Mất khoảng gần nửa canh giờ, từ trên bậc
thanh bước xuống một thiếu nữ với gương mặt trắng hồng xinh đẹp,như một
đóa hoa còn chớm nụ hàm tiếu, bao nhiêu nét tươi trẻ thanh xuân dường
như ẩn hiện trong góc mắt đuôi mày. Đôi mắt to trong suốt như dòng suối
lạnh, lòng đen đen tuyền óng ánh đầy tinh nghịch, hàng mày phượng phi,
miệng anh đào chúm chím ướt át căng mộng. Bao ánh mắt dưới lầu dòm nàng
chăm chú.
“cô nương xinh đẹp, lại đây ngồi cùng
bàn với bọn ta nè” – dưới lầu có hai tên nam tử dòm nàng với ánh mắt
thòm thèm, buông giọng đầy cợt nhã cùng dâm ô. Một giọng nói băng lãnh
vang lên, sát khí ngập tràn: “móc hết mắt bọn chúng”. Mọi người cả kinh, bất giác rụt rè sợ hãi khi thấy hai thanh y nam tử rút trường kiếm ra.
“khoan đã, Lãnh Thiên”- Nhan Nhược
Bình chạy lại cản hai thanh y nam tử. Lãnh Thiên quơ nhẹ tay, hai thanh y nam tử liền rút lại trường kiếm đứng sang một bên. Nhan Nhược Bình bước lại bàn của hai nam tử buông lời dâm ô lúc nãy, ánh mắt mê hoặc, tươi
cười rạng rỡ
“hai vị đại ca đây, uống chút rượu
nào” – Nhan Nhược Bình rót ra hai chén rượu cầm lên phớt nhẹ tay áo đưa
cho bọn chúng. Hai nam tử khoái trá cất lên giọng cười ha hả dâm tục cực kì, đón lấy hai chén rượu. Chỉ thấy khi bọn chúng bắt đầu ngửa mặt nâng rượu uống thì phút chốc khoé mắt Nhan Nhược Bình thu lại hết ý vị mê
hồn, hiện hữu trong mắt nàng là ánh nhìn giễu cợt, trên môi cười ám
muội. Sau khi uống cạn chén rượu, cả hai lăn đùng ra, một kẻ thì ôm họng đau đớn, thè ra chiếc lưỡi đầy máu một kẻ thì từ mắt cũng chảy ra nhiều máu. Cả hai hét lên đầy đau đớn, thống khổ.
“ta cho hai người sống không được chết không xong, đáng đời, dám chọc vào cô nãi nãi ngươi à” – Nhan Nhược
Bình hừ nhẹ một tiếng, quay đi đến bên bàn ngồi đối diện Lãnh Thiên,
không nói không rằng cầm đũa lên ăn như người sắp chết vì đói, chẳng
chút ý tứ e lệ dịu dàng của khuê nữ gì hết
“nương tử à, ăn từ từ thôi, không ai
ăn tranh của ngươi đâu, lát ăn xong chúng ta lên đường nha” – Lãnh Thiên nhìn Nhan Nhược Bình ôn nhu cười làm hai thanh y nam tử xuýt té xỉu.
Đây là chủ nhân của họ sao, vị chủ
nhân này không phải trên mặt ngoại trừ sát khí âm trầm, băng hàn lãnh
khốc khiến cho những người ở xa ba thước cũng phải run rẩy lên thì tuyệt nhiên không có thứ biểu cảm như hiện giờ. Vốn chủ nhân họ rất thích vị
thơm, luôn xem mùi máu là vị thơm yêu thích, khi giết người lúc nào cũng làm đối phương thây nát nhão, máu chạy cạn để mùi máu được gió đưa đi
toàn vẹn mà thưởng thức, giang hồ nghe tới hai từ Độc Lãnh thì thất sắc, cả kinh, hồn vía bay mất, trong thân thế là Độc Lãnh thì khi giết người chủ nhân họ luôn đeo một cái mặt nạ, ngoài bọn họ ra tuyệt nhiên không
ai biết mặt thật của Độc Lãnh, ai mà tình cờ biết được cũng không sớm
thì muộn mà đi chầu Diêm Vương, những người được đích thân chủ nhân họ
ra tay giết thì những kẻ đó thật tu mấy kiếp mới có cơ hội quí đó (fox: 2 anh này tự kỉ giúp chủ, kinh thật)còn đối với nữ nhân cho rằng rất tanh hôi, nên vô cùng khinh thường, không
kiêng kị ra tay độc ác, tàn nhẫn cớ sao lại tự nhiên có nương tử, cớ sao lại có thái độ biểu cảm như thế kia. Thật khó mà tin được. Mặt trời
phải chăng hôm nay mọc hướng Tây.
(fox: *khều áo* này soái ca anh có tin anh ăn dép không hả?, dám chê nữ nhân
tanh hôi ~ LT: *nhìn hai thanh y nam tử* GIẾT ~ Nhan Nhược Bình: há há
đáng đời nhà ngươi ~ fox: *sợ run, khóc lóc* tha cho ta, ta còn viết ~
LT: CÚT)
Nhưng đó chỉ là ý nghĩ của thanh y nam tử, họ nào dám nói ra, họ chưa có muốn chết, họ là thuộc hạ tâm đắc của y, vẫn muốn phụng sự y mãi mãi.
“nương tử ngươi hảo thơm, hảo đẹp nha” – Lãnh Thiên sủng nịnh nhìn Nhan Nhược Bình
“từ nay các ngươi gọi nàng là phu
nhân” – thanh âm lạnh lùng truyền đến như tiếng sét bên tai, thật khiến
người khác khó mà thở nổi. Mấy giây trước nói chuyện với Nhan Nhược Bình đầy ôn nhu sủng nịnh, chớp mắt một cái đã băng lãnh tràn ngập.
“dạ chủ nhân”
“các ngươi tên gì thế?” – Nhan Nhược Bình tuy hỏi nhưng miệng vẫn ngồm ngoàm ăn
“dạ thưa phu nhân, thuộc hạ là Độc Kiêu, thuộc hạ là Độc Nhẫn” – hai thanh y nam tử khom người cúi đầu hành lễ với nàng
“các ngươi có thấy con cáo trắng của ta hôm qua không?”
“dạ thưa phu nhân không thấy”
“quái, nó biến đâu rồi nhỉ” – Nhan Nhược Bình kêu ca, sờ sờ bụng, thấy đã căng tròn, chóp chép miệng, uể oải vươn vai
“no rồi, ta lên phòng thu dọn rồi xuống” – Nhan Nhược Bình quây quẩy quay lưng dời gót đi lên để lại Lãnh Thiên ngớ mắt nhìn
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Á!!!!!
Một thân ảnh nhỏ đột ngột nhảy ra trước mặt Nhan Nhược Bình.
“làm ta hết cả hồn, ngươi biến đi đâu
từ hôm qua, bây giờ mới chịu chui ra hả, ta bảo ngươi ở dạng cáo, thu
lại dạng người, không nghe lời hả, để lòi ra hai cái tai với cái đuôi,
người khác thấy thì sao hả?” – Nhan Nhược Bình quát tháo
“ta chưa “cắn” vô mặt ngươi, ngươi lại “đớp” lại ta hả, hôm qua phải hay không phải nhà ngươi tính bỏ chạy,
tính bỏ ta ở lại, ngươi thật là nữ nhân đáng ghét, ta cứ thích ở dạng
này đó, làm quái gì được ta, xin lỗi ta thì ta trở lại dạng cáo” – cáo
tinh tức giận cãi lại. Cả hai cãi qua cãi lại không ai chịu nhượng ai,
ai cũng đòi mình là kẻ đúng, chợt…….
“nương tử, quái quỉ gì thế kia?” –
Lãnh Thiên đẩy mạnh cửa bước vào. Vốn nội công thâm hậu nên bước chân
tất nhẹ nhàng, Nhan Nhược Bình vốn cũng một thân nội công có thể phát
hiện ra người đang đến, nhưng vì Lãnh Thiên nội công quá mức thâm sâu và nàng vốn đang dốc toàn lực, căng trợn mắt cãi nhau nên không hay không
biết không hề để ý. Toàn bộ thu vào mắt của Lãnh Thiên
“ngươi……ngươi ta kêu ở dưới chờ, ai cho lên đây?” –Nhan Nhược Bình bối rối, loại tình huống này biết giải thích ra sao đây
“ta lên đây phụ nương tử, đi tới gần cửa nghe tiếng cãi nhau, nó là ai?”- Lãnh Thiên chỉ tay về cáo tinh
Vẫn cứ ngỡ Lãnh Thiên sẽ kinh hãi khi
nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cáo tinh, nhưng không, không hề, y vẫn
thuỷ chung với một bộ mặt bình thản, không sợ sệt. Nhan Nhựơc Bình cười
khổ, không biết phải nói ra sao đây thì….
“ta là tiểu thần tiên bạch hồ trên trời, xuống đây chơi, thế nào hả?”
“ngươi là con cáo trắng hôm qua nương tử ôm sao?”
“đúng vậy”
“vậy ngươi nên ở bộ dạng hôm qua đi, ta không muốn người khác kinh hãi ầm ỉ vì ngươi, rất nhức đầu”
Cả hai tựa hồ như quen biết, nói chuyện qua lại tự nhiên, bỏ mặc một người đứng kế bên há hốc nhìn
“nương tử à, khép miệng lại đi” – Lãnh Thiên quay sang nhìn Nhan Nhược Bình cười sủng nịnh
“xem ra phu quân ngươi biết ăn nói hơn ngươi” – cáo tinh nhếch mép cười mỉa Nhan Nhược Bình rồi từ từ hoá
thành con cáo trắng nhỏ.
“nương tử à, cần ta phụ gì không hả?”
“không cần, hứ” – Nhan Nhược Bình tỏ ý hờn dỗi, xách bao lụa đi thẳng một mạch ra ngoài bỏ lại bên trong một
người một cáo cười khổ nhìn nàng.