Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 237: Chương 237: Đồng hương




Trận chiến kéo dài đến tận khi mặt trời lên, tướng sĩ thủ thành Sa Dật sáu ngàn chết hai ngàn, cố gắng chặn Đột Quyết điên cuồng tấn công, dĩ nhiên, thương vong Đột Quyết cũng thảm trọng vô cùng. Sau trận chiến, Sa Dật hỗn độn một mảnh, ba cửa thành bị hư hỏng nghiêm trọng, nhất là cửa thành Bắc, bị quân địch dùng lửa thiêu vỡ nát. Lý Minh Doãn rất lo lắng, Sa Dật còn có thể chịu mấy lần tấn công mạnh như vậy nữa?

“Con mẹ nó, trận này đánh thật là thống khoái.” Cả mặt Ninh Hưng bị khói hun đen sì, chỉ còn lại hai con mắt đen lấp lánh lộ ra sự hưng phấn sau trận đánh kịch liệt.

Lý Minh Doãn liếc hắn một cái, huynh đệ của mình như vừa chui ra từ đống than, đám người Cát Bưu phía sau cũng không khá hơn chút nào.

“Người của chúng ta thương vong bao nhiêu?” Lý Minh Doãn hỏi.

Ninh Hưng gọi Trương Khuê, Trương Khuê trả lời: “Đã chết hơn mười vị huynh đệ, trọng thương không nhiều lắm, bị thương nhẹ hơn hai trăm người.”

Tình hình thương vong như vậy ít hơn dự đoán của Minh Doãn, quan sát xung quanh... xây dựng công sự, thu dọn xác các tướng sĩ, sinh tử đánh giết một đêm, chưa kịp lấy hơi đã phải chuẩn bị nghênh đón trận tiếp theo, tâm tình Lý Minh Doãn rất tệ, chiến tranh quá mức tàn khốc.

“Các ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, nghe nói Lâm tướng quân bị thương, ta đi xem thế nào.” Lý Minh Doãn phân phó một tiếng, đi đến phủ Tướng quân.

Lâm Phong ở ngoài cửa, lo lắng đi tới đi lui, thấy Lý Minh Doãn tới đây, vội vã nghênh đón: “Đại nhân...”

“Lâm tướng quân thế nào?”

Lâm Phong lắc đầu: “Quân y ở bên trong, bây giờ vẫn chưa rõ.”

Giây lát quân y bưng khay đi ra ngoài, trên khay là một mũi tên bị gãy, nói may là trên tên không có độc, có điều đả thương cánh tay, trong thời gian ngắn không thể dùng cung tên, nếu để vết thương nứt ra thì khó mà khỏi hẳn.

Trong phòng truyền đến giọng Lâm Tướng quân: “Hồ đại phu, ngươi đừng nói chuyện giật gân, mau đi làm chuyện của mình đi, Lý đại nhân, mời vào.”

Hồ đại phu lắc đầu, bưng cái khay rời đi. Lý Minh Doãn cùng Lâm Phong đi vào phòng, thấy trên bả vai Lâm Tướng quân băng bó vải trắng, ông ngồi trên ghế dựa da hổ, thoạt nhìn tinh thần không tệ lắm, Lý Minh Doãn không khỏi âm thầm than thở, những người này đều làm bằng sắt sao?

“Lý đại nhân, làm sao còn chưa rời đi?” Lâm Trí Viễn ngẩng đầu hỏi.

Lý Minh Doãn nói: “Đi không được.”

Lâm Trí Viễn cười nói: “Làm sao? Lý đại nhân sợ bổn Tướng quân không trụ được?”

Lý Minh Doãn khẽ mỉm cười: “Có vẻ đường tiếp tế Âm Sơn có vấn đề.”

Nụ cười trên môi Lâm Trí Viễn biến mất, thay vào đó là thần sắc ngưng trọng, gấp giọng hỏi: “Tình hình thế nào?”

Lâm Phong trả lời: “Đại nhân của chúng tôi sai người đi dò đường, sợ người Đột Quyết lại lần nữa lẻn vào Âm Sơn, kết quá, thám báo phái đi không ai trở về, hiện tại Dương huyện úy Dương Vạn Lý đã tự mình dẫn đội đi điều tra.”

“Dương Vạn Lý?”

Lâm Trí Viễn rơi vào trầm tư, ông ta đã nghe qua Dương Vạn Lý này, từng là thuộc hạ của Tĩnh Bá Hầu, am hiểu địa hình, hắn tự thân xuất mã hẳn là không có vấn đề gì. Hiện tại ông ta không giải thích được chính là, người Đột Quyết lần nữa lẻn vào Âm Sơn là có ý gì? Nghĩ muốn đánh úp Sa Dật? Bọn chúng không sợ lâm vào cảnh hai mặt thụ địch? Nghĩ tấn công Bạch Hổ quan? Đó là đất dễ thủ khó công, lần trước may mắn bọn chúng mới đánh lén thành công, làm sao có thể dễ dàng cho bọn chúng lấy lần thứ hai.

“Đợi Dương huyện úy nói rõ tình huống, chúng ta biết người Đột Quyết muốn toan tính rồi rồi bàn cũng chưa muộn, mấu chốt hiện nay là người Đột Quyết có kéo trở lại không, ta thấy Sa Dật tổn hại nghiêm trọng, chỉ sợ khó có thể ngăn cản công kích một lần nữa.”

Lý Minh Doãn lo lắng nói. Lâm Trí Viễn cũng tâm sự nặng nề: “Đột Quyết chưa bao giờ công kích Sa Dật lớn như thế này, lần này hình như không thắng quyết không bỏ qua, trước mắt, quân coi giữ Thắng Châu không nhiều lắm, đại quân Tây Bắc viễn chinh chưa trở về, Sa Dật trái phải không ai giúp, quả thật khó có thể chống đỡ.”

Dừng một chút, lại nói: “Bất quá, vô luận như thế nào cũng phải kiên trì được một tháng, lúc đó đại quân Tây Bắc đã trở về.”

Lâm Phong vẫn quan sát nhất cử nhất động Lâm Trí Viễn, muốn đem người trước mắt so sánh lại trí nhớ mơ hồ của mình.

“Tướng Quân, nghe khẩu âm của ngài, hình như là người vùng Giang Chiết.” Lâm Phong không nhịn được mạo muội mở miệng.

Lâm Trí Viễn bị hỏi một câu không liên quan thì ngơ ngác giây lát, nhìn kỹ vị trẻ tuổi này, ánh mắt trong sạch, không phải kiểu muốn lôi kéo nịnh nọt làm quen, liền nói: “Đúng vậy, bổn tướng là người Hồ Châu.”

Trong lòng Lâm Phong chấn động, Hồ Châu, ông ấy là người Hồ Châu. Nhìn trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, Lâm Trí Viễn mỉm cười hỏi: “Làm sao? Có cái gì không đúng sao?”

“Dạ, không có gì.”

Lâm Phong không biết nên nói thế nào, hiện tại hắn đã nắm chắc tám phần. Lý Minh Doãn nhìn một Lâm Phong khác lạ, giả vờ ho hai tiếng, cười nói: “Nói vậy, ta cùng Tướng quân coi như nửa đồng hương rồi, nhà ông bà ngoại ta ở Phong An.”

Lâm Trí Viễn ha hả cười một tiếng: “Nói vậy, bổn tướng cùng đại nhân coi như hữu duyên.”

Chuyện quân vụ quan trọng đột nhiên chuyển ngoặt sang vấn đề duyên phận, ngay cả Lý Minh Doãn cũng cảm thấy không thích hợp, thời gian không đúng, địa điểm không đúng, haiz! Vội vàng dừng đề tài này lại, thỉnh Tướng quân nghỉ ngơi cho tốt, lập tức cáo lui.

Ra cửa, Lý Minh Doãn nhỏ giọng hỏi Lâm Phong: “Làm sao anh lại hỏi chuyện này?”

Lâm Phong không yên lòng, nói quanh co: “Không có gì, chỉ hỏi vậy thôi.”

Dù sao nhất thời đi không được, Lâm Lan liền đi hỗ trợ nhóm quân y. Chỗ y dược chỉ có bảy tám vị y quan và hơn mười hộ lý, trận chiến này ác liệt, thương vong không ít, phòng y dược loạn cả lên, mọi người bận rộn ngay cả thời gian đi nhà cầu cũng không có.

“Ngươi chém mấy tên?”

“Nào có thời gian tính! Bên này chém một nhát, bên kia lại bò lên, lại “soạt” một kiếm, cắt như cắt hẹ luôn.”

Hai binh lính thảo luận giết bao nhiêu kẻ địch khiến người bên cạnh cũng hăng hái.

“Lần này đánh thật đã, đạn lửa vừa bắn ra, bọn chó Đột Quyết liền kêu cha gọi mẹ...”

“Những tên Đột Quyết chó má này thật không biết sợ chết là gì, chưa bao giờ thấy chúng điên cuồng như vậy, giẫm lên thi thể đồng đội mà bò lên...”

“Đúng vậy. Lần đầu tiên ta thấy ác như thế. Xem ra cái tên La Đốt vương tử này muốn lập công phát điên rồi. Có điều, có Lâm Tướng quân ở đây, hắn muốn thế ư, không dễ như vậy đâu.”

“Lâm Tướng quân thật dũng mãnh phi thường,...”

Mọi người hăng say nói, quên cả đau đớn trên người. Lâm Lan nghe thấy bọn họ nói gì đạn lửa, cảm thấy tò mò, khó trách nghe được tiếng nổ mạnh, nguyên lai là bắn! Có trang bị vũ khí tốt như vậy, vậy thì còn sợ người Đột Quyết cái khỉ gì!

“Bắn như thế nào?”

Một người lính nói: “Ngươi đến trên tường thành nhìn sẽ biết.”

Lâm Lan “Hừ” một tiếng, tiếp tục làm việc, không nói gì, đợi thu thập xong thương binh các vị, bà cô này tự đi xem. Lâm Phong tìm đến phòng y dược, kéo Lâm Lan ra ngoài.

“Ca ca, anh làm gì thế? Không thấy muội đang bề bộn sao?”

“Em gái, ca ca có chuyện này quan trọng hơn nói cho em.”

Lâm Phong kéo Lâm Lan đến chỗ vắng vẻ, chuẩn bị nói cho em gái phát hiện của hắn.

“Chuyện gì quan trọng? Có chuyện quan trọng hơn cứu người sao?” Lâm Lan lầu bầu.

“Em có cảm thấy Lâm tướng quân rất quen mặt không? “ Lâm Phong hỏi.

Lâm Lan kỳ quái nói: “Không có cảm thấy!”

Lâm Phong nghĩ nghĩ, lúc cha đi, em gái mới bốn tuổi, không nhớ rõ cũng là bình thường. Lâm Phong lại nói: “Ta vừa hỏi Lâm Tướng quân, ông ấy nói ông ấy là người Hồ Châu.”

“Người Hồ Châu thì làm sao?” Lâm Lan xuyên không, mặc dù kế thừa chút trí nhớ của nguyên chủ nhưng chỉ là một hai phần, nàng chỉ có thể nhớ rõ chuyện hai ba năm trước, nói cách khác, hiện tại Lâm Lan không hề biết mình vốn là người Hồ Châu.

Lâm Phong kinh ngạc nhìn em gái: “Em gái, trí nhớ của em sao kém vậy.”

Thậm chí trước kia mình ở đâu cũng quên mất. Lâm Lan yên lặng, nàng nhiều nhất chỉ là một sản phẩm giả mạo kém trí nhớ, không nhớ được nhiều chuyện như vậy.

“Ca ca, rốt cuộc anh muốn nói gì?” Lâm Lan chột dạ hỏi.

“Em gái, năm đó em còn nhỏ...”

“Lâm đại phu, Lâm đại phu...” Lâm Phong mới vừa nói được một câu thì nghe có người gấp giọng la Lâm đại phu.

Lâm Lan vội nói: “Anh, có việc gì để nói sau, giờ em rất bận, em đi trước.”

Vừa nói vừa chạy về y dược viện. Lâm Phong nặng nề thở dài, quên đi, dứt khoát đợi cuộc chiến này đánh xong rồi nói sau! Lâm Lan bận rộn đến mờ mắt, vừa nghe có người cao giọng hỏi: “Phụ trách ném đạn lửa đâu? Còn sống thì lên tiếng đi.”

Lâm Lan ngẩng đầu nhìn lên, là Phương Chấn. Một người lính đứng không vững la lên: “Phương giáo úy, thuộc hạ còn sống.”

Ngay sau đó có mấy người đứng lên. Phương Chấn nhìn bọn họ một cái, chỉ vào hai người bị thương có vẻ nhẹ, nói: “Máy ném đạn lửa bị hư, các ngươi mau nghĩ biện pháp sửa chữa, vạn nhất người Đột Quyết lại tới nữa, sẽ không bắn đạn lửa được.”

Ách! Nàng còn tưởng rằng đạn lửa là đại bác bắn ra, nguyên lai là dùng người điều khiến máy bắn ra. Uy lực không thể sánh với đại bác rồi, đối mặt kẻ địch mạnh như thế, không có vũ khí lợi hại thì vô dụng. Lâm Lan vội vã đuổi theo Phương Chấn.

“Phương giáo úy, Phương giáo úy...”

Phương giáo úy dừng bước, quay đầu lại: “Lâm đại phu, có chuyện gì sao?”

Lâm Lan cười hỏi: “Ta muốn hỏi, trừ đạn lửa, chúng ta còn có vũ khí nào có lực sát thương lớn hơn không?”

Phương giáo úy cười nhẹ nói: “Nếu có, lúc này Lâm Tướng quân đâu cần phải khổ tâm như vậy, nếu không có việc gì khác, ta phải đi đây, còn phải dẫn người đi đào hố bẫy ngựa.”

Hố bẫy ngựa? Kẻ địch bị một lần rồi, còn có thể bị lại lần hai? Nói không chừng, tiếp theo là bộ binh đánh trận.

“Xưởng chế tạo vũ khí ở đâu?” Lâm Lan hỏi.

Phương Chấn không hiểu: “Xưởng chế tạo vũ khí?” “Là... Là nơi làm ra đạn lửa.”

Lúc này Phương Chấn mới hiểu: “À, có.”

Vừa nói vừa đưa tay chỉ góc Tây Nam: “Chỗ kia, lúc này đang gấp gáp chế tạo đạn lửa, tối hôm qua gần như đem hết đạn lửa trữ trong kho dùng hết, may nhờ lần này các vị tới có mang theo đá tiêu* và lưu hoàng.

(**Đá tiêu. Chất trong suốt, đốt cháy dữ, dùng làm thuốc súng thuốc pháo và nấu thủy tinh. Thật ra là quặng nitrat – kali.)

Phương Chấn dứt lời cảnh giác nhìn Lâm Lan: “Cô đừng có đi đâu, nơi này là trọng địa quân sự, rất nguy hiểm.”

Lâm Lan làm bộ cười nói: “Ta hỏi vậy thôi, không đi đâu hết.”

Đợi nhóm Phương Chấn đi xa, Lâm Lan liền chạy tới góc Tây Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.