Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 251: Chương 251: Không có động tĩnh




“Nhưng chúng ta khiến Hoàng hậu mất mặt, bà ta nhất định ghi hận trong lòng, cậu hãy dặn dò cửa hàng cẩn thận một chút, đừng để cho Hoàng hậu nắm được sai lầm.” Lâm Lan thiện ý cảnh cáo cậu cả, tránh vui mừng mà sơ hở.

Cậu cả xem thường, nói: “Qua ba năm này, bọn họ muốn lão tử hầu hạ, lão tử cũng không thèm, ta chỉ vì muốn giữ danh tiếng kiếm tiền, ai thèm cống nạp.”

Lâm Lan mỉm cười nói: “Còn có hai năm thôi, cẩn thận một chút cũng không thừa, Hoàng thượng không thể nhiều lần ra mặt những chuyện nhỏ nhặt như thế này cho chúng ta đâu.”

Diệp Đức Hoài cười nói: “Cậu hiểu mà, lần này làm phiền cháu, Nguyễn gia kia tệ quá, dẫu gì cũng là quan hệ thông gia...”

Điều này có thể trách người ta sao? Con gái cậu làm loạn nhà người ta, trong lòng ai có thể thoải mái? Hơn nữa, lần này không phải là đã làm phiền Nguyễn công công giúp sao? Lâm Lan suy nghĩ hồi lâu, cân nhắc xem có nên lắm mồm hay không, cậu cả là người thông mình, chắc sẽ tự có biện pháp.

Tiễn đại cữu gia mặt mày rạng rỡ xong, Phúc An đi vào nói: “Nhị thiếu phu nhân, theo như phân phó của người, việc của Ngụy gia đã an trí ổn thỏa, Ngụy Thanh Sơn biết làm ngói và gạch, sẽ cho hắn chịu trách nhiệm sửa chữa trong trang, vợ hắn đang có bầu, để cho giúp đỡ Thái thẩm nuôi gà, vừa lúc tơ lụa Diệp Thị thu vời học đồ, sẽ cho em gái hắn đi học phường thêu...”

Lâm Lan đặt sổ sách xuống, mím môi cười cười: “Trước hết an bài như vậy, dặn cha ngươi để ý chút ít, nếu Ngụy Thanh Sơn có thể chịu được vất vả khổ cực thì ủy thác thêm trách nhiệm nặng hơn.”

“Vâng!”

Phúc An khom người lĩnh mệnh.

“Đơn thuốc lần trước ta kê cho Ngọc Dung, cô ấy uống có hiệu quả không?” Lâm Lan quan tâm hỏi.

Phúc An cười ha ha nói: “Hiệu quả lắm ạ, không còn nôn ọe nữa, đã ăn được cơm, mấy ngày nay khí sắc tốt lên rất nhiều.

Lâm Lan khẽ gật đầu: “Như vậy thì tốt, để cho cô ấy an tâm dưỡng thai, những việc khác gác lại, đứa nhỏ quan trọng hơn.”

Dừng một chút, Lâm Lan lại nói: “Ta vốn định để ngươi đi xa một chuyến, bây giờ... hay là thôi vậy, Ngọc Dung cần ngươi bên cạnh, ngươi đi gọi lão Ngô tới đây.”

Phúc An vội nói: “Nhị thiếu phu nhân có chuyện gì xin cứ phân phó tiểu nhân, mọi việc trong nhà đã có mẹ tiểu nhân lo lắng.”

“Lần này để lão Ngô đi, việc trong tiệm thuốc để ngươi làm.” Lâm Lan mỉm cười nói.

Nhớ lại trước đây, vì nhiều nguyên nhân, hiện tại chuyện lão cha già đã được giải quyết, nên chuẩn bị sản xuất A Giao.

Ngày hôm đó, Triệu Trác Nghĩa hộ tống dược liệu Bắc thượng, Lâm Lan liên tục dặn dò hắn, nhất định phải đem thư giao tận tay Lý Minh Doãn, chuyện trong nhà không nói cho Minh Doãn, tránh cho Minh Doãn ở biên quan không an tâm. Triệu Trác Nghĩa nhất nhất vâng lời, mang theo các huynh đệ, hộ tống hai mươi xe dược liệu rời khỏi kinh thành. Hôm sau, Lâm Lan cùng Văn Sơn tiễn lão Ngô ra khỏi cửa Nam, lần này là đi trước xem xét tình hình xem giao thông có thuận lợi không, khảo sát giá cả, nơi tiêu thụ... muốn thực hiện cũng phải mất đôi ba tháng chuẩn bị, phải thật nhẫn nại.

Đảo mắt, Lâm Lan đã về kinh được hai tháng, về cơ bản nàng chỉ từ Lý phủ ra cửa hàng rồi quay lại, thỉnh thoảng lại đi thăm Bùi Chỉ Thiến và Kiều Vân Tịch, nhóm phu nhân trong kinh thành nghe nói nàng trở về thì đưa thiệp mời tới, muốn mời nàng tới làm khách... nàng lấy các loại lý do mà nhã nhặn từ chối.

Đầu năm nay, nhìn thì thái bình nhưng thật ra sóng ngầm mãnh liệt, cẩn trọng vẫn tốt hơn. Trên danh nghĩa nàng là Thái y, nhưng trong cung không yêu cầu nàng có mặt hàng ngày, cũng không có nương nương nào vời nàng vào xem bệnh, những người trong cung ai chẳng tinh ranh, có chuyện gì không biết, Hoàng hậu không ưa mắt Lâm Lan, còn có ai dám mời nàng xem bệnh, đây không phải là tự tìm phiền toái sao? Cho nên, Lâm Lan chỉ tiến cung có hai lần, sau đó thì thanh nhàn tự tại. Kỳ quái chính là Phùng Thục Mẫn, lẽ ra, người khác biết nàng trở về, Phùng Thục Mẫn lẽ nào không biết? Theo tính tình Phùng Thục Mẫn, hẳn là sớm chạy tới hỏi thăm tình hình lão gia hỏa kia rồi. Nếu Phùng Thục Mẫn không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ có một khả năng, Phùng Thục Mẫn đã biết rồi. Nói vậy, hẳn là Phùng Thục Mẫn cũng cảm thấy lúng túng, bỗng nhiên có một nữ nhi nhỏ hơn mình chỉ mấy tuổi, hơn nữa, nữ nhi này lúc trước lại là bằng hữu chơi thân, đổi lại chẳng có người nào có thể thản nhiên như không, có lẽ trong lòng cô ấy còn có cả những ý nghĩ khác. Không thấy cũng tốt, dù sao nàng cũng không muốn thấy Phùng Thục Mẫn.

Triệu Trác Nghĩa đi một tháng thì tới Thắng Châu, đem dược liệu nộp vào y dược viện, Sở Quân Hạo thấy hai mươi xe dược liều hùng hậu, cuối cùng gương mặt hàn băng ngàn năm cũng có chút ấm áp. Triệu Trác Nghĩa bàn giao xong công sự, vội vàng đi làm chuyện riêng.

“Lý đại nhân, đây là thư chị dâu dặn thuộc hạ giao tận tay đại nhân.” Triệu Trác Nghĩa dâng lên một cái hộp.

Lý Minh Doãn kiềm chế nôn nóng trong lòng, ra vẻ bình tĩnh nhận lấy hộp, hỏi: “Hết thảy trong kinh thành đều mạnh khỏe?”

Triệu Trác Nghĩa cười hì hì nói: “Đại nhân đọc thư của phu nhân chẳng phải sẽ biết sao? Thuộc hạ không quấy rầy đại nhân đọc thư.”

Dứt lời liền lui ra ngoài, làm người phải biết thức thời, chị dâu nói chỉ cho phép báo tin mừng không cho báo tin dữ, vì cẩn thận đạt được mục đích, hắn không nên nói gì thì hay hơn.

Triệu Trác Nghĩa vừa rời đi, Lý Minh Doãn lập tức đóng cửa lại, một mình yên lặng đọc thư, từng nét chữ nghịch ngợm hiện ra trước mắt khiến hắn như thấy Lâm Lan ở ngay trước mặt mình, bộ dạng lúc nàng làm chuyện xấu đầy đắc ý, lúc ăn uống rất buồn cười, lại còn có ý đồ làm hắn thèm thuồng, có lúc lại muốn hắn phải ghen tỵ hâm mộ. Lý Minh Doãn vừa đọc vừa tức lại buồn cười, hận không thể lập tức bay trở về, hung hăng ôm lấy nàng, đặt lên giường mà thoải mái trừng phạt một phen.

Triệu Trác Nghĩa mới ra cửa đã bị thị vệ của Lâm Tướng quân kêu đi. “Đã đưa thư chưa?”

Lâm Trí Viễn hỏi. “Hồi tướng quân, thuộc hạ theo như phân phó của ngài, đã đem thư giao tận tay phu nhân.”

Lâm Trí Viễn khẽ gật đầu, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: “Cái kia... Lâm đại phu, không biết sao.”

“Thuộc hạ dám cam đoan Lý phu nhân không biết chuyện Tướng quân gửi thư cho phu nhân.” Triệu Trác Nghĩa trả lời.

“Vậy, phu nhân có hồi âm không?”

Triệu Trác Nghĩa lắc đầu: “Trước khi thuộc hạ rời kinh đã cố ý đi phủ Tướng quân một chuyến, phu nhân không giao thư gì cho thuộc hạ.”

“Phu nhân từng gặp Lâm đại phu chăng?”

Triệu Trác Nghĩa lắc đầu: “Có lẽ là không, có điều thuộc hạ không nhất nhất đi theo Lâm đại phu, chuyện này, thuộc hạ không dám cam đoan.”

Sắc mặt Lâm Trí Viễn ảm đạm, nói thầm một câu: “Thật không ra sao.”

Trong lòng Triệu Trác Nghĩa kêu oan, Tướng quân đại nhân đâu có phân phó tiểu nhân theo sát Lâm đại phu! Tại sao có thể trách hắn?

Lâm Trí Viễn buồn bực phất tay một cái: “Ngươi lui xuống trước đi.”

Triệu Trác Nghĩa thưa dạ, lập tức lui ra. Lâm Trí Viễn cau mày: Phu nhân có ý gì đây? Ông ấy tìm được trưởng nam trưởng nữ, nàng có gì mất hứng? Ông vốn định trông cậy phu nhân giúp đỡ một tay, ai biết nữ nhân... chính là nhỏ mọn! Chẳng lẽ chuyện này còn phải đợi chính ông ấy về kinh giải quyết? Nhưng ông ấy không đợi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.