Sau khi uống rượu ăn thịt và trò chuyện
rôm rả với Sở Thiên Nhai, Nhan Nhược Bình ước chừng tửu lượng của mình
tới đây dừng để tránh lên gần mức báo động là khổ, nên nàng nhanh chóng
trở về Khách tiểu trang để tránh có việc xấu phát sinh. Khách tiểu trang là tiểu trang viện dùng để tiếp khách. Trang viện này không lớn là mấy
vì Đoạt Mạng sơn trang vốn có qui định cấm người ngoại lai bước vào, chỉ trừ một số hảo bằng hữu của trang chủ Sở Thiên Đao và phu nhân Trương
Mộng Đình mà thôi. Ước chừng sau hơn một khắc một thân ảnh khác lại di
chuyển tới nhà tranh.
“sư bá, ta vừa thấy bóng dáng của Nhan Nhược Bình rời khỏi đây” – thân ảnh lên tiếng, nét mặt thoáng chút không vui
“Nhan Nhược Bình….là tên con bé đó sao?” – Sở Thiên Nhai thầm nghĩ
“sư bá” – Sở Tinh Nguyệt lại gọi lớn kéo Sở Thiên Nhai trở về
“là ngươi hả Tinh Nguyệt, có chuyện gì mà khuôn mặt ngươi lại như thế?” – Sở Thiên Nhai nhướng mắt nhìn ả
“ta bị một tên ôn dịch phá hư đại sư,
muốn thỉnh sư bá giúp ta trả món hận này” – Sở Tinh Nguyệt hai mắt ẩn
đầy sự căm tức, môi nhỏ nhếch lên mang. Khỏi phải đoán Sở Thiên Nhai
cũng biết là loại chuyện gì và người khiến Sở Tinh Nguyệt căm hận là ai, nhưng hắn vẫn giả vờ đến cùng:
“có ai cả gan khiến ngươi uỷ khuất”
Sở Tinh Nguyệt bóp nát chén rượu, nghiến răng: “một tên nam nhân thối tha, cư nhiên xông vào Hạ trang cướp đi cừu béo”
Sở Thiên Nhai tỏ ý ngạc nhiên, trong
mắt thoáng qua vài tia chế giễu: “tên nam nhân nào lại có bản lĩnh đoạt
đi thức ăn trên miệng ngươi lại khiến ngươi ra thành cái dạng như thế
này”
“theo điều tra của ta, hắn chính là kẻ
đứng đầu trong đoàn người giết chết Lâm Diệu Nhất, tên là Độc Thiên…..”. Điểm vài giây, ả nói tiếp: “võ công rất cao, ngày hôm đó nếu ta không
nhanh chân trốn vào mật thất có lẽ đã vong mạng dưới chưởng lực của hắn”
“là lại võ công gì?”
“Ta không biết, hắn xuất chưởng quá
nhanh, ta chỉ kịp trốn, không có để ý” – Sở Tinh Nguyệt nhắc lại mà
không ngăn nổi chính mình khi nghĩ lại liền bất giác run lên
“vậy ngươi là muốn ta giết hắn” – Sở Thiên Nhai chậm rãi phun ra
“đúng, chỉ cần giết được hắn, ta sẽ
tăng gấp đôi số nữ nhân cấp đến cho sư bá” – Sở Tinh Nguyệt mâu quang
loé sáng, ra sức đưa ra món hời lớn
“còn con bé kia?”
“ai?”
“Nhan Nhược Bình”
“à, con cừu béo ấy ta dâng luôn cho sư
bá thưởng thức trước” – Sở Tinh Nguyệt chỉ cần trả được nỗi nhục ngày
hôm ấy thì không còn thiết mĩ nhân nữa
“ngươi có khả năng dâng con bé ấy cho ta?” – Sở Thiên Nhai tà tà ý cười khiến Sở Tinh Nguyệt hừ một tiếng, bĩu môi:
“hừ, với thứ võ công mèo cào của Nhan Nhược Bình còn một lần lọt vào tay ta thì ta sợ gì cơ chứ”
Sở Thiên Nhai nghe xong bật cười lớn
rồi nhìn chằm chằm Sở Tinh Nguyệt đoán chừng đều biết trước được phản
ứng tiếp theo của ả, hắn nhàn nhạt nói:
“kẻ giựt dây sau lưng ngươi là ta, chính ta thông báo cho Độc Thiên đến cứu con bé ấy”
Sở Tinh Nguyệt hoá đá toàn tập, mắt
trợn trừng, mày liễu nhíu lại, ước chừng một chốc mới run run đứng dậy,
mặt đỏ bừng, tay chỉ thẳng mặt Sở Thiên Nhai, thanh âm tràn đầy nộ khí:
“không….phải giỡn……”
“đúng, không giỡn” – Sở Thiên Nhai thản nhiên, trưng ra bộ mặt bất cần
“cái lão già biến thái ôn dịch kia, ta
cấp biết bao nữ nhân cho lão, lão dám bán đứng ta, ta giết lão” – Sở
Tinh Nguyệt giận đến cực hạn, lập tức phát điên nhào vào Sở Thiên Nhai.
Chỉ thấy sau nụ cười chế giễu của hắn thì Sở Tinh Nguyệt đã đáp xuống
bên gốc cây, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“hahaha, với bản lĩnh của ngươi sao, nếu không phải ta là sư bá của ngươi, ngươi liền trực tiếp xuống âm ti”
“ta sẽ không cấp nữ nhân cho ngươi” –
Sở Tinh Nguyệt hù doạ. Sở Thiên Nhai nghe xong càng cười lớn, bước tới
bên cạnh thân thể của Sở Tinh Nguyệt, tay bóp mạnh cổ ả khiến ả nhăn nhó vì đau đớn, hắn lạnh giọng nói:
“những nữ nhân người cấp đến không một
kẻ nào chưa qua tay của ngươi, ngươi tưởng có thể qua mặt ta, Đoạt Mạng
sơn trang này có thiếu kẻ không biết ta luyện Lưu Sắc công sao, chuyện
ta cần nữ nhân không phải phụ thân và mẫu thân ngươi không biết nên
ngươi không cần hù doạ ta”
“lão….á…á” – Sở Tinh Nguyệt định mở miệng mắng ngay lập tức từ cổ liền truyền đến một trận đau đớn
“còn ngươi, cái sự việc này để lọt tới
tai phụ thân cùng mẫu thân ngươi, ngươi nghĩ bọn chúng sẽ xử lý ngươi ra sao, nếu không cấp nữ nhân cho ta, ngươi sẽ phải thế mạng” – Sở Thiên
Nhai áp sát ánh mắt vào mặt nàng, lạnh lùng bắn ra những tia âm hiểm sau đó hắn lại bình thản bước tới bàn ngồi uống rượu. Sở Tinh Nguyệt chật
vật đứng dậy, hướng hắn hỏi:
“vì cớ gì lão giúp Nhan Nhược Bình?”
“sư bá” – Sở Thiên Nhai trừng mắt nhìn ả
“vì….vì cớ gì mà sư bá giúp Nhan Nhựơc
Bình?” – Sở Tinh Nguyệt giờ đây không còn dám múa vuốt dương nanh trước
mặt Sở Thiên Nhai nữa
“con bé ấy nấu ăn ngon và cá tính ta rất thích” – Sở Thiên Nhai nhàn nhạt nói
“chỉ có bấy nhiêu?” – Sở Tinh Nguyệt
ngạc nhiên hỏi, đáp lại ả là nụ cười nửa miệng khiến ả lại một lần nữa
mất bình tĩnh: “lão già khốn…….á”
Lời quát mắng chưa trọn vẹn thân người của ả lại bật ra sau, trực tiếp đánh mạnh lên thân cây, máu thổ ra vài ngụm
“nếu ngươi muốn xuống âm phủ sớm, ta
đây sẵn lòng” – Sở Thiên Nhai dám nói dám làm, trong Đoạt Mạng sơn trang hắn chẳng hề nể nang bất cứ ai, không ai là không biết cá tính này của
hắn. Sở Tinh Nguyệt lúc này đã thực sự sợ hãi, cố gắng đứng dậy, ôm ngực khó khăn lê từng bước rời đi. Sở Thiên Nhai nhìn theo từ môi bạc phun
ra hai chữ: “ngu ngốc”
~~~~~~~~~~~~
Lại nói về Nhan Nhược Bình. Sau khi rời khỏi nhà tranh, nàng đi thẳng một mạch về Khách tiểu trang liền bắt gặp một nhóm người cũng đang di chuyển theo hướng…ách Khách tiểu trang. Một điều lạ lùng đập vào mắt Nhan Nhược Bình là trong bốn người có một
người không có một chút xíu liên quan gì tới Khách tiểu trang lại dẫn
đầu đoàn người, rải bước có vẻ rất nhanh và vội vã. Nhan Nhược Bình nhíu mày rồi trực tiếp đi lại gần chặn đầu, đanh giọng hỏi:
“Độc Nhẫn, Độc Kiêu, Tiểu Hồ……các ngươi đi chung với hắn (chỉ tay về tên còn lại) là sao hả?”
“phu nhân……..tên này muốn đi gặp thê tử của Độc Nhẫn” – Độc Kiêu nhanh mồm nhanh miệng
“thê tử?” – Nhan Nhược Bình chau mày
lại, mặt ngơ ra khiến Sở Bạch Vũ chú ý, hắn liền truy hỏi: “phản ứng của cô nương đây hình như rất lại, có vẻ như chuyện Nhẫn ca ca có thê tử
hình như không đúng thì phải?”
Cáo tinh dáng người thấp bé có thể
thoát khỏi cặp mắt nghi ngờ của Sở Bạch Vũ, bó đứng nháy mắt với Nhan
Nhược Bình, tuy nhiên khi Nhan Nhược Bình cúi đầu nhìn nó thì không lọt
ra khỏi ánh mắt của Sở Bạch Vũ. Nơron thần kinh của Nhan Nhược Bình thật là hoạt động vô cùng đúng lúc và đúng nơi, cái thông minh trời phú cho
thật hảo hữu ích, đại não lập tức phân tích tình huống trước mắt và cấp
ra tình tiết: “lần trước Độc Nhẫn cứu tên kia, hắn đã có hành động như
gay, cái sơn trang này toàn biến thái, tên kia chắc cũng thế, thê tử
chắc là cớ gì đó, mình nhìn cáo tinh, hắn đã thấy, không nên chối, phải
thuận theo chiều gió thôi…..”. Những ý nghĩ ấy thoáng qua rất nhanh
trong đầu Nhan Nhược Bình, nàng vẫn nhìn chằm chằm cáo tinh khiến cáo
tinh rủa thầm: “nhìn gì hoài vậy, muốn nói cho tên biến thái là mình
đang nháy mắt sao, tức chết mà, ngu ngốc”
Nhan Nhược Bình như con sâu trong bụng
cáo tinh, lại cảm thấy ngứa tai, đoán có lẽ cáo tinh đang mắng mình,
nàng nhàn nhã bước tới, ngồi xuống trước mặt cáo tinh, giơ bàn tay thon
dài của mình cốc vào đầu cáo tinh một cái rõ đau, khiến nó ôm đầu xuýt
xoa, nàng ra vẻ trách mắng: “tiểu đệ, ngươi lại phá phách nữa phải không hả, lại muốn trên gọi gì Độc Nhẫn và thê tử của hắn hả? thật là không
đánh ngươi không được mà, ngươi thật không ngoan chút nào?”
Nhan Nhược Bình không đi làm diễn viên
là một tổn thật nặng nề cho nền điện ảnh Hollywood. Chớp mắt một cái
nàng đã xoay chuyển tình hình, trực tiếp đánh bay nghi vấn của Sở Bạch
Vũ. Sở Bạch Vũ hừ nhẹ một tiếng rồi lạnh giọng hỏi:
“nói vậy Nhẫn ca ca có thê tử?”
“lỗ tai nào của ngươi nghe thấy ta bảo
hắn không có?” – giọng hắn lạnh, giọng nàng còn lạnh hơn. Lời nàng nói
ra làm cho hắn cứng họng. Không để hắn kịp phản ứng, để tránh lộ chuyện, nàng mau mắn làm rõ sự tình để kết hợp cho ăn ý, nàng quay sang nhìn
Độc Kiêu, đanh giọng hỏi:
“hắn (chỉ Sở Bạch Vũ) tìm thê tử của Độc Nhẫn làm chi?”
“bẩm hắn muốn cưới Độc Nhẫn” – Độc Kiêu cung kính trả lời. Câu trả lời này khiến Nhan Nhược Bình một nước bay
thẳng về hiện đại trực tiếp đáp xuống dòng nước Bắc Cực
“đừng nói ngươi là thê tử của Nhẫn ca
ca?” – Sở Bạch Vũ nhìn chằm chằm Nhan Nhược Bình. Câu hỏi của hắn khiến
Nhan Nhược Bình khó chịu, tên này có con mắt để trưng bày hay gì đó.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, phun ra vài tiếng mắng rủa:
“con mắt ngươi mù hả, lỗ tai ngươi điếc hả, không nghe hắn (chỉ Độc Kiêu) vừa cung kính nói chuyện với ta, vừa
xưng hô phu nhân sao? Độc Nhẫn là đại ca Độc Kiêu, phải gọi thê tử hắn
là đại tẩu, chứ không phải phu nhân, nam nhân ngu ngốc, đầu óc trì độn;
hừ muốn gặp thê tử hắn, ta dẫn ngươi đi”
Nói rồi Nhan Nhược Bình liếc xéo Sở
Bạch Vũ rồi xoay lưng rời đi. Bốn thân ảnh lóc cóc theo sau. Cáo tinh và Độc Kiêu thì ý cười tràn ra mặt, phu nhân đã nhúng tay vào, mọi chuyện
tất thành, lại có đầy trò vui để xem, còn Độc Nhẫn thì vẫn còn phập
phồng lo sợ, riêng Sở Bạch Vũ nét mặt lộ rõ quyết tâm hạ bệ thê tử của
Độc Nhẫn.
Khách tiểu trang
Nhan Nhược Bình vừa bước vô liền gặp Hoạ Tâm đang phà trà cho Lãnh Thiên. Nàng đá đi trước, liền đánh một
cái nháy mắt cho hai người bọn họ. Theo sau là Độc Nhẫn, Độc Kiêu, Sở
Bạch Vũ và cáo tinh từ từ bước vào sau. Độc Kiêu liền đẩy Độc Nhẫn đến
bên Hoạ Tâm. Nhan Nhược Bình tà tà ý cười, giơ tay giới thiệu:
“(hướng về Hoạ Tâm)Hoạ Tâm, hắn là Sở
Bạch Vũ, chắc ngươi còn nhớ, hắn muốn thành thân với phu quân của ngươi, (nhìn Sở Bạch Vũ), ngươi nhìn rõ chưa, đây là Hoạ Tâm thê tử của Độc
Nhẫn”
Nhan Nhược Bình thật là khôn khéo mà,
biết đem tình tiết rút ngắn lại giúp Hoạ Tâm hiểu rõ trước để tránh bại
lộ mọi việc. Nói xong Nhan Nhược Bình liền đến bên cạnh Lãnh Thiên nhàn
nhạt uống trà chờ coi kịch vui.
Hoạ Tâm khi xưa nhu mì, hiền lành, dịu
dàng; từ khi đi theo Nhan Nhược Bình, chứng kiến không ít chuyện, đã từ
từ học được ít nhiều cái tinh ranh và ma mãnh của nàng, đầu óc Hoạ Tâm
vốn cũng không ngu ngốc, ngược lại mau hiểu cực kì, vừa nghe liền hiểu.
Hoạ Tâm ngay lập tức nhập vai.
“ngươi muốn thành thân với phu quân ta” – Hoạ Tâm nhếch miệng hỏi
“đúng, ta là tiểu trang chủ của Xuân
trang, danh tiếng của Đoạt Mạng sơn trang trên giang hồ không ai không
nghe qua, Nhẫn ca ca thành thân với ta vô cùng tốt, ta sẽ không bạc đãi
Nhẫn ca ca, vinh hoa phú quí huynh ấy hưởng vẹn phần” – Sở Bạch Vũ khoe
khoang
“ngươi nói ngươi là tiểu trang chủ thì
sao, vinh hoa phú quí thì sao, ta và phu quân duyên định tam sinh, chúng ta kiếp trước đơm hoa, kiếp này kết trái, chúng ta có duyên có phận, ta và Nhẫn ca bát tự thuận hợp, thề ước bên nhau, quan âm làm mai, trời
đất chứng giám, tình cảm mặn nồng” – Hoạ Tâm ánh mắt chứa chan tình cảm, thanh âm dịu ngọt, nắm tay Độc Nhẫn, bày tỏ ái tình
“nói rất hay” – Nhan Nhược Bình khen tặng, quả thật xứng là thuộc hạ của nàng mà
“ngươi…ngươi…” – Sở Bạch Vũ lắp bắp
không nên lời, tay run run chỉ thẳng mặt Hoạ Tâm. Hoạ Tâm tiến tới hất
tay y ra, trừng mắt nhìn y, tỏ ý khinh thường, thanh âm chế giễu:
“ngươi muốn cưới phu quân ta hả, cũng
được, ngươi nghe rõ đây ta là lớn, ngươi là nhỏ, ta là chính thê, ngươi
là tiểu thiếp, ngày thành thân ngươi phải bước qua chậu lửa, chui qua
ống quần, lại còn trang điểm thành nữ nhân, không đụng tới y phục nam
nhân nữa”
“cái….cái gì..ngươi…. ngươi” – Sở Bạch Vũ sắc mặt càng lúc càng khó coi, nói không ra lời.
“còn nữa ngươi phải đi theo hầu hạ chủ
nhân và phu nhân, dĩ nhiên hầu hạ luôn cả phu quân và ta, còn phải hầu
hạ luôn đệ đệ của phu nhân và phu quân, tất cả mọi việc đều là do ngươi
làm” – Hoạ Tâm nhướng mắt hất cằm
“ngươi xem ta là cái gì?” – Sở Bạch Vũ tức giận quát lên
“thì là người hầu” – cáo tinh và Độc Kiêu cùng đồng thanh thay Hoạ Tâm trả lời.
“đừng tưởng là thiếp dễ như làm thê, hơ” – Hoạ Tâm hất mặt lần nữa, tiến tới nép sát vào ngực của Độc Nhẫn
“thật tội nghiệp, hahaha” – Nhan Nhược
Bình châm thêm dầu vào lửa bức Sở Bạch Vũ nộ khí sung thiên. Nhưng cứ
ngỡ hắn phát điên mắng nhiếc hay xuất thủ nào ngờ hắn nhắm mắt lại, đem
lửa giận nuốt xuống, từ từ mở mặt, chậm rãi phun ra một chữ ĐƯỢC.
Mọi người nghe xong trợn mắt ngạc nhiên không thôi, tất cả đều đông cứng, dĩ nhiên ngoại trừ Lãnh Thiên và Nhan Nhược Bình. Lãnh Thiên biết rằng nương tử mình không dễ dàng chịu thua
đầu. Qủa đúng như vậy, khi Hoạ Tâm hướng ánh mắt cầu cứu, Nhan Nhược
Bình đặt nhẹ bàn tay lên bụng mình. Ánh mắt sáng lên, Hoạ Tâm ngay lập
tức hiểu ra, tiếp tục diễn cho hết màn kịch này:
“ta đã nói hết đâu”
“còn gì nữa, ta đều chấp nhận hết” – Sở Bạch Vũ hạ quyết tâm
“còn có nếu phạm một trong thất xuất chi điều liền trực tiếp hưu ngươi”
“được” – Sở Bạch Vũ gật đầu
“vậy ngươi nên rời khỏi đây ngay lập tức để tránh về sau ta mang tiếng bụng dạ độc ác” – Hoạ Tâm giơ một nấm đấm ra
“tại sao ta phải dời đi, ta chấp nhận tất cả”
Hoạ Tâm nghe xong nở một tràng cười chế giễu, lạnh giọng nói:
“một trong thất xuất chi điều là không
con, không dâm, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông,
bị bệnh khó chữa; ngươi có khả năng giúp Độc Nhẫn có hài tử nối dõi sao, chưa lấy ngươi liền biết rõ ngươi phạm điều quan trọng nhất trong thất
xuất thì cần chi tốn thời gian” – Hoạ Tâm một phát giết chết ý định của
Sở Bạch Vũ
“đúng vậy, ngươi không thể sanh con” – cáo tinh khinh bỉ
“mặt dày, vô liêm sỉ” – Độc Kiêu chế giễu
Nhan Nhược Bình và Hoạ Tâm tặng y một nụ cười đểu. Lãnh Thiên lạnh giọng quát: “CÚT!!!”
Sở Bạch Vũ nhìn Độc Nhẫn cầu cứu, nào
ngờ Độc Nhẫn đạp hắn thêm một đạp cuối cùng: “ta không lấy người không
thể sanh hài tử, cấp ngươi trở về”
Sở Bạch Vũ ngửa mặt hét lớn, đau khổ,
phẫn uất quay lưng chạy khỏi Khách tiểu trang để lại sau lưng muôn vạn
nụ cười đắc thắng.
“hắn đi xa rồi” – Hoạ Tâm chạy ra thấy Sở Bạch Vũ đã thật rời đi, liền chạy vào thông báo, tất cả bước vào phòng bàn bạc
“hahaha, Hoạ Tâm muội thật thông minh, làm sao nghĩ ra thất xuất chi điều” – Độc Kiêu khen ngợi
“là do phu nhân xoa tay lên bụng mình ra ám hiệu, phu nhân thật thông minh” – Hoạ Tâm vỗ tay khanh khách
“Nhan Nhược Bình ngươi cũng thông minh nhỉ” – Cáo tinh khen tặng nàng
“khỏi cần khen, Hoạ Tâm nếu không thông minh cũng sẽ không thể hiểu ra” – Nhan Nhược Bình quay sang khen tặng Hoạ Tâm.
“hồ đệ cũng rất thông minh, biết nghĩ ra cái màn thê tử” – Độc Kiêu nói
“không cần khách sáo khen ta, ngươi cũng thông minh mà Độc Kiêu” – cáo tinh đáp lại
Thấy mọi người cứ đùn đẩy nhau khen qua khen lại, Độc Nhẫn cười khổ mở miệng: “tất cả mọi người đều thông minh, chỉ có ta là ngu ngốc”
ĐÚNG VẬY!!!!
Thanh âm đồng loạt vang lên khiến Độc
Nhẫn dở khóc dở cười. Qủa thật y là ngu ngốc. Ngay từ khi Cáo tinh diễn
trò, y cũng không nắm bắt được, tới khi Hoạ Tâm tác chiến cũng là một
mình ra trận, đến phút cuối mới mở não ra được một chút xíu.
“được rồi, ta nghĩ màn kịch này chưa hạ được?” – Lãnh Thiên lạnh giọng nói khiến tất cả đều khó hiểu. Nhan
Nhược Bình nhíu mày hỏi: “tại sao?”
“ta nghĩ hắn còn cho người theo dõi,
nương tử nghĩ hắn sẽ tin ngay sao, nên tất cả cần cẩn thận để tránh bại
lộ mà công cốc mọi việc” – Lãnh Thiên ôn nhu nhìn Nhan Nhược Bình, phân
trần mọi việc. Qủa thật Lãnh Thiên suy nghĩ rất thấu đáo. Nhan Nhược
Bình vỗ nhẹ má của y rồi quay sang đanh giọng ra lệnh:
“vậy ở cái sơn trang biến thái này, sự nghiệp diễn kịch tiếp tục phát huy”
“tuân lệnh phu nhân”