Đại hội võ lâm còn khoảng hơn năm sáu
tháng nữa sẽ được tổ chức ở Cường Thành. Nhan Nhược Bình cảm thấy ở Long Tụ thành không còn hứng thú vui chơi. Đại hội võ lâm trước nay chỉ theo dõi trên các bộ phim truyền hình với những kỉ xảo giả tạo, nên nàng
muốn tận mắt chứng kiến. Được xem các đại cao thủ thi đấu còn sướng mắt
hơn là ngồi lên cái vị trí võ lâm minh chủ. Nàng hết thảy là hoàn toàn
không hứng thú gì với cái ghế ấy. Nhan Nhược Bình sau khi bàn bạc với
phu quân của mình. Cuối cùng đưa ra một kế hoạch hoàn hảo. Đó là vừa
ngao du vừa tiện đường tới Cường Thành xem náo nhiệt.
Sau ba ngày chuẩn bị, một cỗ xe ngựa
lớn được kéo bởi hắc mã cùng bạch mã, là hai thiên lí mã – ngựa quí cống phẩm của Hàn Phong quốc, do công chúa Tư Đồ Chiêu Dương tặng cho Nhan
Nhược Bình, chở một đoàn gồm sáu người xuất phát vào giờ Thìn chuẩn bị
chuyến vui chơi du sơn ngoạn thuỷ trên còn đường đến với thánh địa của
tuyệt học võ công – Cường Thành. Độc Kiêu và Độc Nhẫn vẫn trong vai trò
là kéo xe ngựa. Bên trong xe là Lãnh Thiên, Nhan Nhược Bình, Hoạ Tâm và
một tiểu nam hài ước chừng 8, 9 tuổi. Tiểu nam hài này tuy vóc dáng nhỏ
bé, nhưng nét mặt không thể tìm được một chút ngây thơ, trong sáng đáng
lẽ có của một oa nhi. Tiểu nam hài với đôi mắt tinh ranh còn được gọi
với cái tên là cáo tinh. Cáo tinh sau chuyến vui chơi một mình đã nhàm
chán, nay nó là muốn tham gia vào đoàn Nhan Nhược Bình để tìm thú vui
chơi mới. Nó là biết chỉ cần có Nhan Nhược Bình không sợ không có chuyện để coi. Bất quá cái hình hài thú bốn chân khiến nó không thể tự do
trong ăn uống, vui chơi nên nó quyết định đổi hình hài mới. Với hình hài đứa trẻ, theo cách mà Nhan Nhược Bình nói nó lấy làm “vinh hạnh” trở
thành tiểu đệ của Nhan Nhược với cái danh xưng Tiểu Hồ.
Cỗ xe ngựa đi suốt mấy ngày mấy đêm,
cũng tuyệt nhiên không nhìn thấy có bất cứ điểm nào để có thể gọi là mái ngói dừng chân, ngay đến cái miếu hoang cũng còn không có. Nơi đây
không biết là cái địa phận gì mà lại hoang vắng đến thế. Vốn dĩ đây là
con đường mà Nhan Nhược Bình đã lựa chọn. Trở lại một chút quá khứ. Trên đường hướng từ Long Tụ thành tới Cường Thành phải đi theo hướng Đông
Nam, trấn Tiêu Dao là một nơi phải băng qua. Có ba con đường để có thể
đến với nơi đây. Thứ nhất đường sông. Con đường này được loại ngay lập
tức ra khỏi danh sách. Vì sao ư? Điều này hiển nhiên họ là đi xe ngựa
mà. Sao lại phải phí phạm thời giờ chán ngắt trên thuyền. Bước qua con
đường thứ hai đường núi. Gồ ghề, khúc khuỷu, lại đầy rẫy sơn tặc. Nhưng
gặp Nhan Nhược Bình không biết là lũ sơn tặc nên khóc hay nên cười nữa.
Con đường này có khả thi không? Câu trả lời của Nhan Nhược Bình là
KHÔNG. Đường lổm chổm toàn là đá, đi xe ngựa hả? đau thí thí mất. Nhan
Nhược Bình không muốn chưa tới trấn Tiêu Dao đã không còn bàn toạ để
ngồi. Nên chỉ còn con đường thứ ba cũng là con đường cuối cùng – đường
rừng.
Thật sự mà nói khu rừng thưa này có cái gì đó ớn ớn lạnh làm sao đấy. Lại còn âm u, hoang vắng nữa chứ. Khắp
đường đi không thấy lấy một bóng người nữa. Nhưng bất quá trên đường đi
lâu lâu lại phát giác được vài bộ xương trắng, nằm bầu bạn bên nhau càng khiến cho nơi đây thêm quỉ dị lạ thường. Cuối cùng họ cũng tìm được một dòng suối. Đành xuống ngựa, nghỉ chân ở đây. Nhan Nhược Bình tắm táp
một chút cho sảng khoái thân thể. Còn Hoạ Tâm đã xong từ trước nên lên
chuẩn bị lương thực bày biện ra sẵn chờ đợi mọi người lên ăn chung. Ở
cách đó không xa là đám nam nhân cũng đang gột rửa mình, chợt cáo tinh
quát to:
“nguy hiểm, lên bờ ngay”
Bốn tên nam nhân trần như nhộng phi
thân ngay lên bờ. Lãnh Thiên lấy áo choàng phi thân xuống trùm lên Nhan
Nhược Bình rồi mang nàng trực tiếp nhảy lên bờ. Hoạ Tâm thấy cảnh tượng
ấy thẹn quá kêu á lên ,mấy tiếng rồi quay mặt đi. Đôi mắt phượng phi của Nhan Nhược Bình được Lãnh Thiên khéo léo che lại tầm nhìn không một
chút kẽ hở. Độc Nhẫn cùng Độc Kiêu chỉnh chang y phục xong liền giúp chủ nhân họ tươm tất bạch y. Sau đó tất cả quay mặt đi để Lãnh Thiên giúp
Nhan Nhược Bình phủ lên người một bộ y phục màu lam.
“xảy ra chuyện gì?” – Lãnh Thiên cau mày
Cáo tinh hướng Lãnh Thiên y tứ ngắn
gọn, rõ ràng từ miệng phun ra một câu: “thủy xà rất độc, ngươi không
quên ta rất mẫn cảm”
Lãnh Thiên lẽ nào lại quên điều đó. Y
tuyệt không hoài nghi những điều cáo tinh nói. Nơi đây quả thật vô cùng
nguy hiểm. Y cũng chưa biết rõ rốt cục đây là chốn nào. Nhưng là cảm
giác được nơi đây quả thật có thể đưa con người ta đến chỗ chết một cách âm thầm.
Mọi người hiểu được cái ý tứ mà cáo
tinh nói cùng cái nhíu mày của Lãnh Thiên, nên tất cả ngay từ đây bắt
đầu cảnh giác cao độ. Màn đêm dần dần buông xuống, càng làm cho không
khí nơi đây tĩnh mịch đến rợn người. Mọi người quây quần bên đống lửa
to, vừa ăn vừa sưởi ấm. Xung quanh bắt đầu vang lên những âm thanh của
dã thú, đại loại như sói tru, hổ gầm……. khiến mọi người thần kinh căng
thẳng không ít. Theo phân phó của Lãnh Thiên, Nhan Nhược Bình cùng Hoạ
Tâm đêm nay ngủ ở trong xe ngựa, còn nam nhân tất cả thay phiên nhau
canh gác, dĩ nhiên cáo tinh không ngoại lệ. Lãnh Thiên không tự cho mình là chủ nhân mà có thể ngủ tới sáng được. Tới phiên y canh thì thân ảnh
lam y từ cỗ xe ngựa bước xuống. Y giọng nói nhỏ nhẹ hỏi:
“nương tử, sao không ngủ đi?”
“mắc” – Nhan Nhược Bình thanh âm cũng nhẹ không kém
“mắc gì?” – Lãnh Thiên trầm mặc nhìn nàng. Y là không hiểu nàng đang có vấn đề gì
“ngốc tử, ta muốn đi vệ sinh” – Nhan Nhược Bình không khỏi méo xệch miệng
“vệ sinh?” – Lãnh Thiên tiếp tục ngây ngô
Nhan Nhược Bình gõ vào trán một cái: “à à, ý là ta muốn đi tiểu tiện đó”
Lãnh Thiên cười khổ với nàng, thì ra là nàng mắc là mắc cái đó. Điểm thêm vài giây, Lãnh Thiên nói:
“ta dẫn nàng đi”
“không không, ngươi ở đây canh đi, ta
tự biết lo thân mà, ta đâu phải mèo bệnh, ta chịu không nổi rồi” – Nhan
Nhược Bình đẩy y ra, rồi tiến nhanh về phía rậm cây xa xa. Sau khi giải
quyết “bầu tâm sự xong” Nhan Nhược Bình chợt phát hiện có một kẽ âm
thanh như tiếng phát ra do binh khí va chạm. Bản tính tò mò không thể
chữa, nàng thân thủ nhẹ như chim, vốn màn đêm yên tĩnh, nhưng mượn tiếng tru của dã thú, Nhan Nhược Bình lướt nhanh qua các tán cây, di ảnh về
phía kẽ âm thanh vừa phát ra.
“hahaha, Diệu Nhất, đao pháp của huynh thật cao siêu hơn, thật là khâm phục, đệ không đánh lại”
“Minh Kiệt, đệ đánh cái chiêu đó thật là dốc hết toàn lực, hơn nữa lại ra đòn hiểm hướng về ta, đệ thật là”
Cuộc trò chuyện giữa hai người, một người tên Lâm Diệu Nhất, người còn lại xưng Sở Minh Kiệt
“đệ không dốc hết khả năng sao biết đao pháp của huynh cao siêu như vậy, à đúng rồi, sư phụ sắp xuất quan rồi,
chúng ta nên làm gì đó để chúc mừng sư phụ” – Sở Minh Kiệt nói
“đúng, phải làm thật tốt cho sư phụ vui” – Lâm Diệu Nhất hoàn toàn đồng ý
“còn huynh nữa, một trong tứ tiểu trang chủ sau này, phải chiếu cố tiểu đệ này đấy” – Sở Minh Kiệt cười cười nói
“đệ đang nói cái gì thế?” – Lâm Diệu Nhất nhíu mày
“chúng ta là huynh đệ chí cốt, huynh
sao còn giả vờ nữa chứ, sư phụ từng nói sẽ truyền lại chức tiểu trang
chủ cho ai trở thành con rể của sư phụ, huynh và Nhược Vân trời sinh một đôi, ai mà không biết Nhược Vân đối với huynh là mối tình thâm sâu chứ” – Sở Minh Kiệt nhàn nhạt nói
“cho dù ta trở thành con rể của sư phụ
nhưng còn sư bá, sư thúc, chưa kể các huynh đệ khác, không tới lượt ta
đâu, đệ đừng ăn nói xằng bậy” – Lâm Diệu Nhất bác bỏ ngay lời nói của Sở Minh Kiệt
“sư bá tính tình cổ quái, sư thúc và
phụ thân đệ thì lại không thích bó buộc, họ bây giờ cũng có cái hư danh
trang chủ rồi, khỏi phải nói tới bọn đệ, tất cả đều ủng hộ cho huynh” –
Sở Minh Kiệt lập luận
Lâm Diệu Nhất thở dài: “haizzzz cái
chức tiểu trang chủ trách nhiệm lớn lao, ta không có khả năng đảm nhiệm
đâu, thôi mình khoan bàn cái việc này, nên trở về sơn trang đi”
“được, tuân lệnh tiểu trang chủ tương
lai, a hahaha” – Sở Minh Kiệt cười lớn rồi bước về phía trước, bỗng hắn
khuỵ gối, mặt nhăn nhó, một tay ôm bụng khiến Lâm Diệu Nhất lo lắng, y
bước nhanh tới, gấp gáp hỏi:
“Minh Kiệt đệ làm sao vậy…..” – Lâm
Diệu Nhất chưa nói hết câu, chợt thấy nội công nhộn nhạo, suy giảm tức
thì. Y kinh ngạc hỏi: “Minh Kiệt, đệ làm gì vậy, đừng giỡn nữa”
“ai giỡn với ngươi, Sở Minh Kiệt ta
đường đường là đệ tử chân truyền của sư phụ, ngươi chỉ là một kẻ mồ côi
được sư phụ cưu mang, lấy tư cách gì để mà xưng huynh đệ với ta” – Sở
Minh Kiệt mới chớp mắt đã trở thành một người hoàn toàn khác, hắn nhổ
một ngụm nước bọt, phỉ báng Lâm Diệu Nhất. Lâm Diệu Nhất trừng mắt nhìn
y, nghẹn họng không nói ra lời: “ngươi….ngươi……….”
“ta với Nhược Vân thanh mai trúc mã,
nếu ngươi không xuất hiện, ngươi không chen chân vào, Nhược Vân sẽ không đến bên ngươi mà bỏ rơi ta, chưa kể ta hoàn toàn xứng đáng làm tiểu
trang chủ, làm sao đến phiên ngươi” – Sở Minh Kiệt mắng
“Nhược Vân ta không thể nhường, còn ngươi muốn chức trang chủ, ta sẽ nhường lại cho ngươi” – Lâm Diệu Nhất nói
“hahaha, không cần, ngoại trừ ngươi ra, chức trang chủ chắc chắn thuộc về ta, người không vì mình trời tru đất
diệt, có trách phải trách ngươi gặp Sở Minh Kiệt ta, ngươi ngu ngốc
không biết đề cao cảnh giác hahaha” – Sở Minh Kiệt rộ một tràng cười
khinh bỉ rồi rút ra một thanh kiếm đâm chết Lâm Diệu Nhất và vứt lại kế
bên xác của y.
Nhan Nhược Bình từ đầu chí cuối thu hết tất cả vào mắt. Bỗng từ trên cây nơi nàng đứng có một con xà ngoe nguẩy trườn tới, Nhan Nhược Bình đưa tay chưởng bay con độc xà khiến cành cây rung động làm cho Sở Minh Kiệt phát giác có người.
Nhan Nhược Bình vội phi thân rời đi,
quay về phía đoàn người của mình, nhưng rất tiếc, nàng là dễ bị lạc
đường khi ở trong rừng. Còn nhớ khi ở hiện đại, nàng đi du lịch rừng
sinh thái, chỉ vì lơ là một chút, đã lạc đường đến dở khóc dở cười. Cùng vì như vậy, Sở Minh Kiệt đã đuổi kịp
“đêm khuya sao lại có một vị mĩ nhân ở nơi đây”
Nhan Nhược Bình sẵng giọng mắng: “ngươi là đồ cầm thú”
“mĩ nhân thật chanh chua, đã phát giác
được việc của ta, thì đừng hòng sống” – Sở Minh Kiệt gằng từng tiếng rồi rút đao xông lên. Nhan Nhược Bình trước nay chưa thấy qua lối đánh kì
lạ như vậy, đao như thoắt ẩn thoắt hiện, có khi lại xoay vòng, có lúc
lại trượt dài trượt ngắn, biến hoá không thôi. Nhan Nhược Bình đầu mãi
lo suy nghĩ đến sự kì lạ trong lối đánh trước mắt nên chật vật né tránh
cho đến khi nàng ngước mặt lên đã thấy đao của Sở Minh Kiệt cận kề phía
trên mình.
CHOANG!!!!!!!!!!!!!!!
Âm thanh của một vật đánh vào binh khí gây nên. Nhan Nhược Bình quay đầu lại, vui mừng thốt lên:
“Thiên”
Hoá ra người cứu nàng không ai khác
chính là Lãnh Thiên. Y phóng một cục đá nhỏ cản trở đao của Sở Minh
Kiệt. Thấy được tình hình có vẻ không ổn, Sở Minh Kiệt vội phi thân
thoắt ẩn thoắt hiện rời đi nhanh chóng. Lãnh Thiên dìu Nhan Nhược Bình
trở về, lúc đó trời cũng đã là bắt đầu sáng. Độc Nhẫn, Độc Kiêu, Hoạ Tâm và cáo tinh cũng đã thức giấc. Nhan Nhược Bình đem mọi chuyện thuật lại cho tất cả mọi người nghe.
“Thiên, ngươi có biết loại đao pháp đó không?” – Nhan Nhược Bình hỏi
Lãnh Thiên gật đầu, đem mọi việc mình
biết nói rõ ra cho nương tử: “đó hẳn là Đoạt mạng đao pháp, nếu như Đoạt mạng đao pháp xuất hiện ở tại chỗ này, vậy nơi này có lẽ chính là phạm
vi của Đoạt Mạng sơn trang”
“Đoạt mạng đao pháp?” – Nhan Nhược Bình rõ ràng là hoàn toàn mù tịt. Lãnh Thiên xoa đầu nàng, ôn nhu giải thích tiếp
“Đoạn mạng đao pháp thiên biến vạn hoá . Đoạt mạng đao pháp có thể đem so sánh với Trường lạc tâm pháp của
Trường đao. Đoạt Mạng trang chủ tên là Sở Thiên Đao, Sở Thiên Đao lập
nên Đoạt Mạng sơn trang và thoái lui khỏi giang hồ, trở về qui ẩn và cấm không cho bất cứ người ngoài bước vào, còn vì sao Sở Thiên Đao thoái
lui thì không một ai biết rõ ngọn ngành mọi việc”
“nếu vậy chúng ta nên quay lại, rời
khỏi đây, để tránh việc thi phi không cần thiết” – Nhan Nhược Bình hăm
hở nói khiến cho mọi người đều ngạc nhiên hướng vào nàng mà há hốc mồm.
Cáo tinh đá đểu nàng một phát:
“ô ô có phải đây là Nhan Nhược Bình không vậy ta?”
“không phải ta chứ là ai” – Nhan Nhược Bình trừng mắt
“ngươi như thế nào mà lại chịu trở ra, không tò mò sao” – cáo tinh tiếp tục chọc ghẹo
“biết rồi sao, có gì vui để chơi, tò mò làm gì, cũng đã biết được nơi này là nơi nào rồi, chẳng có gì thú vị
hết” – Nhan Nhược Bình bĩu môi đáp lại. Lãnh Thiên nhàn nhạt xem vào
“không, chúng ta không thể rời đi”
Lời y vừa dứt ngay lập tức thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người, ánh mắt họ đều như muốn phát ra ba chữ TẠI SAO VẬY?
“chúng ta phải tới Đoạt mạng trang, đề phòng có kẻ bóp méo sự thật, ngậm máu phun người”
Tất cả mọi người giờ đã hiểu ý của Lãnh Thiên. Đoạt Mạng sơn trang chính là điểm đến đầu tiên của họ.
Đoạt Mạng sơn trang, giờ Thìn, từ đại sảnh vang lên tiếng khóc nức nở:
“Diệu Nhất, như thế nào chàng lại bỏ ta mà đi, mau tỉnh lại đi, huhuhu”
“phụ thân, bọn ngươi kia thật độc ác,
họ đã giẫm vào khu rừng của Đoạt mạng trang, sư huynh và con lựa lời
đuổi khéo bọn người kia, nào ngờ họ lại hạ độc thủ với bọn con, sư huynh đẩy con đi, hứng trọn nhát kiếm, bọn họ võ công cao cường, con thật hổ
thẹn, xin phụ thân và sư thúc báo mối thù này cho sư huynh” – Sở Minh
Kiệt uỷ khuất cùng tức tối nói
“thật là hiếp người quá đáng mà, không
coi Đoạt Mang sơn trang của chúng ta ra gì, phải giết chết bọn chúng” –
Sở Thiên Tiệp tức giận nói. Lời y vừa dứt, một tên gia nô chạy vào bẩm
báo:
“kính bẩm các vị phó trang chủ, có một nhóm người xin gặp”
“chẳng lẽ là họ, cho họ vào” – Sở Thiên Tiệp nói
“dạ”
………………….
“phụ thân, sư thúc, chính là bọn họ” – Sở Minh Kiệt chỉ tay rống lên. Sở Thiên Tiệp tức giận nói:
“lập tức giết sạch bọn chúng cho ta”
“ngay cả tiểu oa nhi cũng giết luôn sao?” – Cáo tinh lên tiếng hỏi, nó vốn là đang ở hình hài đứa trẻ
“giết sạch cho ta” – Sở Thiên Tiệp gầm lên. Đúng là nếu thật đó là một đứa trẻ mà cũng không tha thì tàn nhẫn quá đi mất.
Lời vừa dứt, bọn người của Nhan Nhược Bình liền bị bao vây. Nhan Nhược Bình chỉ tay về phía Sở Minh Kiệt, tức tối nói:
“đúng là mặt người dạ thú, ngươi giết chết sư huynh của ngươi, giờ lại đổ thừa cho bọn ta”
“ăn nói hàm hồ, Kiệt Nhi và Nhất nhi huynh đệ tình thâm, nó sao lại giết chết sư huynh của mình” – Sở Thiên Lục bênh vực
“không cần nói nhiều, sư huynh, trực
tiếp giết chết họ, dám cả gan đụng tới người của Đoạt mạng sơn trang” –
Sở Thiên Tiệp rút đao, ra lệnh nhất tề xông lên. Bọn người của Nhan
Nhược Bình căn bản là không thể giải thích đành phải rút kiếm ra tự vệ.
Không khí đang vô cùng căng thẳng thì
TẤT CẢ DỪNG TAY!!!!
Một giọng nói vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“lui hết cho ta” – thanh âm ấy lại vang lên lần nữa. Tất cả thuộc hạ đều lui ra. Sở Thiên Lục và Sở Thiên Tiệp tức tối nói:
“sư muội, sư tỉ”
Thanh âm ấy vang lên: “ta muốn xem xét một chút về sự việc này, để tránh giết hại người vô tội”
Nhan Nhược Bình nghe xong vỗ tay khanh
khách, cười nói: “vị tiền bối đây thật hiểu chuyện, xin hỏi tiền bối đây cao danh quí tánh?”
“ta tên Trương Mộng Đình”
Lãnh Thiên bổ sung giúp Nhan Nhược Bình hiểu ra: “nương tử, bà ta là thê tử của trang chủ Sở Thiên Đao”
“nếu các vị không chê, xin làm khách ở đây để ta điều tra rõ mọi việc” – Trương Mộng Đình nói
Dĩ nhiên bọn người Nhan Nhược Bình đâu
có cách nào từ chối được. Họ là đang mang cái danh giết người, cần phải ở lại để rửa sạch án oan cho mình.