Trong phòng Hàn Thu Nguyệt, Khương mama ngồi cạnh giường xoa chân cho Minh Châu, Minh Châu khóc rất thương tâm, vừa khóc vừa nói: “Nói ta không phải là người Lý gia, không có tư cách quỳ ở Từ Đường, bắt ta quỳ ở sân, bọn hạ nhân đi tới đi lui, ta còn mặt mũi nào... Cũng là cùng một phụ thân sinh ra, tại sao không nhận ta... Nếu ta danh chính ngôn thuận là tam tiểu thư thì sao phải chịu phần ủy khuất này...”
Sắc mặt Khương mama đại biến, hạ thấp giọng mức nhỏ nhất có thể khuyên nhủ: “Cô chủ nhỏ của ta ơi, lời này ngàn vạn lần không được nói nữa đâu.”
Hàn Thu Nguyệt ngồi ở đối diện lạnh lùng nói: “Con cũng biết thân phận của mình hả? Ta tưởng con quên rồi.”
Minh Châu nhìn mẹ đang tức giận, phút chốc ủy khuất cuộn lên, nước mắt vòng quanh, co rụt người lại, không dám càu nhàu câu nào nữa.
“Con cố gắng suy nghĩ cho ta chút, đừng tưởng danh chính ngôn thuận làm tam tiểu thư thì như một bước lên trời, nếu thân phận của con bị vạch trần thì toàn bộ chúng ta xong đời.” Hàn Thu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.
Không khí trong phòng nhất thời ngột ngạt, chỉ có làn hương tỏa ra từ lư hương bay lờn vờn trong không khí, tiếng nức nở của Minh Châu mỗi lúc một nhỏ dần, mặt cúi gằm xuống, hai tay xoắn chặt vạt áo, trong lòng càng cảm thấy nghẹn ngào.
Hàn Thu Nguyệt nhìn bộ dạng đáng thương của con mình, cuối cùng không đành lòng, thấp giọng nói: “Hôm nay, con thua thiệt là do thân phận mà thôi, muốn trở thành tiểu thư chân chính ư? Chờ năm sau con cập kê, mẹ thay con chọn một hôn sự thích hợp, cho con nở mày nở mặt xuất giá, an an ổn ổn quá nửa đời sau. Minh Châu, nghe mẹ khuyên một câu, sau này chớ đi chọc giận nhị ca, trong nhà này, chúng ta phải đề phòng nó nhất, hôm nay con cũng nhìn thấy rồi đấy, cha con một lòng muốn thân thiện với nó, đối với nó hết sức tha thứ cùng nhẫn nại, ngay cả mẹ cũng phải nhẫn nhịn nó ba phần, lúc này con đi trêu chọc nó, chẳng khác gì tự mình rước phiền toái vào thân.”
Minh Châu trợn mắt, không cam lòng nói: “Chẳng lẽ sau này chúng ta muốn làm gì cũng phải nhìn sắc mặt hắn sao?”
Ánh mắt Hàn Thu Nguyệt có một tia quang mang, hiện rõ sự tính toán. “Chuyện này... Mẹ tự có chủ ý, chỉ cần con đừng gây thêm phiền toái cho mẹ là được, đừng để chuyện hôm nay xảy ra lần nữa khiến mọi người không ứng phó kịp.”
Hàn Thu Nguyệt nghiêm chỉnh cảnh cáo. Minh Châu không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu. Hàn Thu Nguyệt thấy con gái đã nghe lời, trong lòng cũng nguôi tức giận, nói: “Khương mama, sai người đưa tiểu thư về phòng, mời đại phu đến xem tiểu thư có sao không.” Khương mama gọi nha hoàn dùng kiệu đưa Minh Châu về phòng. Minh Châu vừa mới đi, Điền mama đã hớt ha hớt hải tới.
Hàn Thu Nguyệt vất vả mới nhịn được cơn giận xuống liền bị Điền mama khơi lên, bà ta đặt mạnh chén trà xuống bàn: “Ta giao cho ngươi đi quản lý công việc trong khu vực đó, ngươi lại đảo ngược, đi làm quản việc tạp nham cho người ta, thể diện của ngươi vứt đi đâu rồi.” Điền mama kinh hoàng sợ run cả người.
Khương mama hỏi: “Bà có nói rõ ý cho nhị thiếu phu nhân biết không?”
Điền mama vội nói: “Nói, sao có thể không nói, lão nô vừa vào cửa đã nói ngay mục đích đến đó, không biết vị nhị thiếu phu nhân này hồ đồ hay giả vờ hồ đồ, nói gì mà Lạc Hà trai không có buồng kho nên phái lão nô đi quản việc tạp nham, phái Thư Vân cùng Thư Phương đi quét sân.”
Khương mama cùng Điền mama xưa nay có giao hảo, thấy Điền mama chịu thua thiệt, lại thấy sắc mặt phu nhân sầm sì, có lòng giúp Điền mama giải vây, liền nói: “Lão nô xem vị nhị thiếu phu nhân này không đơn giản, rõ ràng cô ta làm bộ hồ đồ, giả trư ăn cọp.”
Điền mama nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa: “Còn có Chu mama bên Diệp gia phái tới, cùng nhị thiếu phu nhân một xướng một họa, căn bản không để phu nhân trong mắt, xem tình hình này chắc chắn nhị phu nhân đem nội vụ trong Lạc Hà trai giao cho Chu mama xử lý.”
Khương mama nói: “Lý gia chúng ta không có người sao? Tại sao phải phái người Diệp gia tới? Sợ chuyện gì à?”
Tâm tình Hàn Thu Nguyệt phiền não không dứt, một Minh Doãn đã đủ khiến bà ta nhức đầu, hiện tại thêm một Lâm Lan.
Hồi tưởng lại biểu hiện của Lâm Lan lúc ở An Hòa đường, trong lòng Hàn Thu Nguyệt bồn chồn, chẳng lẽ cô gái nông thôn này là cao thủ, am hiểu tranh đấu trong gia đình nhà giàu sao? Nhìn qua thì cô ta khá ôn nhu hiền thục, thế nhưng mỗi lời nói, mỗi cử động đều vừa hay để cho Lý Minh Doãn mượn đề tài nói chuyện của mình, bây giờ lại giả vờ ngây ngốc nói ba xạo đuổi Điền mama...
Hàn Thu Nguyệt dần dần tỉnh táo, xem ra lần này là bà ta đã khinh thường, mất thế thượng phong, bất quá thời gian còn nhiều, bà ta không tin không trừng trị được một cô gái nông thôn. “Chu mama là người cũ của Diệp gia, lúc còn trẻ theo Diệp lão thái gia vào Nam ra Bắc, cũng có chút kiến thức thủ đoạn, Diệp gia phái bà ta tới đây chính là để đề phòng chúng ta, sau này các ngươi nên tỉnh táo coi chừng, chớ phớt lờ.”
Thần sắc Hàn Thu Nguyệt ngưng trọng. “Suy cho cùng thì cô ta cũng chỉ là một người vợ không ra dạng gì.” Khương mama khinh thường Lâm Lan nói.
Hàn Thu Nguyệt cười lạnh: “Cho dù cô ta chỉ là một người vợ không ra dạng gì nhưng sau lưng cô ta là cả Diệp gia.” Tại sao Diệp Tâm Vi vừa chết thì Diệp đại lão gia tới phát triển làm ăn trong kinh thành? Đơn giản chỉ là vì làm ăn thôi sao? Lão gia nhiều lần tới cửa cầu kiến, lần nào cũng bị sập cửa vào mặt, trong lòng bọn họ không phải oán hận bình thường, lần này Minh Doãn trở lại, Diệp gia lại phái thêm người theo là muốn làm gì? Minh Doãn muốn làm gì trong lòng bà ta rất rõ. Lý Minh Doãn dù sao cũng là nhi tử của lão gia, máu mủ tình thâm, hắn sẽ không đối chọi gay gắt với cha mình, chỉ biết hướng về phía bà ta. Trong lòng Hàn Thu Nguyệt khẽ run lên, nếu Lý Minh Doãn thi đỗ Trạng Nguyên, chỉ sợ cuộc sống của bà ta sau này khổ sở rồi, không được, chuyện này không thể chậm trễ thêm nữa, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp.
Khương mama phẫn nộ ngậm miệng, trong lòng tự nhủ Diệp gia thì sao chứ? Chỉ là nhà thương nhân, có tí tiền dơ bẩn thôi, lão gia thân là quan lớn, phu nhân cũng là tứ phẩm cáo mệnh*, tại sao phải sợ bọn hắn?
* Cáo mệnh: phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu
Điền mama cẩn thận hỏi: “Phu nhân,... lão nô... lão nô thế nào...”
Hàn Thu Nguyệt nhanh chóng suy nghĩ rồi nói: “Trước hết ngươi cứ lưu lại bên đó, chú ý nhất cử nhất động cho ta, tùy thời cơ về bẩm báo, về phần tiền công, lúc ngươi ở Lạc Hà trai, mỗi tháng cho nhiều thêm gấp ba bây giờ.”
Điền mama vốn đang buồn bực, không muốn quản chuyện tạp nham bên kia, vừa nghe thấy được thêm bạc, buồn bã trong lòng nhất thời phiêu tán gần hết. “Bạc này không phải cho không, nếu ngươi làm không xong chuyện... Chức mama quản chuyện buồng kho không ít người đang trông ngóng đâu.”
Hàn Thu Nguyệt khá lo lắng, Điền mama ở bên cạnh bà ta lâu nên đã lơ là quen thói, tính cảnh giác hầu như không có, nếu không cho Điền mama chút áp lực thì sợ rằng không khơi gợi được ý chí chiến đấu. Điền mama nơm nớp lo sợ vâng dạ, chuyện lần này rõ ràng liên quan đến tiền đồ vận mệnh mình rồi, Điền mama hạ quyết tâm, nhất định phải thể hiện hết bản lãnh của mình.
Trong Lạc Hà trai, trải qua một phen bố trí của Chu mama, mọi người đã sắp xếp xong xuôi. Cẩm Tú tới báo, nói Điền mama vừa rời đi khỏi Lạc Hà trai.
Chu mama châm chọc: “Đích thị là đi tìm phu nhân, quên đi, chúng ta không ngăn được, cứ xem tình hình bà ta rồi tính, dặn người hầu trong nhà kín mồm kín miệng, không được để lộ nửa điểm.”
Cẩm Tú hiểu ý: “Nô tỳ sẽ ngó chừng các nàng.”
Chu mama tỏ ý khen ngợi gật đầu, quả là một nha đầu thông mình.
Trong nhà, Lý Minh Doãn cùng Lâm Lan đang nói chuyện mời khách: “Những mối giao hảo cũ trong kinh thành nhất định phải mời cả.”
Lâm Lan cất kỹ những món tài sản của nàng, không quan tâm nói: “Vậy có phải rầm rộ quá không.”
Lý Minh Doãn trầm mặt, nhíu mày nhìn nàng: “Đơn giản quá, trong lòng cô sẽ không thoải mái?”
Lâm Lan thở dài nói: “Vậy còn có thể làm gì? Cha anh đã nói rất rõ ràng, hơn nữa anh cũng đã nói trước mặt mọi người là không cần những nghi thức xã giao, về phần tôi, không sao cả.”
“Như vậy quá ủy khuất cho cô.” Lý Minh Doãn thở dài nói, trong mắt mang theo sự áy náy.
Lâm Lan liếc hắn một cái, bật cười nói: “Chúng ta không phải là cưới thật, nếu là cưới thật thì khẳng định là không đồng ý, hiện tại... không sao cả.”
Lý Minh Doãn làm bộ nghe theo, tay nghịch chiếc quạt, im lặng một lúc lâu.
Nhìn bộ dạng áy náy của hắn, Lâm Lan khép hộp đang cầm trên tay lại, nói với hắn chuyện Điền mama: “Tôi để cho bà ta đi quản chuyện tạp nham rồi.”
Lý Minh Doãn nhướn mày, khẽ mỉm cười: “Rất tốt, chuyện trong nhà đều do cô an bài, có vấn đề gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Có điều, cô ngàn vạn lần đừng coi thường Điền mama, hơn nữa, mụ phù thủy nhận được tin sợ rằng sẽ thêm vài phần cảnh giác với cô.”
“Cái này tôi đã có chuẩn bị, tóm lại binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đất chặn, tôi sẽ ứng phó.” Lâm Lan không xem nhẹ bất luận kẻ nào, mỗi một con cờ đều có tác dụng của nó, cho dù chỉ là con tốt nhỏ, quan trọng là ở chỗ kiên nhẫn, tỉ mỉ, mụ phù thủy hao tâm tổn sức suốt ba năm trong nhà này, đột nhiên địch nhân xông vào, nhất thời gấp gáp khẳng định không phải là Lâm Lan nàng.
Đang nói, Bạch Huệ ở bên ngoài lên tiếng xin vào. Đây là quy củ Lâm Lan mới đặt ra, lúc nàng và thiếu gia nói chuyện, vô luận là ai cũng không được tự ý xông vào, có việc trước tiên phải thông báo, chuyện giả cưới, càng ít người biết càng tốt. “Vào đi “
Bạch Huệ đi vào, thi lễ xong, nói: “Mới vừa rồi An Hòa đường truyền tới, nói chân nhị thiếu phu nhân bị thương, mấy ngày tới không cần đi thỉnh an, đợi vết thương lành rồi lại đi.”
Lâm Lan biết trong nhà giàu rất chú trọng chuyện quy tắc, chuyện này là không tránh khỏi, có thể trì hoãn được mấy ngày cũng tốt.
“Biết rồi.” Lâm Lan cười nhạt một tiếng.
Bạch Huệ bẩm xong chuyện không đi luôn, có vẻ như muốn nói gì lại thôi.
Lâm Lan hỏi: “Còn có chuyện gì?”
Bạch Huệ liếc nhìn nhị thiếu gia, cắn cắn môi, giống như lấy hết dũng khí nói: “Nhị thiếu gia sắp phải tham dự thi Hương, trước kia là nô tỳ cùng Tử Mặc hầu hạ nhị thiếu gia đọc sách, nô tỳ sợ Cẩm Tú cùng Xảo Nhu nhất thời chưa thích ứng được...”
Giọng nói mỗi lúc một thấp xuống. Thỉnh cầu này vốn hợp lý nhưng thần thái Bạch Huệ lại không tự nhiên cho lắm, Lâm Lan cảm thấy Bạch Huệ không đủ hào phóng, lúc trước xử lý sự vụ trong việc khôn khéo bao nhiêu thì giờ ngược lại bấy nhiêu.
Nhìn nhị thiếu phu nhân không đáp lời, Bạch Huệ vội vã giải thích: “Hay là đợi nhị thiếu gia thi Hương xong...”
Đột nhiên Lý Minh Doãn mở miệng: “Không cần, nhị thiếu phu nhân vừa mới tới, có nhiều chuyện cần ngươi giúp, ngươi ở bên hầu hạ nhị thiếu phu nhân.”
Bạch Huệ chậm chạp đáp: “Vâng... Nô tỳ cáo lui.”
Lâm Lan chờ khi cửa phòng khép lại, liền nhìn chăm chăm Lý Minh Doãn, mang theo một tia đắc ý. Lý Minh Doãn khẽ cười nói: “Sao nhìn tôi chăm chú vậy?”
“Anh thành thật khai báo, Bạch Huệ có phải là nha hoàn thông phòng* không.”
* Thông phòng: hầu ngủ