*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả đám trẻ con vừa ăn phồng má vừa hưng phấn đi ra ngoài trấn, đi được vài bước, tiểu nữ hài Hoàng Tĩnh lập tức phát hiện thiếu mất một người.
“Không đúng a, Lan tỷ đâu rồi.”
Nói xong, tiểu nữ hài lập xoay người nhìn lại, thấy Triệu Lan đang đi vào nhà liền quýnh lên mại bước chân ngắn chạy “bịch bịch” tới.
“Lan tỷ, tỷ... tỷ định bỏ rơi mọi người sao?”
Nghe được câu hỏi này, thái dương Triệu Lan âm thầm chảy xuống ba vạch hắc tuyến, tiểu bằng hữu này có đôi lúc thật khiến nàng dỡ khóc dỡ cười.
“Không phải, mọi người cứ đi trước đi. Tỷ vào nhà một lát rồi sẽ đi tìm mọi người.”
“Không được, chúng ta là bằng hữu với nhau, có phước cùng hưởng, có họa cùng chịu, có đi cùng đi, tỷ không đi, muội cũng không đi.” Tiểu nữ hài tự cho là rất khí phách tay nhỏ chống hông, tay khác vỗ ngực, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Triệu Lan.
“Tốt. Tiểu Tĩnh đứng ở đây đợi tỷ.” Cho dù chiều cao của cả hai không xê xích nhau bao nhiêu, nhưng khi Triệu Lan dịu dàng xoa xoa cái đầu nhỏ của Hoàng Tĩnh, thì người sau cũng không cảm thấy có gì không đúng, còn cảm thấy vui vẻ khom người cho nàng phương tiện xoa xoa đầu nhỏ. Tiểu nữ hài không biết miêu tả cảm giác này thế nào, chỉ biết là trong lòng rất ấm áp. Giống như lúc gia gia còn sống vậy.
Bởi vì là trưởng nữ, bên dưới còn có vài tiểu đệ đệ, ngày trước gia gia vẫn còn thì nàng cũng được hưởng thụ cảm giác đau sủng như bảo bối dễ vỡ, có người cản trở đòn roi cho nàng. Nhưng mà từ khi gia gia mất, a nương và a phụ đều lo việc của mình, có thời gian thì
<