Cổ Đại Ơi Ta Tới Đây!!!

Chương 38: Chương 38




Hiên Viên Tuyệt bây giờ đã hiểu Lãnh Thiên là thập phần thập ý yêu Nhan Nhược Bình, không ai có thể thay thế nàng trong tim hắn. Hiên Viên Tuỵêt hít một ngụm khí lạnh, hai tay siết chặt, khó khăn gằng từng tiếng

“ta có cách giúp Nhan Nhược Bình trở lại với ngươi”

Ba ngày sau, đào hoa viên, giờ Thìn tam khắc

“muội ăn đi, dạo này muội ăn ít quá” – Hiên Viên Tuyệt ôn nhu thúc giục

“muội no rồi đại ca ca” – Nhan Nhược Bình nhẹ giọng trả lời. Từ ngày Nhan Nhược Bình trở về đào hoa viên, nàng y như một con người khác, nàng thay đổi hoàn toàn, ăn uống dè chừng, nhẹ nhàng chứ không còn thoải mái như trước, nàng cũng ít cười ít nói hơn hẳn.

Hiên Viên Tuyệt hai mắt xìu xuống, thở hắt ra một hơi rồi ảo não nói:

“cứ thế này muội sẽ bệnh mất thôi, chúng ta ra khỏi đào hoa viên hít thở một ít không khí nha?”

Nhan Nhược Bình không nói không rằng, để mặc Hiên Viên Tuyệt kéo nàng ra khỏi đào hoa viên.

Long Tụ thành

“cô nương mời mua kẹo hồ lô” – 1 lão già mời mọc Nhan Nhược Bình vài cây kẹo. Nhan Nhược Bình bất động như một pho tượng, ngó cũng chẳng buồn ngó tới chứ nói gì tới ăn. Như lúc trước nàng đã vui vẻ, miệng cười toe toét, hai mắt long lanh ngồm ngoàm lấy kẹo hồ lô, còn bây giờ thì nàng hai mắt nặng trĩu, khuôn miệng khép chặt, khuôn mặt đầy những biểu cảm điều hiu. Hiên Viên Tuyệt đón lấy mấy cây kẹo hồ lo, đưa cho Nhan Nhược Bình, ôn nhu nói:

“Bình nhi, muội thích ăn kẹo hồ lô nhất mà, ngoan nào, ăn đi”

“đa tạ” – Với Hiên Viên Tuyệt, Nhan Nhược Bình cũng cố gắng mở miệng phun ra vài chữ rồi tuyệt nhiên nín bặt trở lại. Nhưng lời nói đã không còn thoải mái và bất cần như trước. Điều này đã vô tình khứa vào lòng y, khiến y đau nhói khôn nguôi. Y cầm bàn tay thon dài có đôi chút gầy gò của Nhan Nhược Bình dắt nàng đi dạo phố và điểm dừng chân của họ là một quán trọ. Hai người ngồi xuống, nam uống rượu, nữ thì ảo não ăn chút thức ăn do bị nam nhân ép buộc. Cách đó không xa có một đôi nam tử trò chuyện với nhau.

“lâu quá không gặp, người chắc khỏe chứ A Các” – A Ngưu

“khỏe gì mà khỏe” – A Các nói

“cái mặt của ngươi như đưa đám vậy? ngươi làm nô bộc trong vương phủ thì sướng quá trời” – A Ngưu nói

“vương gia nổi tiếng lãnh khốc vô tình, ta làm thân trâu chó phải cẩn thận kẻo mất đầu như chơi, dạo trước vương gia tuy có lãnh khốc nhưng có biểu hiện tốt lên một chút, khiến ai cũng khác nhiên không thôi, chẳng hiểu là tại sao, rồi bây giờ ta đang lo là không biết sẽ ra sao” – A Các thở dài nói

“ra sao là ra sao?, ta không hiểu ý tứ của ngươi” – A Ngưu nói

“vương gia mấy ngày nay lâm bạo bệnh, thái y trong cung cũng lắc đầu, không biết vương gia có qua khỏi không, ngươi nghĩ nếu chẳng may vương gia có mệnh hệ gì, bọn trâu chó như ta biết đi về đâu” – A Các nói.

A Các vừa dứt lời thì bàn gần cạnh có một nữ tử tay bóp mạnh tách trà đang cầm trên tay thành bụi, khuôn mặt sa sầm lại, đôi con ngươi co thắt, mâu quang u tối, hai tay nắm chặt, bờ vai run run. Nữ tử ấy không ai khác chính là Nhan Nhược Bình. Mất gần một khắc, Nhan Nhược Bình mới đứng dậy phun ra 3 chữ ngắn gọn rồi quay lưng rời đi:

“cứu hắn đi”

Hiên Viên Tuyệt ảo não lắc đầu, thở dài nhìn theo dáng lưng Nhan Nhược Bình, lời nói chua xót: “hỡi thế gian tình là gì? Haizzz Bình nhi ơi Bình nhi, muội cứ như thế này thì chính muội tự gây ra tổn thương cho mình mà thôi, sao muội lại khờ dại như thế”

Đào hoa viên

Nhan Nhược Bình ngồi trên xích đu, khuôn mặt buồn bả, khóe mặt buồn bả, lòng nặng trĩu, nàng nhìn vào màn đêm tối xa xăm, bất tri bất giác thở hắt ra, đôi mắt to tròn nhắm chặt lại, khuôn mặt của người hiện hữu trong trái tim nàng mồn một hiện về.

Không biết bao lâu, khi nàng mở mắt ra đã thấy Hiên Viên Tuyệt đứng trước mặt nàng. Nàng giật mình, hai mắt trợn trừng. Nàng một than nội công tuyệt đỉnh, đối với Hiên Viên Tuyệt chỉ có bằng không có kém thế mà y đứng trước mặt nàng, nàng cũng chẳng hay chẳng biết, đủ để thấy sức cảnh giác và độ nhạy bén của nàng đã giảm tới mức có thể nguy hiểm tới tính mạng bất cứ khi nào. Nhan Nhược Bình nhẹ giọng hỏi, bên trong lời nói mang đầy sự lo lắng:

“cứu được?”

Hiên Viên Tuyệt nhìn thẳng vào đôi mắt của Nhan Nhược Bình, không nói không rằng chỉ nhẹ lắc đầu. Nhan Nhược Bình hai mắt mở to, miệng lắp bắp:

“sao có thể”

Hiên Viên Tuyệt quay lưng, hai mắt khép lại, nuốt một ngụm khí lạnh rồi nói:

“hắn vong rồi”

Nhan Nhược Bình đứng phắc lại, hai tay siết chặt, đầu ngoe nguẩy lắc lien tục, miệng lẩm bẩm: “KHÔNG THỂ NÀO, KHÔNG THỂ NÀO”. Trong màn đêm u tối, một thân ảnh phóng như điên như dại, dòng lệ tuôn rơi, hơi thở dứt quãng. Chẳng mấy chốc đã đáp tới sảnh một căn phòng sáng choang, bên trong vọng ra mấy tiếng:

“mau chuẩn bị lễ an táng cho vương gia, ngươi vào cung thông báo mệnh buồn”

Nhan Nhược Bình mở tung cửa trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người. Họa Tâm lắp bắp:

“phu nhân, người đã trở về, vương gia tự hủy mệnh của mình, bọn ta cứu ngài mấy lần nhưng vẫn không qua khỏi….”

Lời vừa dứt Nhan Nhược Bình đã xông tới thi thể đang nhắm chặt mắt nằm trên cẩm giường. Nhan Nhược Bình dùng hai tay lay mạnh thi thể, đôi mắt nhòe đi vì lệ, gục đầu vài ngực thi thể, miệng không ngừng gào thét:

“đồ chết bầm nhà ngươi, đừng giả bộ nữa, ngươi mau sống dậy cho ta, mau mở mắt ra, ngươi mau tỉnh dậy đi, mau sống dậy đi, mở mắt ra, đồ chết tiệt, ai đút canh cho ta ăn, ai xoa đầu ta, ai hát cho ta nghe, ai vui đùa cùng ta, ta chưa có lệnh mà ngươi dám đi gặp lão Diêm trước ta là sao, Lãnh Thiên ngươi mở mắt ra cho ta, ta không bỏ ngươi nữa, chúng ta sẽ ở mãi bên nhau mà, Lãnh Thiên chết tiệt, tỉnh dậy đi”

“thật sao?” – 1 giọng nói nhỏ nhẹ vang lên

“thật” – Nhan Nhược Bình bất tri bất giác buột miệng trả lời.

“nương tử”

Nghe xong hai chữ nương tử, Nhan Nhược Bình mở to mắt đầy kinh ngạc, ngẩng mặt lên, miệng há hốc, miệng lắp bắp:

“ngươi…..là ngươi….chưa…..chưa chết”

“ân”

Nhan Nhược Bình giơ tay giáng cho Lãnh Thiên một bạt tai rõ đau. Rồi lại thêm một bạt tai nữa, đếm qua đếm lại ước chừng 5 6 bạt tai, Lãnh Thiên vẫn nằm yên đó, đôi mắt ôn nhu nhìn nàng, để mặc cho nàng tát y tới tóe máu. Tát xong Nhan Nhược Bình gằn từng tiếng rồi quay lưng rời đi:

“Lãnh Thiên, ngươi dám gạt ta”

Lãnh Thiên lúc này bật dậy nắm chặt tay nàng, hai dòng lệ trong mặt chảy ra, run run nói:

“nương tử đã hứa không rời ta, đừng đi nương tử, ta xin nương tử, nương tử….”

Lãnh Thiên run run năn nỉ Nhan Nhược Bình. Sau gần nửa canh giờ, Nhan Nhược Binh quay lưng lại nhìn thẳng vào đôi mắt của Lãnh Thiên lạnh giọng nói:

“được, lần này ta tạm tha cho ngươi, lần sau dám làm phật lòng ta thì đừng trách ta, cũng đừng tưởng bở, ta sẽ theo dõi sát sao mọi cử chỉ của ngươi, tái phạm ta đích than giết ngươi, nghe rõ chưa?”

“ân, rõ nương tử” – Lãnh Thiên miệng vui vẻ nói, hai mắt sáng lạng, nhảy chầm vào ôm Nhan Nhược Bình. Nhan Nhược Bình một cước tống hắn lên giường, quay lưng rời đi bỏ lại mấy chữ: “ta đi tạm biệt đại ca ca”

“ân, nương tử thong thả đi” – Lãnh Thiên nói vọng to

Đào hoa viên

Nhan Nhược Bình trong lòng ngập tràn vui sướng, phi than trở về đào hoa viên, khi tới nàng thay đồi sắc mặt thành hờn dỗi, chu miệng trách cứ Hiên Viên Tuyệt:

“đại ca ca, vì sao lừa ta?”

“Bình nhi, ta chỉ giúp muội sống thật với lòng mình mà thôi” – Hiên Viên Tuyệt cười tựa như không cười.

“đại ca ca, ta xin lỗi, đại ca ca đối xử với ta thật tốt, ta lại….” – Nhan Nhược Bình nghẹn ngào dâng trào cảm xúc.

“ta hiểu được, Bình nhi chỉ cần muội hạnh phúc ta cũng hạnh phúc, ta chỉ hi vọng muội không bao giờ quên đại ca ca này” – Hiên Viên Tuyệt ôm Nhan Nhược Bình thở nhẹ. Cuối cùng Nhan Nhược Bình cũng không thuộc về y, thay vì níu kéo không có hạnh phúc, bất hạnh đau khổ sẽ đến cho cả ba. Thà y tự rút lui thì kẻ đau khổ chỉ có một minh y, nỗi đau là của riêng y. Y là cam tâm tình nguyện làm tất cả mọi việc vì nàng Nhan Nhược Bình.

“ta không quên đại ca ca đâu” – Nhan Nhược Bình đôi mắt đỏ hoe

“muội đi đi” – Hiên Viên Tuyệt đẩy Nhan Nhược Bình ra, quay lưng, đôi tay nắm chặt, hai mắt khép lại, dứt khoát nói. Nhan Nhược Bình đâu phải là kẻ ngu ngốc, nàng hiện giờ rất hiểu được tâm trạng của Hiên Viên Tuyệt. Nàng thấp giọng nói:

“đại ca ca, ca ca vẫn là người tốt với Nhan Nhược Bình nhất, ta sẽ mãi nhớ tới đại ca ca”

Lời vừa dứt, Nhan Nhược Bình ảo não rời bước trở về vương phủ trong tâm trạng triền mien.

Vương phủ

“nương tử, nàng đã về” – Lãnh Thiên vui sướng níu tay Nhan Nhược Bình

“ta đói” – Nhan Nhược Bình lạnh giọng trả lời

Không đầy 1 khắc một cỗ thức ăn linh đình được bày ra. Nhan Nhược Bình vục mặt vào ăn lấy ăn để, một phần là quá đói, một phần là muốn vơi đi nỗi buồn. Bất giác nàng ngước mặt lên nhìn Lãnh Thiên, hai mắt đầy lửa hận, gằng từng tiếng:

“tên bằng hữu của người Hàn Long, kẻ ấy ta muốn giết”

Lãnh Thiên xoa đầu Nhan Nhược Bình, ôn nhu nói:

“không giết được, hắn không phải là bằng hữu của ta mà là đại ca ta”

Nhan Nhược Bình trợn trừng hai mắt, gằng từng tiếng, cay nghiến răng thốt ra:

“cái gì, là đại ca sao, khoan đã, đại ca ngươi không phải là hoàng đế sao, Lãnh Hàn, Hàn là tên, Long là rồng tức cửu ngũ chí tôn, hóa ra tên đáng giết ấy là vua sao

“nương tử, nàng bình tĩnh đi” – Lãnh Thiên vuốt lưng Nhan Nhược Bình, mời nàng uống một chén canh hạ lửa

“bình tĩnh cái khỉ mốc” – Nhan Nhược Bình hất văng chén canh, nghiến răng kèn kẹt

“à sắp tới trong cung có hội, chúng ta sẽ tiến cung, ta sẽ nhân dịp đó dnah chính ngôn thuận công bố nàng là vương phi” – Lãnh Thiên không vì chén canh vỡ mà tức giận, ngược lại y càng nhẹ giọng, nũng nịu

“hảo, vào cung, Lãnh Hàn, ta sẽ phá tan nát hoàng cung của ngươi để trả mối hận này, dù ngươi là vua, chọc vào Nhan Nhược Bình ta cũng đừng mong sống yên ổn” – Nhan Nhược Bình bóp nát bát cơm, nộ khí sung thiên, phun ra từng chữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.