Lão thái thái nhàn nhạt liếc nhìn, nói: “Ngày thường xã giao uống vài chén nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, có điều chớ uống quá nhiều, người toàn mùi rượu là điều bất nhã, chúng ta là nữ nhân không thể so bì được với trượng phu, cô đã biết sai, bà nội cũng không truy cứu, sau này không thể tái phạm.”
“Cháu dâu nhớ kỹ.” Lâm Lan khiêm nhường nói, lão thái thái dạy dỗ thẳng thắn đúng trọng tâm, có ít người có tửu lượng tốt, người ta gọi là tiên tửu, văn nhân nhà thơ uống rượu làm thơ, đó gọi là tiêu sái, tráng sĩ hiệp khách chén lớn uống mạnh, được gọi là hào sảng, nữ nhân ngàn chén không say, chỉ sợ chỉ có thể bị gắn danh là nữ tửu quỷ, cho nên, các sư huynh trước kia thường giễu nàng là tửu quỷ đầu thai, làm cho nàng rất căm tức, cho nên, bình thường nàng không uống rượu.
Bên ngoài vang lên giọng Chúc mama: “Nhị phu nhân, đại phu nhân, đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân tới thỉnh an...”
Lão thái thái chậm rãi cất lời: “Đứng lên đi.”
Lúc này Lâm Lan mới đứng dậy, đứng ở bên cạnh lão thái thái.
Hàn Thu Nguyệt vừa vào cửa, phát hiện Lâm Lan đã ở đây rồi, mâu quang chợt lóe, lập tức quan sát thần sắc lão thái thái, nhìn sắc mặt bà vẫn như thường, không khỏi oán thầm: Lâm Lan thật đúng là biết lấy lòng, sáng sớm đã tới thỉnh an.
Mọi người nhất nhất tiến lên làm lễ thỉnh an, sau đó ngồi vào chỗ của mình, Hàn Thu Nguyệt tha thiết nói: “Tối qua mẫu thân ngủ có ngon giấc không? Chăn đệm có đủ ấm không ạ?”
Lão thái thái cười khẽ nói: “Giường nóng quá, ta ngủ không được.”
Đại phu nhân Du Thị cũng cười nói: “Ta cũng ngủ không quen, sáng sớm hơi bị rát họng.”
Minh Tắc nói: “Bà nội cũng bá mẫu chưa quen, ngủ vài ngày là sẽ quen thôi ạ.”
Đinh Nhược Nghiên uyển chuyển nói: “Bà nội, đại bá mẫu, nếu chưa quen thì đổi giường ạ, sẽ thay nệm giường là nệm lông lạc đà, chăn lụa, thêm một bình nước ấm nữa, cháu dâu mới làm hai bộ, vốn là muốn tặng cho mẫu thân, giờ xin để cho bà nội cùng đại bá mẫu dừng trước, cháu dâu đi chỉnh trang lại, mấy ngày nữa thì có.”
Du thị che miệng cười, hâm mộ nói: “Em dâu à, ta thật hâm mộ em có một cô con dâu hiếu thuận như vậy.”
Đinh Nhược Nghiên được tán dương, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng, Minh Tắc thì cao hứng, cười hì hì, thật giống như khen vợ hắn còn làm hắn đắc ý hơn là bản thân được khen.
Hàn Thu Nguyệt cười nói: “Đại tẩu quá lời, đây là chuyện mà con dâu cần làm mà, hằng ngày nên dậy sớm ân cần phụng dưỡng cha mẹ, hiếu thuận cho phải đạo.”
Du Thị đắc ý tươi cười, không quên vuốt đuôi lão thái thái: “Đây cũng là nhờ công lao lão thái thái quản gia nghiêm.”
Lâm Lan nghe qua, có chút đồng tình với lời của hai người này, nhưng ngay sau đó nghĩ đến chính mình sắp phải vượt qua bi ai của cuộc sống, không khỏi thầm than trong lòng.
Lão thái thái nói: “Muốn trị nhà, đơn giản bốn chữ nghiêm minh công chính, Lâm Lan...”
Lâm Lan đang thất thần, thình lình bị kêu tên, thiếu chút nữa “hả” một tiếng lớn. Tiến lên một bước.
“Đêm gia quy ta mới nghĩ cho mẹ chồng cháu xem một chút, xem đã thỏa đáng hay chưa, có cần sửa đổi gì không thì mọi người thương nghị luôn.” Lời này hẳn là thừa, Hàn Thu Nguyệt dám nói lão thái thái nghĩ gia quy có chỗ không ổn sao?
Trong lòng không hài lòng, ngoài miệng cũng phải nói hài lòng, trên mặt lại không dám tiết lộ một tia không vui nào.
Sau cùng, lão thái thái nói: “Vậy sau này cứ dựa vào đây mà làm, Lâm Lan, cháu chịu vất vả thêm chút ít, sao chép thêm mấy bản cho các phòng khác cùng xem.”
Lâm Lan sảng khoái đón nhiệm vụ, không khỏi mong đợi, gia quy này không chỉ nhằm vào riêng nàng mà bao gồm cả mụ phù thủy, vợ chồng Minh Tắc, Minh Châu tiểu thư, ha ha, có đắng cùng ăn có nạn cùng chịu.
Thỉnh an xong, lão thái thái lưu lại Hàn Thị, để cho đám người còn lại đi về trước,
Lâm Lan cố ý đi ra sau cùng, ra khỏi Triêu Huy đường, nhìn thấy Chúc mama, liền nói: “Khí hậu phương Bắc khô ráo nên buổi tối hãy đặt hai chậu nước trong phòng lão thái thái, buổi sáng thì châm trà xanh cho lão thái thái dùng, có thể là Hồng trà, trà Lài, thanh nhiệt ở phổi, còn có tác dụng thanh lọc dạ dày.”
Chúc mama cười ha ha nói: “Nhị thiếu phu nhân thật là cẩn thận.”
Lâm Lan khẽ mỉm cười: “Là quen làm thầy thuốc thôi.”
Trong nhà, lão thái thái nghiêm nghị nói với Hàn Thị: “Con không thể vì muốn làm lão gia vui lòng, sợ mang danh mẹ kế nên cái gì cũng không dám làm, con nhìn xem cái nhà này bị con xử lý ra kiểu gì rồi? Lão gia hàng đêm qua phòng di nương con mặc kệ, lại sinh ra nhiều hiềm khích như vậy với Minh Doãn, vừa rồi ta đã nói bốn chữ nghiêm minh công chính, một chữ con cũng không làm được, con có thật là chủ mẫu nơi này không, nếu con có thể mở mang tư thái, nghiêm chỉnh tâm tư, làm công chính, có ai dám nói con nửa phần không?” Hàn Thị hoảng sợ nói: “Mẫu thân dạy dỗ rất đúng, là con dâu vô dụng...”
“Không phải con vô dụng, mà là con có khả năng nhưng dùng sai phương hướng.” Lão thái thái không chút khách khí nói.
Mặc dù bà không hoàn toàn tin tưởng lời nói tối hôm qua của Kính Hiền nhưng không có lửa làm sao có khói, khẳng định Hàn Thị cũng có chỗ không đúng, sáng nay bà tùy tiện gọi một vú già trong phủ hỏi chút ít quy củ, phát hiện Hàn Thị không có nửa điểm uy nghiêm của chủ mẫu.
Hàn Thị càng thêm kinh hoảng, thê lương nói: “Con dâu thật không biết nên làm thế nào cho phải, nếu con dâu vẫn có thể đi theo bên mẫu thân hầu hạ, cũng có thể học được hai ba phần bản lãnh của mẫu thân, sẽ không rơi vào quẫn cảnh như ngày hôm nay...”
Lão thái thái nghe xong trong lòng một trận chua xót, buồn bực thở dài: “Quên đi, ta cũng biết con khó xử, sau này, ta sẽ giúp con quản trị cái nhà này, con cũng nên tỏ ra mình là một vị chủ mẫu.”
Hàn thị cảm động đến rơi nước mắt, gật đầu lia lịa: “Con dâu chỉ có thể trông cậy vào mẫu thân.”
Đợi Hàn thị rời đi, Chúc mama đêm mật ong pha nước ấm vào cho lão thái thái, lại đem lời nhị thiếu phu nhân vừa nói thuật lại cho lão thái thái nghe.
Lão thái thái nghe xong, nhìn cốc nước ấm pha mật ong kia, nhíu mày một lúc lâu không nói gì. Biểu hiện của Lâm Lan hôm nay, biết tròn bết méo, nhưng bà không biết là có phải nàng ta diễn trò không, lòng người khó dò, không phải nhìn một cái là có thể nhìn thấu, còn nhiều thời gian, sau này sẽ quan sát kĩ hơn.
Lâm Lan về Lạc Hà trai vùi đầu sao chép gia quy, Ngân Liễu ở một bên mài mực, nhìn một chồng gia quy chồng chất, trong lòng sợ hãi nói: “Nhị thiếu phu nhân, lão thái thái nói thật à?”
Lâm Lan liếc nàng ta một cái: “Em cho là lão thái thái nói giỡn sao? Sau này đừng nói chỉ nhị thiếu phu nhân của em phải tuân thủ quy củ này, các em còn phải tuân thủ hơn, tuyệt đối tránh ra sai lầm, ta không giúp được các em đâu.”
Ngân Liễu buồn bực nói: “Lão thái thái cũng không tránh khỏi quá nóng lòng, hôm qua hoàng hôn mới đến, hôm nay đã bắt đầu quy củ mới.”
Lâm Lan thở dài nói: “Quy củ nghiêm hay không nghiêm không phải là điểm mấu chốt, quan trọng ở đây là lão thái thái có thể làm được hai chữ công chính hay không, nếu có thể đối xử bình đẳng thì không có gì lo ngại, dù sao, các em cũng cho ta thức tỉnh chút ít, lão thái thái vừa tới, chính là thời điểm lập uy, lúc này ai có mắt như mờ, hẳn là muốn chết.”
Ngân Liễu khẽ run rẩy, vội vã gật đầu.
Lâm Lan mất hơn hai canh giờ mới sao chép đẹp đẹp bốn bản gia quy, một bản cho mụ phù thủy, một bản cho Lưu di nương, một bản cho vợ chồng Minh Tắc, một phần cho Minh Châu tiểu thư, từng chữ từng chữ đoan đoan chánh chánh, theo sát quy củ lão thái thái đưa ra, tuyệt đối không bộc lộ tài năng bản thân. Làm xong xuôi, Lâm Lan gọi Chu mama tới, phân phó bà dặn dò người làm trong Lạc Hà trai cẩn thận lời ăn tiếng nói, tỉ mỉ trong công việc, tránh trở thành bia đỡ đạn xui xẻo lúc này.
Hôm nay Lý Minh Doãn đặc biệt về sớm, giờ Thân vừa qua đã về nhà. Bạch Huệ lập tức dâng khăn ấm cho nhị thiếu gia lau mặt lau tay, lại đưa một túi ấm cho hắn.
Minh Doãn phất tay một cái: “Không cần.” đồng thời nhận chén trà nóng Lâm Lan đưa cho, đưa qua đưa lại sưởi ấm đôi tay.
Lâm Lan vừa định hỏi: “Sao hôm nay chàng về sớm vậy? “
Lý Minh Doãn đã hỏi trước: “Hôm nay bà nội lưu nàng lại nói những gì thế?”
Cả ngày hôm nay hắn không yên tâm làm việc, tinh thần bất an, vì vậy nên về nhà sớm.
“Không có gì, bà nói ta viết cho bà một phần gia quy, bà nói ta viết.” Lâm Lan đưa gia quy cho Minh Doãn nhìn.
Minh Doãn vừa nhìn vừa thở dài nói: “Trước kia đã nghe bà nội trị nhà cực nghiêm, hiện tại mắt thấy thật rồi.” “Bà nội làm việc có công chính không?”
Đây là điểm Lâm Lan quan tâm nhất. Sắc mặt Lý Minh Doãn mờ mịt: “Ta không biết, bất quá nếu đây là gia quy do bà lập, nếu không công chính, chẳng phải tự mình đánh miệng mình sao?”
Lâm Lan chép miệng nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, chỉ là sau này thỉnh an bà nội xong còn phải đi thỉnh an mụ phù thủy, đi hầu hạ mụ, ta liền mất hứng.”
Lý Minh Doãn liếc thấy trên bàn còn một chồng giấy dầy, kinh ngạc nói: “Nàng viết nhiều như vậy ư?”
Lâm Lan gật đầu: “Bà nội nói ta sao chép cho mỗi phòng một phần.”
Lý Minh Doãn để tập giấy trong tay xuống, đi tới cầm tay Lâm Lan, nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng: “Ngốc nghếch này, sao không chờ ta về viết giúp cho?”
Lâm Lan bĩu môi: “Đây là chuyện bà nội phân phó ta làm, sao có thể để chàng viết, bà nội biết được, lại nói ta lười biếng, nói cho chàng biết, hôm nay thiếu chút nữa ta bị hù chết đấy.”
Mặt Lý Minh Doãn cứng đờ, khẩn trương xiết mạnh tay Lâm Lan, căng thẳng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Bà nội đột nhiên nói, “Hôm qua uống bao nhiêu rượu?”, ta bị hù sợ quá quỳ xuống nhận sai luôn.” Lâm Lan hoảng sợ nói.
Lý Minh Doãn khẩn trương hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Ta nhận sai rồi, bà có thể làm gì? Nói ta mấy câu coi như xong, ai nha, bà nội thật là Hỏa Nhãn Kim Tinh, tâm như gương sáng, xem ra, sau này trước mặt bà ta phải thành thật một chút thì tốt hơn.” Lâm Lan phẫn nộ nói.
Lý Minh Doãn thầm thở phào nhẹ nhõm: “Ta chỉ biết là phụ thân cùng đại bá rất sợ bà nội.”
Lâm Lan rầu rĩ nói: “Ta thì cảm thấy kỳ quái, bà nội gia giáo nghiêm khắc như thế, ban đầu làm sao lại...”
Đôi mắt Lý Minh Doãn hiện lên vẻ buồn bã, tựa như thở dài nói: “Là vì Lý gia.”
Lâm Lan yên lặng, nhìn qua cũng biết thái độ của bà đối với Minh Tắc như thế nào, bà đối với hai người nàng đối xử như thế nào, hình như chẳng có chút áy náy nào với mẹ Minh Doãn thì phải. Tại sao bà lại lãnh đạm như vậy? Người Lý gia chẳng phải là dựa vào Diệp gia mà giàu lên sao? Hẳn là trong lòng phải có áy náy chứ, không biết nội tâm bà nội nghĩ gì, bà nói rằng bản thân công chính nhưng Lâm Lan lại thấy căn bản là không hề công chính chút nào.