Lăn lông lốc trên giường như một con sâu đo cũng chưa thấy Lãnh Thiên trở về nhưng lại có kẻ tới quấy nhiễu khiến
tâm tình của Nhược Bình cũng tươi tỉnh lên chút ít. Ít ra thì cũng có
trò tiêu khiển.
– Vương phi, công chúa cho mời người đến bàn chuyện.
– Hừ! Nhan Nhược Bình ta mà phải đến đó diện kiến ả sao? Nhưng bất quá ta lại muốn xem mấy cái trò hậu cung
tranh đấu này. Hắc hắc.
Nghi Thượng viên chính là nơi dành cho
khách đến ở lại vương phủ và Phùng công chúa cũng đang chiếm tiện nghi
trọn vẹ khu vực này khiến không ít gia nhân trong phủ phải cực khổ khi
hằng ngày phục vụ cho vị công chúa nước láng giềng còn hơn là vương phi
của chính mình.
Đẩy cửa phòng bước vào không khách khí, Nhược Bình không màng đến lễ nghi gì bởi lẽ với vị trí công chúa nước
láng giềng thì cũng chỉ ngang hàng với cương vị vương phi của nàng hiện
tại mà thôi trong khi gặp tên hoàng đế Lãnh Hàn hổ đản đó nàng cũng chả
thèm hành lễ huống chi ai.
– Bảo ta đến đây làm gì?
Ngữ khí lạnh lùng hướng kẻ ngồi đối
diện với nàng như không để đại vị của ai vào mắt nhưng ánh mắt của vị
công chúa nọ lại khiến Nhược Bình phải khẽ nhíu mày. Rõ ràng là đóng
kịch quá giỏi. Ôn như như nước, thanh khiết như sương, mịn màng như lụa, dịu dàng như… Khoan! Khoan đã! Đang quảng cáo Comfort đấy hử?
– Đáng lý ra làm muội muội như muội
phải đến vấn an kẻ làm tỷ tỷ như ta đây mới phải nhưng thôi, coi như
muội đi đường xa về mệt, ta không làm phiền, chỉ cho người đến mời muội
mà thôi.
Bang! Yêu nữ. Quả thật là yêu nữ. Còn
hơn cả Nhược Bình nàng nữa. Ả là được sinh ra ở thế kỷ 21 chắc đã trở
thành một diễn viên có tiếng khắp thế giới rồi ấy chứ.
– Hừ! Chưa được thú vào phủ đã vội lên
mặt với bổn vương phi. Chỉ là một hạng thê thiếp không biết ngươi có
ngồi lên nổi hay không mà bày đặt xưng tỷ gọi muội với ta.
– Muội muội bớt nóng. Chẳng là ta muốn
giúp muội thức thời một chút thôi. Trước sau gì ngôi vị vương Phi này
cũng bị truất và tỷ cũng lên thay thế. Nếu muội biết tốt đẹp chút thì ta cũng sẽ nói với vương gia một tiếng cho muội làm thị thiếp còn không
thì đuổi cổ về quê cho biết thân.
– “Ha ha ha” Nhược Bình ngửa cổ lên
trời cười ha hả khiến ả công chúa nhíu mày khó hiểu “Đúng là ‘ếch ngồi
đáy giếng’, ‘chưa thấy quan tài chưa đổ lệ’, ‘chưa đỗ ông nghè đã đe
hàng tổng’, ngươi nên nhớ mấy chiêu này đã quá cũ so với bổn vương phi”
– Ngươi nói gì ta chả hiểu, cái gì mà đỗ…đỗ…
– Loại nữ nhân ngu ngốc chỉ đáng làm công cụ làm ấm giường cho nam nhân như người thì biết cái gì chứ?
– “Ngươi…” Công chúa chỉ tay vào mặt
Nhược Bình gằng từng chữ “Hãy nhớ ta à công chúa và cũng chính là nhị
vương phi tương lai”.
– Công chúa nước láng giềng thì so với
chức vị hiện giờ của ta cũng bằng nhau cả thôi chưa kể chức vị vương phi đó cũng còn ở tương lai nhưng ngươi sẽ chẳng bao giờ với tới được. Nữ
nhân ngu ngốc.
Nhược Bình nâng ly trà nóng lên hớp một ngụm chọc tức ả công chúa rồi một cước bỏ ra về nên vẫn không để ý gì
đến nụ cười nhếch lên thành một đừơng cong châm biếm của một ai kia.
– Để ta coi ngươi sẽ làm gì với Huyết Xuân ái này, ai sẽ giải cho ngươi. Ha ha ha.
Nhược Bình trở về Nghi Bình viện thì
cũng là lúc nhìn thấy Lãnh Thiên bước vào trong. Hắn nhìn nàng với ánh
mắt ngập tràn ôn nhu cùng tình ý nhưng cái vẻ quay đầu bỏ đi không thèm
quan tâm kia của nàng cũng đủ chứng tỏ rằng công chúa vừa mới kiếm
chuyện với bảo bối của hắn đây.
Cước bộ của hắn nhanh hơn đuổi theo
nàng, có lẽ là dùng cả khinh công ấy chứ không chỉ là đi không đâu. Đến
bên cạnh, vòng tay qua eo ôm nàng sát vào người nhìn đắm đuối.
– Nương tử! Lại giận à? Ai ăn gan hùm thế?
– Hừ! Còn ai vào đây nữa? Không vương phi tương lai của ngươi thì cũng là thị thiếp sớm muộn được ngươi thú vào cửa.
– “Chả có vương phi tương mà cũng chẳng còn ai vào cửa ngoại trừ nàng thôi” Hắn ôn nhu nhéo nhéo chóp mũi của
nàng rồi nhanh chóng đưa nàng vào Nghi Bình cung dùng điểm tâm do hắn
đặc biệt dặn người chuẩn bị cho vương phi bảo bối của hắn.
Món ăn được dọn lên đầy bàn trong sự
háo hức của Nhược Bình nhưng thanh âm bên ngoài do một nha hoàn theo bên mình ả công chúa kia lại khiến nàng nhíu mày khó chịu khôn cùng.
– Vương gia, công chúa Phùng quốc cầu kiến.
Nghe thấy vậy, nét vui vẻ trên mặt nàng biến mất thay vào đó là gương mặt lạnh lùng không biểu cảm trong khi
Lãnh Thiên chỉ biết nắm chặt lấy bàn tay của nàng an ủi bởi vì để chấm
dứt chuyện hôn sự ở đây thì cũng phải giáp mặt với người trong cuộc
thôi.
– Ta đi trước, Thiên, ngươi ở lại giải quyết, khi nào xong đến gặp ta.
Lãnh Thiên sững sờ trước thái độ của
nàng, nhưng rồi cũng trấn tĩnh lại mà gật đầu đồng ý. Hắn liền quay sang nói to cho người bên ngoài biết:
– Mời nàng ta vào thư phòng.
Tại thư phòng.
Lãnh Thiên lật qua lật lại trang sách
mà vẫn không vào lấy một từ. Bên ngoài, Ngạn Hoa công chúa cũng từ từ
tiến vào khiến không khí giữa hai người thêm phần lãnh đạm. Bốn mắt nhìn nhau.
Hắn – Lãnh Thiên nhìn nàng ta với đôi
mắt sắc lạnh trong khi nàng ta lại nhìn hắn với ánh mắt mê luyến, ham
muốn với dáng đi thướt tha nhưng lại mang theo vẻ lẳng lơ chẳng phải là
để quyến rũ hắn là gì? Nhưng hắn cũng không phải là dạng vừa, người có
thể quyến rũ được hắn chỉ có thể là nương tử duy nhất trong trái tim hắn mà thôi.
– Vương gia, thần thiếp có chuyện quan trọng muốn nói.
– “Được. Nói đi” Hắn lãnh đạm trả lời
như không để hình ảnh nữ nhân trước mặt vào mắt khiến nàng ta thâm phần
thâm trầm nơi đáy mắt và quyết tâm chiếm được nam nhân đối diện càng
tăng thêm chứ không hề giảm.
– “Phải chăng ở đây quá nhiều người nên không tiện nói chuyện” Ả liếc mắt sang hai nha hoàn bên cạnh nãy giờ
vẫn đứng như trời trồng vì chưa có sự ra lệnh của vương gia.
– “Lui ra đi” Hắn phẩy tay. Nha hoàn thấy vậy thì nhanh chóng rời khỏi, cẩn thận khép cửa lại “Có chuyện gì nói luôn đi”.
– “Hôm nay thần thiếp có nấu một bát
chè sen rất ngon liền mang đến cho vương gia thưởng thức” Ả dọn ra bàn
một bát canh hạt sen thơm phức lan tỏa trong không gian còn ánh mắt thì
mang theo vẻ chờ đợi.
– Không phải nhiều lời, mau nói đi.
– Vương gia, người cứ ăn trước đi, ăn xong chúng ta sẽ bàn về chuyện có nên phế truất vương phi hay không?
Hắn nghe thấy vậy thì cũng ngạc nhiên,
có khi nào ả lại buông xuôi nhanh như vậy chứ? Hừ, muốn ra điều kiện với hắn sao, thực sự là có âm mưu gì đây? Cầm bát chè sen nóng hổi lên, đặt kề lên mũi, hắn chỉ thấy mùi hạt sen thơm nức ngoài ra không còn biểu
hiện gì khác cho thấy trong chè có độc… Được, ăn thì ăn, hắn không có gì phải sợ ả ta cả. Nói rồi đưa bát chè vào miệng ăn hết một mạch xong đặt xuống bàn.
– Được rồi, nói đi.
Bất chợt ả ta cười lớn khiến hắn thấy hồ nghi về chén chè vừa rồi, phải chăng đã bị trúng độc?
– Vương gia à! Người có cảm thấy trong người rất nóng không?