Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 242: Chương 242: Làm khó con rể




Lan Nhi tự điều chỉnh tâm lý, quyết không vì chuyện này mà phiền não, cho nên đi phòng y dược.

Lâm Trí Viễn cũng không lòng dạ nào mà bố trí canh phòng, Lâm Phong cùng Lâm Lan xuất hiện khiến cho ông ấy vừa vui mừng vừa thống khổ, một mình suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy vẫn phải nhờ con rể nhúng tay vào.

Lý Minh Doãn nghe nói Lâm Tướng quân tìm hắn bàn công sự thì biết Lâm Tướng quân muốn giả công làm việc tư, nhưng người ta “mời đi bàn công sự” hắn không đi không được.

Lâm Trí Viễn nhìn thấy Lý Minh Doãn, thân mật kêu một tiếng: “Minh Doãn...”

Khóe miệng Lý Minh Doãn co rút, cảm thấy da đầu tê dại. Đối với Lâm Tướng quân, về việc công hắn thầm kính nể vô cùng, còn việc tư... vẫn còn có chút ý kiến. Nhưng người ta dù sao cũng là cha vợ hàng thật giá thật, nếu cha vợ mở miệng muốn nhờ, hắn có thể không giúp sao? Nhưng nếu giúp, Lan Nhi sẽ trở mặt với hắn, khó xử quá đi.

Lâm Trí Viễn vừa ra lệnh pha trà vừa cho trái phải lui hết, thận trọng nói: “Chuyện kia... Sau khi Lan Nhi về nói gì với cậu?”

Lý Minh Doãn ho khan hai tiếng, khó xử nói: “Lan Nhi cảnh cáo ta, không cho tham gia.”

Sắc mặt Lâm Trí Viễn trầm xuống, ông thật sự không có biện pháp nào cả, không thể làm gì khác là nghiêm mặt nói: “Minh Doãn, chuyện này cậu nên giúp đỡ chút, cậu nói tốt về ta với Lan Nhi nhé.”

Ông ấy cũng nhìn ra, nhi tử Lâm Phong không quá khó tính, khó khăn là ở Lan Nhi, chỉ cần Lan Nhi tha thứ cho ông ấy, Phong Nhi hẳn là không thành vấn đề.

Lý Minh Doãn khó xử nói: “Lâm Tướng quân, không phải là ta không muốn giúp, mà là... tính tình Lan Nhi ngài cũng chứng kiến rồi, trong lòng nàng nhận định chuyện gì, người khác nói thế nào cũng vô dụng.”

Aiz... Không hề giống nhau nhưng vì sao hắn và Lan Nhi xui xẻo đụng vào người cha như thế này? Có điều, nói cho cùng, Lâm Tướng quân so với cha mình đã khá hơn nhiều, người ta cống hiến cho quốc gia, không phải cố ý gạt người hại người, chẳng qua là bạc tình chút ít.

“Haiz! Chuyện này không phải là ta cố ý, ban đầu khi nghe tin dữ ta cũng không thể tin được, nhưng chị gái ta nói tận mắt chứng kiến khiến ta không thể không tin, ta cho là từ đó âm dương xa cách, tâm ý đã nguội lạnh. Nhưng cuộc sống vẫn phải trôi đi đúng không? Ta cũng phải suy nghĩ, không thể để Lâm gia tuyệt tự, về sau có một đồng liêu cố gắng làm mai cho ta, lúc này mới cưới Phùng Thị. Lan Nhi tức giận như vậy cũng là do lỗi của ta, thật xin lỗi mẹ con bé, xin lỗi hai anh em nó, ta chỉ muốn dùng phần đời còn lại của mình đền bù phần tiếc nuối này.” Lâm Trí Viễn áy náy nói.

Lý Minh Doãn không biết nên nói gì, thật ra thì cõi đời này Lâm Tướng quân đã hơn rất nhiều người, chớ nói thê tử chết rồi, cho dù thê tử còn sống, tam thê tứ thiếp cũng là bình thường, căn bản không coi là gì, nhưng ý nghĩ của hắn và Lâm Lan giống nhau, hi vọng bản thân là duy nhất của đối phương, cũng có thể, ý nghĩ của bọn họ là có phần quá đáng.

“Lâm Tướng quân, những năm rồi, anh em bọn họ phải chịu nhiều cay đắng, bởi vì không có phụ thân che chở, mẫu thân mất sớm nên Lan Nhi có cá tính rất mạnh, nếu không phải là như thế, nàng sớm đã bị chị dâu ép gả cho đại tài chủ làm thiếp rồi.” Lý Minh Doãn thở dài nói.

“Cái gì? Chị dâu con bé ép gả con bé cho đại tài chủ làm thiếp? Phong Nhi đâu? Nó làm đại ca mà để cho em gái mình chịu ủy khuất như thế sao?” Lâm Trí Viễn vừa nghe liền nổi giận.

Ách! Lý Minh Doãn vốn muốn biểu đạt là, Lan Nhi cá tính mạnh mẽ, muốn nói động nàng không dễ dàng, tất phải dùng nhiều thành ý, không nghĩ, vô tình lại tố cáo bà chị dâu tham tiền vô sỉ kia.

“Đại ca dĩ nhiên không cho, là đại tẩu gạt đại ca.”

Lý Minh Doãn tránh cho Lâm Phong một phen, tuy nhiên, khi đó Lâm Phong thật sự là hèn yếu, bằng không sao Diêu Kim Hoa dám làm bừa?

“Tiện nhân này, đợi sau khi ta về sẽ xử lý cô ta.” Lâm Trí Viễn nghiến răng nghiến lợi tức giận nói.

Lý Minh Doãn oán thầm: Nếu không phải ngài đi nhiều năm không cho nhà chút tin tức gì, liệu có tạo thành cục diện ngày hôm nay không, ngài nên tự suy xét lại bản thân đã.

“Lâm Tướng quân, năm đó ngài Bắc thượng kháng địch, sao không viết thư về quê? Mẫu thân Lan Nhi hỏi thăm tin tức ngài khắp nơi.” Lý Minh Doãn hỏi.

Ánh mắt Lâm Trí Viễn đầy buồn bã, thở dài nói: “Lúc trước ta vẫn viết thư về nhà, sau này, trong một lần chiến đấu, ta bị trọng thượng, nhóm quân y đều nói hết thuốc chữa, ta cắn răng từ Qủy Môn quan bò về, ước chừng dưỡng thương hơn nửa năm, sau đó ta lại viết thư về quê, nhưng ta không biết lúc ấy quê bị hạn hán nặng, mẹ Lan Nhi mang hai anh em nó đi chạy nạn.”

Nói đến đây, ánh mắt Lâm Trí Viễn lạnh lẽo, tay nắm quả đấm, giọng căm hận: “Ta sớm nên nghĩ đến, chị gái có lòng oán hận với Bội Dung, nhưng ta lại mê muội tin chị ấy, đợi đại sự biên quan ổn định, ta nhất định sẽ về chất vấn chị ấy.”

Lý Minh Doãn trầm mặc hồi lâu, chậm rãi mở miệng: “Lâm Tướng quân, theo ta thấy, ngài không cần phải gấp, hiện giờ Lan Nhi nổi nóng, tự nhiên không nghe gì lọt tai, tuy nhiên, ta tin tưởng, chỉ cần ngài lấy ra mười phần thành ý, Lan Nhi cùng đại ca sẽ tha thứ cho ngài.”

“Đương nhiên ta sẽ cố gắng, bọn chúng chịu nhiều khổ cực như vậy, ta làm cha không bảo vệ, chăm sóc được cho con mình, là ta thất trách, giờ trời cao cho ta cơ hội chuộc tội, ta vạn phần cảm kích.” Lâm Trí Viễn chân thành nói.

Lặng yên chốc lát, Lâm Trí Viễn nói: “Ta thấy cậu và Lan Nhi tình cảm sâu nặng, con bé nhất định nghe lời cậu khuyên, cậu giúp ta nói vài lời, giờ ta chỉ có thể trông cậy vào cậu.”

Lý Minh Doãn ngượng ngùng nói: “Ta sẽ khuyên nàng.”

Lâm Trí Viễn được một câu hứa hẹn này, sắc mặt liền vui vẻ, hỏi: “Cậu nói cho ta một chút, cậu quen Lan Nhi thế nào? Những năm rồi cuộc sống con bé ra sao?”

Vấn đề này... nói ra thì rất dài, Lý Minh Doãn nhức đầu suy nghĩ, không thể nói cho ông ấy, ta với nữ nhi của ông kết duyên là vì một tờ khế ước giả cưới? Mấy năm nay trôi qua như thế nào? Là nước sôi lửa bỏng! Nói như thế nào đây?

Đang rối rắm, thị vệ bên ngoài tới báo: “Đặc sứ Đột Quyết đến...”

Lý Minh Doãn thầm thở phào một hơi: “Những chuyện này, sau này sẽ từ từ nói cùng ngài.” Lâm Trí Viễn nói: “Phải, chính sự quan trọng hơn.”

Hai người tạm dừng cuộc nói chuyện gia đình. Ấn tượng ban đầu của Sở Quân Hạo về Lâm Lan không tốt lắm, cảm thấy Lâm Lan rất hẹp hòi, nhất là khi Lâm Lan từ Sa Dật trở về, xuất ra đống lớn dược liệu, hắn càng khẳng định ý nghĩ của mình hơn, người này không phải hẹp hòi bình thường mà còn rất giảo hoạt.

Nhưng giao thiệp mấy ngày nay, lại cảm thấy người này y thuật rất cao thâm, cũng rất chuyên nghiệp, tính tình hiền hòa, những thương binh hình như rất thích nói chuyện phiếm cùng hắn. Có điều, Sở Quân Hạo vẫn cứ có cảm giác người này là lạ. Rất giống nữ nhân, nghe nói hắn cùng đặc sứ đại nhân có quan hệ không tầm thường, lại còn ở chung một phòng với đặc sứ đại nhân... Mỗi lần nghĩ tới đây, Sở Quân Hạo không nhịn được mà toàn thân nổi da gà, hắn đã nghe nói qua Long Dương chi phích, trên thực tế thì chưa từng thấy, thật không nghĩ tới, đặc sứ đại nhân lại là dạng này.

“Văn Sơn, Văn Sơn... lấy băng vải cho ta.” Lâm Lan tự thay băng cho một thương binh.

Văn Sơn “Dạ” một tiếng, vội đưa băng vải cho nàng.

Văn Sơn tới đây là để chăm sóc nhị thiếu gia, kết quả biến thành chân chạy cho nhị thiếu phu nhân, thành hộ lý chữa bệnh và chăm sóc thương binh.

Lâm Lan nhanh nhẹn băng bó vết thương cho thương binh, dặn dò: “Vết thương hồi phục rất tốt, nhưng vẫn phải chú ý, không để dính nước, không được uống rượu...”

“Biết rồi, Lâm đại phu, ngươi dặn dò mấy trăm lần rồi.” Thương binh cười ha ha nói.

Lâm Lan nhếch mày: “Nhiều thế cơ à? Sao ta không nhớ nhỉ.”

Một thương binh bên cạnh chế nhạo: “Thạch Đầu đem lời Lâm đại phu dặn dò người khác như dặn dò mình, Thạch Đầu cảm thấy mỗi lời Lâm đại phu nói đều là nói với hắn.”

Mọi người cười vang.

Thương binh được gọi là Thạch Đầu xem thường, nói: “Mỗi lời của Lâm đại phu đều là vàng ngọc, ta luôn ghi nhớ trong lòng.”

Lâm Lan biết ý tứ trong lời nói của đám thương binh này, cũng không trách họ, mặc dù nàng mặc trang phục nam nhân nhưng trông thế nào cũng không giống nam nhân, trong quân chỉ có mấy vị biết tình hình, khi chỉ có người thân quen mới gọi chị dâu, bên ngoài thì gọi là Lâm đại phu, mọi người thì lại nghĩ nàng là Long Dương chi phích, đoạn tụ...v.v. Tuy nhiên mọi người chỉ có ý nói giỡn, không có ác ý, nàng cũng không để bụng.

Lâm Lan gật đầu, nói vào trọng tâm: “Thạch Đầu là thương binh gương mẫu điển hình, nếu các ngươi cũng phối hợp như hắn, chúng ta bớt lo rồi, ngươi, Thiết Đản, hôm qua lại lén uống rượu phải không?”

Lâm Lan chỉ vào thương binh vừa mới nói kia, cố ý lạnh mặt chất vấn.

Thiết Đản kinh ngạc nói: “Lâm đại phu, ngươi không chỉ y thuật cao minh mà còn có lỗ mũi rất thính nhé.”

Lâm Lan đi tới gõ lên đầu hắn một cái: “Bình rượu lộ cả ra rồi, còn chối cái gì?”

Thiết Đản vội cúi đầu nhìn dưới gối đầu, quả nhiên bình rượu bị lộ ra, ngượng ngùng nói: “Bên trong là nước, là nước...”

Lâm Lan làm sao tin: “Văn Sơn, tịch thu cho ta.”

Văn Sơn cười hì hì tiến lên, lấy bình rượu dưới gối ra, hướng Thiết Đản quơ quơ: “Cái này ta giữ tạm cho ngươi.”

Mặt Thiết Đản như đưa đám: “Lâm đại phu còn lợi hại hơn nữ nhân.”

Thạch Đầu có chút hả hê cười, có người ồn ào nói: “Lâm đại phu còn mỹ hơn nữ nhân nhiều...”

Mọi người lại cười ha hả, Lâm Lan chống nạnh, chỉ vào cả đám: “Ta thấy miệng của các người còn lợi hại hơn nữ nhân.”

Đột nhiên, mọi người như thấy quỷ, tiếng cười nói im bặt, đàng hoàng nằm bất động.

Lâm Lan quay đầu nhìn lại, nguyên lai là mặt lạnh Sở Quân Hạo đến, Sở Quân Hạo này, quả thật là một tòa băng sơn di động tẻ ngắt.

Mặt Sở Quân Hạo không chút thay đổi, nói: “Lâm đại phu, ngươi đi theo ta một chút.”

Lâm Lan méo miệng, nàng không thích nhất là lời này của Sở Quân Hạo, mỗi lần gọi nàng đều khiến nàng có cảm giác bị thầy chủ nhiệm gọi lên phát biểu.

“Văn Sơn, thu dọn chỗ này.” Lâm Lan phân phó một tiếng, vội đuổi theo Sở Quân Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.