốn sự việc ngự y hoàng cung được vào vương phủ đều
phải thông qua sự đồng ý của Lãnh Thiên nên tất yếu Nhan Nhược Bình đều
biết khá nhiều về Liễu Thanh Tuyết kể cả việc ả là cháu gái Hoàng Thái
hậu. Nhan Nhược Bình đã dự liệu hết thảy rồi. Nàng không hề cúi đầu cũng chẳng nhún người, khuôn miệng chúm chím mở ra từng chữ rất điềm nhiên
“chào Liễu phu nhân”
Liễu Thanh Tuyết tức giận tới mức hạ thân chuyển đau, khuôn mặt bị
quấn vải chỉ chừa lại hai con mặt, cánh mũi để thở và khuôn miệng anh
đào mà thôi, ả phóng ánh mắt căm tức ngoan độc tới Nhan Nhược Bình như
muốn xé xác nàng ra, nhưng phải làm rõ mọi sự tình trước rồi hạ thủ sau
cũng không muộn, dù sao cũng chỉ lả một con tiểu nô tỳ, chết một đứa
vương gia chắc không mấy để ý, cũng vốn ả đã đánh đập tới chết khá nhiều nô tỳ ở Liễu tiểu các rồi mà vương gia hoàn toàn không đã động tới thì
còn gì phải lo (fox: con này ngu
hay gì á, đã nghĩ việc dính líu tới vương gia thì giết người, vương gia
có tính chuyện với ả không nhỉ, ngu quá)
“con ả tiện tì kia, không biết phép tắt gì cả, nói tại sao vương gia lại sai ngươi hại ta?”
Nhan Nhược Bình nghe xong cười lớn một tràng làm mọi người xung
quanh kinh ngạc, trước mặt Liễu phu nhân mà còn dám không quì lại cư
nhiên cười lớn vậy, đúng là muốn chết thật rồi. Ai ở Mĩ Nhân các không
biết sự hống hách, độc ác của Liễu phu nhân
“hahaha, Liễu phu nhân à nhớ lại coi, hôm ở Thượng uyển vương gia có mở miệng hay gật đầu bảo là có tặng quà cho ngươi không hả”
“ý tứ của ngươi?” – Liễu Thanh Tuyết trợn mắt ngạc nhiên hỏi lại
“không ngại nói ngươi biết, ta làm tất cả đó”
Liễu Thanh Tuyết nghe xong nộ khí sung thiên, đôi mắt toàn lửa hận:
“ngươi dám qua mặt cả vương gia, thật không biết sống chết, nay ta thay
vương gia giáo huấn ngươi, người đâu, tát ả cho ta, không có mệnh không
được dừng”
Tứ nô tỳ hùng hổ
xông tới, chuẩn bị thực thi cái nhiệm vũ do Liễu Thanh Tuyết giao cho
thì khựng lại bởi tràng cười thứ hai của Nhan Nhược Bình
“hahaha, người ngu ngốc hay mù mắt, lúc đó không thấy vương gia để mặc ta à”
“ngươi….ngươi là ai?” – Liễu Thanh Tuyết nghe xong cơ hồ nhớ lại được biểu tình ngày hôm ấy của vương gia, ả tức giận quát
“Liễu phu nhân ngu ngốc à, nghe cho rõ ta là………ta là nô tỳ thân cận
đặc biệt của vương gia, ai biểu tát ta, ta trả lại tất cho ngươi,
hahaha” – Nhan Nhược Bình tới giờ vẫn còn muốn đùa với ả, chưa chịu tiết lộ thân phận, đang vui mà, nói ra hết còn gì vui, từ từ đến khi nào cao trào lúc đấy nói ra mới thập phần tuyệt.
“tát chết cho taaaaaaaaaaaaaaaaaaa” – Liễu Thanh Tuyết có chút lầm
tưởng Nhan Nhược Bình là vương phi, nhưng khi nghe câu trả lời của nàng, Liễu Thanh Tuyết máu nóng dâng khỏi đầu, một nô tỳ mà cả gan đắc tội
với ả, chỉ có một con đường chết, hôm nay không giết chết nàng, ả thật
không xứng với tính cách thường ngày của ả. Đấy là những suy nghĩ trong
đầu Liễu Thanh Tuyết
Tứ nô tỳ nghe tiếng thúc giục đầy lửa giận, trong lòng run cầm cập, tính khí của chủ nhân họ họ ai mà chả biết, họ đang thầm nghĩ nô tỳ này nên tự cầu
phúc cho mình vậy. 4 bàn tay giơ lên nhắm thẳng mặt Nhan Nhược Bình đánh tới
CHÁT!!!!!!!!!!
4 thân ảnh với dấu tay trên mặt nằm sải lai trên mặt đất. Nhan Nhược Bình hừ nhẹ, lạnh giọng nói: “lũ ngu”.
Nhan Nhược Bình vốn đứng thẳng lưng, không hề tránh né, chỉ để bọn
chúng tiến tới gần thì giơ tay tát một cái hết một lượt, đúng là nhanh
gọn lẹ mà.
“người đâu giết
nóooooooooooooooo” – Liễu Thanh Tuyết thấy sự tình tức giận ngùn ngút,
thật muốn bay lên bẻ nát con nô tỳ trước mắt nhưng ả đang thương tích
không tiện đành ra lệnh thuộc hạ hành việc giúp ả tiết hận
Khoảng hơn 10 nam tử canh giữ bên ngoài tiến hết vào, rút đao ra.
Nhan Nhược Bình lại lộ một tràng cười lớn lần thứ ba, tặc lưỡi, nói:
“chậc chậc một mình ta mà tới hơn chục người đón tiếp, hảo hảo, ta
thích”
“giết” – Liễu Thanh Tuyết hai tay nắm chặt, cả cơ thể run lên vì giận, thét chói tai
Hơn 10 nam tử tiến lên với lưỡi đao sáng loáng trên tay lao nhanh
tới Nhan Nhược Bình, lúc này Nhan Nhược Bình đâu đem trường kiếm theo,
vốn muốn dùng Ngọc tâm tiêu nhưng mà không muốn lũ nô tỳ yếu đuối xung
quanh vạ lây, vì bọn họ cũng chỉ nghe lệnh thôi, nàng cũng không phải ác độc cực độ, một tia sáng loé lên trong đầu.
BỊCH!!!!!
Từ ngay cổ tay hơn 5 bàn tay phải rớt xuống mặt sàn, mang theo những giọt máu đang sôi lên, da thịt ở cổ tay bèo nhèo co rúm lại, một vài
mảnh da theo thế bong ra. Khỏi cần nói cũng biết vũ khí Nhan Nhược Bình
sử dụng chính là Hoả Long chuỷ thủ. Nhan Nhược Bình lạnh giọng nói: “nếu không muốn da thịt rớt tiếp thì nên đi làm mát máu đi, CÚT”
Hơn 10 nam tử tay trái giữ lấy tay phải, tránh chạm vào vết thương
để tránh bị phỏng, toàn bộ chạy tán loạn ra ngoài, những lời Nhan Nhược
Bình nói chúng không thể không nghe, nhìn thấy máu đang sôi lên cũng đủ
biết
Nhan Nhược tiến tới, một tay nắm lấy tóc Liễu Thanh Tuyết giật nhẹ ra sau mang khuôn mặt ả ngước lên, một tay giữ chặt hai tay ả, từ khuôn miệng anh đào căng mộng phóng ra từng chữ từng chữ một:
“nhìn cho rõ, đụng tới ta kết cục không tốt đẹp gì đâu, là cháu Hoàng
thái hậu, ta khinh, một khi bước chân vào vương phủ thì chỉ là thiếp mà
thôi, đừng ra oai, ở đây ngươi chỉ là mèo bịnh thôi, N G U N G Ố C”
Nói xong Nhan Nhược Bình nở rộ một tràng cười mỉa mai, xoay người,
điềm nhiên thư thái nhẹ bước đi ra bỏ lại sau lưng một lũ người đang run lên vì sợ hãi.