Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 47: Chương 47: Khích tướng (Hạ)




“Phu nhân... phu nhân...” một nam tử trung niên cao gầy nhanh chân bước tới, vẻ mặt kích động.

Tần mama khóc ròng nói: “Lão gia, không biết ả lừa đảo kia ở đâu tới nói năng bừa bãi khiến phu nhân tức khí hộc máu.”

Tri phủ đại nhân nhìn phu nhân mình hộc máu không ngừng, mặt trắng bệch, nhất thời giận dữ, quay đầu lại căm tức nhìn Lâm Lan, lạnh lùng nói: “Một kẻ lừa gạt ư, bắt lại cho ta, nếu phu nhân có chuyện gì, ta sẽ đem ngươi băm vằm.”

Lâm Lan cười nhạt một tiếng: “Lão gia, ngài đừng có giả bộ, phu nhân chết chẳng phải hợp tâm ý ông sao? Chẳng phải phu nhân không sinh được tiểu thiếu gia sao.”

Tri phủ đại nhân tức thiếu chút nữa cũng thổ huyết: “To gan, hôm nay nếu không đánh chết ngươi thì không giải được mối hận trong lòng ta.”

“Ta không muốn sống nữa, ta chết là hết mọi chuyện...” bị Lâm Lan đâm trúng chỗ đau, phu nhân buồn bã thét thảm thiết, vừa nói vừa phun một ngụm máu lớn.

Lão gia vội vàng an ủi phu nhân: “Phu nhân, chớ nghe cô ta nói bậy, bệnh của nàng nhất định sẽ khỏi, vi phu dù phải tìm hết danh y trong thiên hạ cũng sẽ cố gắng để trị lành bệnh cho nàng.” Gia đinh nghe ầm ĩ chạy tới muốn đem Lâm Lan ném đi.

Lâm Lan vội vàng năn nỉ: “Các vị đại ca chờ chút, xong ngay đây.”

Gia đinh bị nàng làm cho ngây người, không hiểu được là thế nào, chẳng phải lão gia phân phó kéo cô ta ra đánh chết sao?

Tần mama hận Lâm Lan thấu xương, bà ta ôm một tia hi vọng dẫn Lâm Lan đi vào, không nghĩ dẫn sói vào nhà lấy mạng phu nhân, lúc này quát lên: “Các người còn chờ cái gì? Không mau động thủ?”

Bọn gia đinh vừa định tới kéo Lâm Lan đi, ở thời khắc máu chốt Lâm Lan nhìn thấy rốt cuộc có một tia hồng nhuận trên mặt phu nhân, vui vẻ nói: “Phu nhân, hiện tại cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”

Lời vừa nói ra, phu nhân giật mình sững sờ, ôm ngực cẩn thận cảm thụ thân thể, phát hiện ngực vốn đau đớn bấy lâu đã đỡ phần nhiều, bà kinh ngạc nhìn Lâm Lan, trong lòng không hiểu nổi lẩm bẩm: “Có chút thoải mái.”

Tất cả mọi người trong phòng nhất thời ngây ngẩn, mờ mịt không hiểu gì hết, phu nhân bị cô ta chọc tức gần chết, phun nhiều máu như vậy, lại nói là cảm thấy thoải mái hơn, đây là tình huống gì vậy.

Lâm Lan hất tay gia đinh đang lôi mình, tiến lên quỳ gối thi lễ: “Phu nhân, mới vừa rồi Lâm Lan đắc tội, kính xin phu nhân chớ trách, phu nhân vốn là nhiều tâm sự tích tụ lại, mọi sự không như ý nguyện cho nên can khí ức trệ, hay nổi nóng, lâu ngày không được giải toả dẫn đấy ứ máu mà phát bệnh, có câu tâm bệnh không có thuốc chữa, Lâm Lan có thể đoán ra phu nhân bị ứ máu khí trệ, nhưng kê đơn thuốc cũng chỉ là tán khí, không thể trị tận gốc mầm bệnh. Bởi vì phu nhân có nhiều hỏa khí tích tụ cho nên đành phải dùng chút kích thích để phun ra máu bầm, phu nhân người xem lúc phun ra máu bầm, có phải là máu có màu đen, pha lẫn màu tím, sau dần mới nguyên màu đỏ không.”

Mọi người nhìn những vệt máu trên mặt đất, quả nhiên như lời vị nữ đại phu nói, đầu tiên đen tím, sau mới là màu đỏ tươi, giờ mới hiểu ra được nữ đại phu dùng kế khích tướng chữa bệnh, thật là chưa bao giờ được nhìn thấy điều mới lạ này.

Lão gia vẫn là người phản ứng đầu tiên, cẩn thận hỏi: “Này... phu nhân được cứu rồi?”

Lâm Lan mỉm cười nói: “Tạm thời không có gì đáng ngại, ta sẽ kê cho phu nhân một đơn thuốc, chỉ cần phu nhân có thể vui vẻ vô lo, dốc lòng điều dưỡng một thời gian sẽ có thể khỏi hẳn.”

Mặt tri phủ đại nhân lộ ra vui mừng, có chút không tin: “Thật chứ?” có vẻ hoàn toàn quên mất việc đòi đánh chết Lâm Lan vừa xong.

“Lão gia có thể cho Lâm Lan nói riêng với phu nhân vài lời?” Lâm Lan cười nói.

Tri phủ đại nhân nhìn phu nhân của mình, phu nhân khẽ gật đầu, lão gia nói: “Mọi người lui cả đi.”

Giây lát trong phòng chỉ còn Lâm Lan và phu nhân, nàng tiến lên lấy khăn tay lau vết máu bên khóe miệng bà, chậm rãi nói: “Phu nhân, có lời này xin phu nhân lắng nghe... bất kể Triệu di nương có thể sinh nam hài tử nay không, sau này mọi việc trong nhà vẫn là do phu nhân làm chủ, chỉ cần thân thể phu nhân khỏe mạnh, vĩnh viễn ngồi trên vị trí này sẽ làm cô ta buồn bực, thế nhưng, nếu phu nhân ngã xuống, chẳng phải là làm cho cô ta thỏa mãn sao? Cái này gọi là làm người thân mình đau đớn, kẻ thù sung sướng, phu nhân nghĩ xem, muốn hai nữ nhi của mình sống hạnh phúc thì bản thân phu nhân cũng phải thật vui vẻ mà sống.”

Phu nhân nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, kích động nắm chặt tay Lâm Lan, rưng rưng nói: “Chưa từng có người nào theo ta nói ra những lời như vậy, khẩu khí này ta giấu trong lòng bao lâu, có đôi khi trộm nghĩ không muốn sống nữa, lão gia bị con hồ ly kia mê hoặc, cô ta lại có hài nhi... ta... ta...”

“Xin phu nhân xem xét, thực ra lão gia vẫn rất quan tâm phu nhân, chỉ cần phu nhân xử lý chuyện nhà cửa tốt đẹp, tránh cho lão gia những mối lo âu về sau, tâm lão gia vĩnh viễn đặt ở nơi phu nhân, lão gia cùng phu nhân vợ chồng đồng lòng, cùng nhau trải qua bao chuyện, chỉ một di nương sao có thể phá hư, cho dù được cưng chiều nhưng cũng chỉ là thân phận di nương, sao có thể vượt qua phu nhân?” Lâm Lan trấn an phu nhân.

Phu nhân lau lệ cất lời: “Cô nương, ngày hôm nay may mắn gặp cô nương, bằng không ta mãi mãi ở nơi tăm tối không ra được.”

Lâm Lan cười nói: “Mới vừa rồi ta mạo hiểm, thiếu chút bị lão gia sai người đánh chết, hù ta toát mồ hôi lạnh.”

Lòng phu nhân thầm xin lỗi, nhưng ngoài mặt lại giả bộ sẵng giọng nói: “Mới vừa rồi ta thiếu chút bị cô hại tức chết.” Hai người không hẹn cùng nhìn nhau mà cười.

Phu nhân nói: “Không biết cô nương là người phương nào, nghe giọng nói không phải người Tô Châu chúng ta.”

Lâm Lan nói: “Ta chỉ đi ngang qua Tô Châu, ngẫu nhiên thấy bố cáo tìm đại phu liền tới thử vận, lão gia ra tiền thưởng quá hấp dẫn, những năm mươi lượng hoàng kim, có thể thấy lão gia coi trọng phu nhân thế nào.”

Phu nhân bị ngôn ngữ thẳng thắn của nàng chọc cười: “Không bằng cô nương ở lại trong phủ đi, chuyện đếm bạc từ nay về sau giao cho cô.”

Lâm Lan cười nói: “Ta theo phu quân vào kinh thành, thuyền dừng lại Tô Châu một ngày, nếu phu nhân không có gì đáng ngại ta xin phép cáo từ, người nhà đang chờ ta.”

Phu nhân thất vọng nói: “Thật đáng tiếc, vốn nghĩ có duyên với cô nương.”

“Hữu duyên thì sẽ gặp lại, phu nhân nên nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe, người vừa phun nhiều máu như vậy cơ thể rất mệt mỏi, cần điều dưỡng.” Lâm Lan đỡ phu nhân nằm xuống, cáo từ.

Văn Sơn cùng Ngân Liễu đã ăn xong cơm trưa, đang ở phòng khách chờ thiếu phu nhân, cả hai người đều không biết vừa rồi thiếu chút nữa thiếu phu nhân của họ đã mất mạng dưới loạn côn. Lâm Lan viết đơn thuốc rồi cẩn thận dặn dò một phen, lúc này Tần mama vô cùng bội phục Lâm Lan, bà quỳ dập đầu sát đất, cảm động tới rơi nước mắt.

Tri phủ đại nhân biết Lâm Lan vì cứu phu nhân mới nói năng vô lễ, tự nhiên sẽ không trách tội, còn đích thân đưa Lâm Lan đi ra ngoài, ra lệnh quan sai lúc nãy hộ tống Lâm Lan về thuyền, dĩ nhiên còn có kèm năm mươi lượng hoàng kim.

Ra khỏi nha môn, ngồi lên xe ngựa tri phủ đại nhân sai người chuẩn bị, Ngân Liễu hiếu kỳ nói: “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân chữa khỏi bệnh cho phu nhân tri phủ rồi sao?”

Lâm Lan đắc ý vỗ vỗ cái hòm bên cạnh cười nói: “Năm mươi lượng hoàng kim tới tay, em nói sao?”

Ngân Liễu sùng bái nhìn Lâm Lan: “Thiếu phu nhân, người thật lợi hại, thật đúng là thần y.”

Lâm Lan hắc hắc cười nói: “Thần y thì không dám nhận, chẳng qua có chút bản lãnh thôi, cộng thêm vận khí không tồi, ha ha.”

Lâm Lan nói thật, có điều Ngân Liễu cho rằng thiếu phu nhân khiêm tốn, lại càng kính nể Lâm Lan. Thật lòng cảm thấy thiếu gia có con mắt thật tinh tường, mọi người nói xuất thân thiếu phu nhân thấp hèn không xứng với thiếu gia, chỉ có thiếu gia mới biết thực ra thiếu phu nhân chính là viên Minh Châu trong cỏ dại. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trên thuyền, Quế tẩu đem tin giao cho Chu mama: “Ta cũng không biết làm như vậy có được hay không, nhưng là trong lòng cảm thấy không ổn liền bất chấp mang thư về.”

Chu mama mở ra xem, sắc mặt đại biến: “May là bà cầm tin này về, nếu tin này đến đại thiếu phu nhân thì xảy ra chuyện rồi.”

Quế tẩu kinh ngạc: “Nghiêm trọng như thế?”

Chu mama trịnh trọng gật đầu: “Nhị tiểu thư muốn đại thiếu phu nhân ở kinh thành hỗ trợ gây bất lợi cho thiếu phu nhân, dùng lời không hay ngăn cản thiếu phu nhân vào cửa Lý gia.”

“Này... điều này cũng có thể nghĩ ra được.”

Quế tẩu tức giận. “Người nghĩ ra chủ ý này đúng là lợi hại, thiếu phu nhân vốn không thể dễ dàng vào của Lý gia, bằng không lão phu nhân đã không nhọc tâm sai chúng ta cùng theo vào kinh thành, nếu như mắc phải mưu này, sợ là khó càng thêm khó.”

Chu mama vẫn còn chút sợ hãi nói. “Làm thế nào bây giờ?”

Chu mama trầm ngâm chốc lát, tỉnh táo nói: “Chúng ta yên lặng theo dõi, họ cho rằng tin này đã đưa đến nơi, chắc sẽ có một khoảng thời gian yên tĩnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.