cho người điều tra ra sao?” – Tư Đồ Chiêu Dương hất mặt nhìn chằm chằm nô tỳ cận thân của mình, đanh giọng hỏi.
“bẩm công chúa A Xảo ngày đêm lao tâm lao lực, cực khổ muôn vàn, hư tổn thần óc….”
“bớt xàm ngôn đi” – Tư Đồ Chiêu Dương bực bội quá
“ách….dạ dạ A Xảo cho ngươi điều tra mãi mới được một chút ít thông tin”
“nói mau”
“dạ bẩm công chúa, tam vương gia lúc
nhỏ thân thiết với một tiểu muội muội, hiện tại nàng chính là tiểu thơ
của tướng quân phủ Thượng Quan Bảo Hiền, theo điều tra được biết Thượng
Quan tiểu thơ hình như rất yêu mến tam vương gia nhưng hình như bị tam
vương gia coi là tiểu muội, sau đó không lâu lại được hoàng đế ban hôn
cùng công tử của Văn Minh điện đại học sĩ Khương Tử Trường, cũng theo
điều tra được biết sự tình chuyển biến kì lạ của mọi chuyện là do nhị
vương phi Nhan Nhược Bình nhúng tay vào” – A Xảo kể một mạch
“cùng ta đến tam vương phủ” – Tư Đồ Chiêu Dương nghe xong nhíu cặp mày liễu rồi đứng dậy ra lệnh
“dạ công chúa”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tướng Quân phủ
“Khương Tử Lâm tham bái Thượng Quan tướng quân ” – Khương Tử Lâm cung kính cúi đầu
“Tử Trường tham kiến Thượng Quan tướng quân” – Khương Tử Trường cũng y lễ cúi đầu cung kính
“Khương đại học sĩ, hiền tế không cần
quá đa lễ, Thượng Quan Nghị không dám nhận” – lão tướng quân ôn hoà nâng Khương Tử Lâm và Khương Tử Lâm lên. Đoạn Thượng Quan Nghị hỏi tiếp:
“thật quí hoá Khương đại học sĩ nghe thăm tệ phủ, không biết có việc chi chỉ dạy?”
“Thượng Quan tướng quân quá khách khí,
Khương mỗ vốn nghĩ hoàng đế ban hôn, con trẻ chưa một lần gặp mặt, tình
cảm khó có thể vun đắp được nên Khương mỗ mạo muội tới đây là muốn Tử
Trường cùng ái nữ mượn cuộc vui sơn tham thú thủy sắc để tình cảm tiến
triển tốt hơn, không biết ý tứ của Thượng Quan tướng quân như thế nào?” – Khương Tử Lâm ôn nhu nói
“hahaha, bậc phụ mẫu nào lại không yêu
thương con cái mình, đây là hảo ý tốt đẹp, ta cầu còn không được, ta dĩ
nhiên đồng ý, hiền tế lại có tướng mạo nho nhã, ôn nhu, khiêm nhường
đúng là một hiền tế xuất chúng” – Thượng Quan Nghị ôn hoà nói
“Tử Trường đa tạ Thượng Quan tướng quân khen ngợi, Tử Trường thật không dám nhận” – Khương Tử Trường cúi đầu khiêm nhường
“còn gọi ta là Thượng Quan tướng quân
sao?” – Thượng Quan Nghị ra vẻ nghiêm mặt nói. Thật ra lão đã cho người
điều tra vị hiền tế tương lai của chi nữ, được biết Khương Tử Trường là
một nho tử văn chương tinh thông, thơ nghệ thuộc hàng anh tài xuất thiếu niên, đang chờ khoa cử để ứng danh trạng nguyên, khiến lão cũng thầm
gật đầu khen
“vâng nhạc phụ đại nhân”
“hảo, hahaha” – Thượng Quan Nghị cười lớn rồi cho nô tỳ mời Thượng Quan Bảo Hiền ra.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chùa Thiên Long là ngôi chùa lớn nhất
Lãnh Long quốc, toạ lạc tại ngoại ô Long Tụ thành. Từ con đường dẫn vào
chùa, sẽ có dịp chiêm bái nhiều pho tượng lớn nhỏ được trảm chỗ điêu
khắc tinh xáo, chùa Thiên Long với những đường nét cổ kính, phủ đầy rêu
phong.
Thượng Quan Bảo Hiền cùng Khương Tử
Trường sau khi bái phật tại chùa Thiên Long thì nàng cảm thấy có chút
thấm mệt, do nàng sức khoẻ dạo này thoạt nhìn thì mạnh như bên trong tất suy nhược trùng trùng. Thấy vậy Khương Tử Trường nói:
“Thượng Quan tiểu thư, nàng cố gắng một chút, chúng ta đến trúc dình viện nghỉ ngơi”
“ân”
Đến Long Tụ Thành ngoài Chùa Thiên
Long còn phải kể tới một nơi đó là Long Phụng hồ. Long Phụng hồ cách
Chùa Thiên Long không xa là mấy. Nơi đây cảnh sắc thiên nhiên hài hòa
đẹp tựa trong tranh. Mùa xuân, những giọt nắng cuối cùng lặng lẽ rót
xuống mặt hồ, phản chiếu lấp lánh. Gió thổi nhẹ, lùa qua mặt nước, lay
động cả nhành liễu rủ và đám hoa đủ màu sắc khiến bao người phải ngẩn
ngơ. Ngồi bên trúc đình viện thích thú ngắm đàn cá vàng nhảy múa tung
tăng trên mặt nước. Đứng ven bờ hồ, nhìn ra phía trước là cả một khung
trời thơ mộng với những nhành hoa khoe sắc thắm. Sắc hồng của hoa quyện
với màu xanh lục của lá liễu nghiêng mình rũ xuống mặt hồ chìm trong làn sương khói mong manh trong nắng sớm như tạo nên không gian kỳ ảo nửa
thực nửa mơ. Mùa xuân, muôn hoa nở rộ bên cạnh lá liễu buông tơ mành
thướt tha trong gió càng làm cho cảnh đẹp Long Phụng Hồ trở nên sống
động, rực rỡ sắc hương bội phần.
“Thượng Quan tiểu thơ, ta dìu nàng vào trúc đình viện nghỉ ngơi”
“đa tạ Khương công tử”
Đúng là ông trời trêu chọc lòng người
mà. Khương Tử Trường dìu Thượng Quan Bảo Hiền vào trúc đình viện thì một cuộc gặp gỡ tình cờ không nên có đã có. Bên trong trúc đình viện là
Lãnh Cẩn cùng Tư Đồ Chiêu Dương. Thượng Quan Bảo Hiền thấp giọng bất
giác thốt lên:
“Cẩn ca ca”
“tham khiến tam vương gia” – Khương Tử
Trường thấy thần sắc của Thượng Quan Bảo Hiền đối với Lãnh Cẩn có chút
khác lạ nhưng cũng hướng Lãnh Cẩn cúi đầu
“không cần đa lễ” – Lãnh Cẩn lạnh giọng nói
Tư Đồ Chiêu Dương thấy sắc mặt có vẻ khác lạ của Lãnh Cẩn khi thấy vị thanh y thiếu nữ kia, nàng nhíu mày, lạnh giọng hỏi:
“xin hỏi cao danh quý tánh vị cô nương đây”
Thượng Quan Bảo Hiền thấy ánh mắt dao
găm của thân tím chu sa đối diện thì bất giác nuốt một ngụm khí lạnh,
cười nhạt và nói:
“ách, ta tên Thượng Quan Bảo Hiền”
“ra là tài nữ của tướng quân phủ, nếu
vậy ta mạn phép đoán vị công tử nho nhã đạo mạo đây là Khương công tử
của Văn Minh điện đại học sĩ, hiền tế tương lại của tướng quân phủ” – Tư Đồ Chiêu Dương đanh giọng hỏi
“tại hạ Khương Tử Trường” – Khương Tử Trường nho nhã đáp
Tư Đồ Chiêu Dương dùng ánh mắt đưa tình liếc Lãnh Cẩn một cái, rồi lại nhìn Thượng Quan Bảo Hiền như khiêu
khích, nàng nắm tay Lãnh Cẩn, dựa đầu vào ngực y tình nồng ý đậm nói:
“ta là Tư Đồ Chiêu Dương, tân nương tử tương lại của tam vương gia”
Thượng Quan Bảo Hiền trên trán lấm tấm
mồ hôi, nhưng hết thảy đau khổ, chua xót nàng cố nén chặt vào đáy lòng
nay bị cái nhìn khiêu khích cùng tình cảnh trước mắt khiến, vốn Lãnh Cẩn cũng không có đẩy Tư Đồ Chiêu Dương ra, nàng vốn thân thể khá suy nhược do tâm bệnh đã gắng gượng hết sức cũng không tài nào chịu đựng nổi,
nàng đầu óc ong ong, mặt nhợt nhạt, loạng choạng ngã.
Thượng Quan Bảo Hiền bất giác cảm thấy
một vòng tay ấm áp đỡ lấy mình, nàng mở nhẹ mắt, trong lòng liền truyền
đến một cảm giác vui sướng. Bàn tay ấy là của người mà nàng đặt trọn tâm tư vào, là bàn tay vững chải của tam vương gia Lãnh Cẩn. Tuy nhiên niềm vui của nàng không kéo dài bao lâu, liền một tiếng vỡ vụn tan nát.
“Khương công tử, phiền công tử dìu Thượng Quan tiểu thơ về phủ”
Thượng Quan Bảo Hiền được Khương Tử
Trường đỡ lấy dìu đi, khi đi Thượng Quan Bảo Hiền không quên để lại cho
Lãnh Cẩn một cái nhìn đầy đau đớn, chua xót cùng thống khổ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tướng Quân phủ, khuê phòng Thượng Quan Bảo Hiền
“xin lỗi Thượng Quan tiểu thư, đã mạo phạm khuê phòng nàng” – Khương Tử Trường nho nhã nói
“không sao, cũng là nhờ công tử dìu ta về, đa tạ” – Thượng Quan Bảo Hiền ôn hoà đáp lại
“vậy Thượng Quan tiểu thư nghỉ ngơi đi, tại hạ cáo từ”
“người ta yêu là Cẩn ca ca, chính là
tam vương gia” – Thượng Quan Bảo Hiền nhìn ra điểm khác lạ của Khương Tử Trường, không muốn giấu diếm y, tốt nhất là trước khi thành hôn nên nói rõ tất cả sẽ tốt hơn cho cả hai (fox: *cười ha hả* vậy mà không sáng mắt nhìn ra LC làm bộ ~ NNB: ngu ngốc,
ngươi không nghe kẻ trong cuộc luôn mù mắt sao ~ fox: *gãi đầu* ờ hen ~
NNB: *tặc lưỡi chế giễu*)
Điểm vài giây, nàng nói tiếp: “nhưng cũng là do ta đơn phương, Khương công tử, thành thật xin lỗi”
Khương Tử Trường nhìn chăm chăm Thượng
Quan Bảo Hiền. Không khí trong phòng có phần ngượng ngạo, sau gần một
khắc, y mới lên tiếng phá tan bầu không khí ảm đạm này: “không sao,
Thượng Quan tiểu thơ đã thành thật với ta, ta không để ý, ta tin là khi
hai ta thành thân, tình cảm của hai ta sẽ từ từ bồi đắp, Thượng Quan
tiểu thư, nàng là nên nghỉ ngơi đi”
Khương Tử Trường nhẹ giọng nói xong
liền rời đi trong một khoảng trầm mặc trong lòng. Trên đường về Khương
phủ, y không khỏi suy nghĩ: “Thượng Quan tiểu thơ quả là một tài nữ
nhưng lại có mệnh khổ trong tình duyên, nàng lại rất thành thật với ta,
sau này ta nhất định sẽ yêu thương nàng, không để nàng đau khổ nữa”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lão thiên gia nhàn rỗi sinh tội lỗi,
lão lại gây ra một cảnh trớ trêu. Lễ thành hôn của Khương Tử Trường cùng Thượng Quan Bảo Hiền lại đúng vào ngay ngày đại hôn của Lãnh Cẩn cùng
Tư Đồ Chiêu Dương.
Nhan Nhược Bình gầm thét trong vương phủ khiến mọi người thất kinh bạt vía.
“aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, lão thiên gia ngươi tại sao lại tàn nhẫn như thế, nguyệt lão gia gia ngươi, tại sao
lại ác độc như thế, ván bài của ta thế là thua sạch rồi sao, ta không
cam lòng, ta không cam lòng, ta không cam lòng, aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
“nương tử, nàng không tính là phá hôn lễ chứ?” – Lãnh Thiên cười khổ, ôn nhu hỏi
“phá hôn lễ rồi tên ngu ngốc đệ đệ của
ngươi có chịu cưới Bảo Hiền sao, phá hôn lễ để rồi hại Bảo Hiền ế tới
già sao, ta tức quá đi mất” – Nhan Nhược Bình phùng mang trợn má thét
lớn.
“nương tử, bình tĩnh đi, nàng hẳn có cách” – Lãnh Thiên ôn nhu nói
“ta sớm nghĩ ra định đánh tráo nương
tử, đổi kiệu hoa, dù sao ngày mai cũng là song hỉ mà, ta đã bàn bạc với
Thượng Quan Bảo Hiền kêu nàng ta khôn lanh một chút nào ngờ nàng ta từ
chối, nàng ta nói thà lấy người mình thương còn hơn lấy người không
thương mình và nàng ta còn sợ ảnh hưởng tới chi ban giao hảo hai nước,
haizzzzzzz za nên toàn bộ kế hoạch của ta trôi sông trôi biển ráo rồi” – Nhan Nhược Bình tức tối nói
“nương tử của ta thật là vì người khác, nàng thật đáng yêu mà” – Lãnh Thiên ôm nàng vào lòng, xoa xoa cơn tức giúp nàng
“chỉ có ngươi là tốt nhất thôi, Thiên yêu dấu của ta” – Nhan Nhược Bình quay lại nựng Lãnh Thiên mấy cái
“phu nhân tới khi nào phu nhân mới gọi chủ nhân là chàng vậy, phu nhân cứ xưng ta ngươi hoài” – Hoạ Tâm nhíu mày nói
“ta không thích gọi chàng chàng thiếp thiếp nghe nổi da gà lắm” – Nhan Nhược Bình rùng mình, xoa xoa cánh tay
“ta cũng thích nương tử gọi ta ngươi hơn” – Lãnh Thiên sủng nịnh xướng theo
“ôi hảo phu quân của taaaaaaaaaa ô ô” – Nhan Nhược Bình cười tít mắt xoa xoa hai má Lãnh Thiên
Cuối cùng đại lễ thành hôn của
Khương Tử Trường cùng Thượng Quan Bảo Hiền và Lãnh Cẩn cùng Tư Đồ Chiêu
Dương cũng đến. Không khí náo nhiệt của Long Tụ thành vì thế mà dâng lên gấp bội. Bề ngoài thì thập phần linh đình vui vẻ trong tiếng chúc tụng
nhưng đâu ai biết được bên trong lại không như vậy.
Thừa tướng phủ khuê phòng Thượng Quan Bảo Hiền
“vương phi, cảm ơn người đã giúp Bảo Hiền trang điểm”
“đây cũng là việc ta có thể làm tốt nhất giúp ngươi mà thôi” – Nhan Nhược Bình thở dài nói
“không vương phi còn làm được một việc
tốt là giúp Bảo Hiền tìm được một trượng phu thông tình đạt lí mà, Bảo
Hiền vô vàn cảm tạ ơn nghĩa mà vương phi đã dành cho Bảo Hiền” – Thượng
Quan Bảo Hiền cười nhạt nói
Tân nương tử, giờ lành đã đến, kiệu hoa cũng đã ở trước cửa phủ. Thượng Quan Bảo Hiền được Nhan Nhược Bình cùng bà mối dìu lên kiệu hoa.
“khởi kiệu” – âm thanh của bà mối vang lên.
Kiệu hoa được tám kiệu phu khiêng đi
tới giữa đại phố Long Tụ thành chiếc kiệu hoa của Tư Đồ Chiêu Dương cùng Thượng Quan Bảo Hiền giáp mặt nhau. Nhan Nhược Bình liếc xéo một cái
rồi lạnh giọng quát:
“đi thôi”
Hai kiệu né nhau theo hai đường thẳng
song song lướt qua nhau. Cuối cùng chiếc kiệu hoa cũng dừng lại ở trước
phủ Văn minh điện đại học sĩ. Do cùng một ngày mà tới hai hôn lễ nên
Thái hoàng thái hậu và hoàng thái hậu vì yêu thích đứa cháu dâu Nhan
Nhược Bình nên đã làm chủ hôn cho bên tướng quân phủ và đại học sĩ phủ.
Dĩ nhiên hôn lễ còn lại do hoàng đế Lãnh Hàn làm chủ hôn. Nếu so về mặt
quy mô dĩ nhiên hôn sự của Chiêu Dương công chúa long trọng hơn hẳn,
hoàng đế Hàn Phong quốc chuyển không biết bao nhiêu là sính lễ, đủ để
thấy Tư Đồ Chiêu Dương thật là một công chúa bảo bối của Hàn Phong
quốc.
Trở về phủ đại học sĩ, Khương Tử Trường đá cửa kiệu, nắm tay Thượng Quan Bảo Hiền dìu nàng vào phủ trong tiếng
chúc hỉ của bà mối: “Thuyền hoa đến trước cửa/ Phúc Thọ đều song toàn/ Ngôi sao may mắn chiếu/ Vinh hoa vạn vạn năm/ Người mới rời
thuyền đến/ Kèn trống sắp hai bên/ Hai người cùng bước tới/ Thêm hỉ lại
thêm tài/ Người mới bước về trước/ Mỗi bước, hoa dưới chân/ Một bước/
Lập xuân cùng vũ thủy/ Xuân về, đón hoa xuân /Hai bước/ Kinh chập và
xuân phân/ Đầy rừng hoa đào nở/ Ba bước/ Thanh minh cùng cốc vũ/ Đào nở
lòng người vui/ Bốn bước/ Lập hạ và tiểu mãn/ Gió thổi, hoa quỳnh nở/
Năm bước/ Mang chủng, hạ chí tới/ Thạch lựu đỏ như lửa/ Sáu bước/ Tiểu
thử và đại thử/ Ánh mặt trời soi rọi/ Bảy bước/ Lập thu và dĩ khứ/ Phù
dung nở như ý/ Tám bước/ Bạch lộ cùng thu phân/ Quế, lan tràn trước cửa/ Chín bước/ Hàn lộ cùng sương giáng/ Hoa cúc nở đầy vườn/ Mười bước/ Lập đông cùng tiểu tuyết/ Mai hồng đều nở bung/ Mười một bước/ Đại tuyết
cùng đông chí/ Vững vàng tùng trúc mai/ Mười hai bước/ Tiểu hàn và đại
hàn/ Động phòng đẹp mối duyên/ Người mới bước về trước/ Hương án bày
trước mặt/ Lư hương, hoa trái bày/ Chờ người mới bái thiên”. (1)