Sau hai canh giờ, đường núi được thông lại, may mà đội ngũ phía sau không bị công kích, xem ra những người này vì ám sát Lý Minh Doãn mà đến.
Trong lúc này, Lý Minh Doãn cùng Ninh Hưng đem chuyện Mã Hữu Lương làm phản nói với binh lính Bắc Sơn đại doanh, để bọn họ làm chứng. Đội ngũ chỉnh đốn xong tiếp tục đi về phía trước. Mấy ngày nay Lâm Lan luôn tâm thần không yên, kể từ khi có người ban đêm đến dò xét Lý phủ, Triệu Trác Nghĩa tăng cường thủ vệ, ban đêm cũng có thị vệ ở ngoài cửa gác.
Có lẽ Tần gia đã hết kiên nhẫn, như vậy Minh Doãn sắp trở về rồi. Điều này làm cho Lâm Lan càng thêm lo lắng an nguy Minh Doãn, nói không chừng Tần gia chó cùng rứt giậu sẽ gây ra bất lợi cho Minh Doãn. Triệu Trác Nghĩa xem thường, hắn cho là Tần gia có làm chuyện gì bất lợi với Lý đại nhân đi nữa, có Ninh tướng quân ở đó, đừng ai nghĩ động Lý đại nhân. Đảo mắt Sơn Nhi ở Lý gia đã hơn hai tháng, lẽ ra Phùng Thục Mẫn cũng nên tới đón người, nhưng chậm chạp không thấy động tĩnh. Lâm Lan cảm thấy hiện tại Lý gia không an toàn, hay là hồi phủ Tướng quân thì tốt hơn. Phái người đi phủ Tướng quân hỏi mấy lần, đều nói phu nhân vẫn chưa trở lại, Lâm Lan bực mình, Phùng Thục Mẫn, cô thật đúng là bình thản đấy! Thật ra thì, Phùng Thục Mẫn cũng muốn gặp nhi tử, nhớ đến phát điên rồi, nhưng trong phủ có một nhà kia như vậy, để cho Sơn Nhi ở lại Lý gia đợi mấy ngày thì tốt hơn. Cho nên Sơn Nhi cứ như vậy vô hạn kỳ ở lại Lý gia.
Lâm Lan đóng cửa không ra khỏi nhà, thời gian rảnh rỗi, liền nghiên cứu sách dạy nấu ăn, phương thuốc. Nhưng Sơn Nhi là trẻ con, trẻ con ham chơi, mặc dù không ra cửa thì vẫn còn có thể chơi trong vườn, vậy nhưng hôm nay Lâm Lan không cho cả ra vườn chơi, Sơn Nhi nghẹn họng.
Ngày hôm đó sau giờ Ngọ, Lâm Lan lại vào phòng đóng cửa nghiên cứu phương thuốc. Sơn Nhi ở trong sân cùng Vân Anh và Cẩm Tú chơi cửu liên hoàn.
“Aiz! Cẩm Tú, ngươi thực ngốc, dạy ngươi bao nhiêu lần mà vẫn không biết chơi.” Sơn Nhi chống cằm, nhàm chán nhìn Cẩm Tú mầy mò gỡ cửu liên hoàn, học giọng lão tiên sinh dạy dỗ học trò ngu dốt.
Cẩm Tú cũng không giận, vừa gỡ vừa cười hì hì nói: “Nô tỳ nào có thông minh như Sơn Nhi thiếu gia chứ!”
“Không phải như thế. Là như vậy... “ Sơn Nhi nhìn Cẩm Tú bị mắc kẹt ở bước thứ ba, trong lòng gấp gáp, không nhịn được chỉ điểm.
Cẩm Tú nhìn bàn tay mập mạp của Sơn Nhi gỡ vù vù, cố gắng ghi nhớ nhưng vẫn không sao nắm được.
“Không chơi nữa, sao mãi không học được.” Sơn Nhi nhìn học trò thật sự quá đần, liền không có kiên nhẫn, chu miệng nhỏ, cau mày, quá nhàm chán.
“Vậy Sơn Nhi thiếu gia muốn chơi cái gì?” Cẩm Tú cũng buồn rầu.
Vì muốn Sơn Nhi thiếu gia vui vẻ, cô nàng đã nghĩ tới mọi thứ rồi. Sơn Nhi đảo đảo mắt, nói: “Thôi quên đi, ta đi phòng bếp tìm đồ ăn, các ngươi ở chỗ này chơi tiếp đi!”
Vân Anh nói: “Sơn Nhi thiếu gia muốn ăn cái gì, nô tỳ đi lấy.”
Sơn Nhi suy nghĩ một chút, hậm hực nói: “Ta muốn ăn mứt quả, có được không?” V
ân Anh cười đáp: “Cái này đúng là không dễ, để Đông Tử ca đi ra ngoài mua.”
“Được, được.” Sơn Nhi cao hứng vỗ tay
Vân Anh cười nói: “Nô tỳ đi tìm Đông Tử ca.”
Đuổi Vân Anh xong, trong mắt Sơn Nhi hiện lên một tia giảo hoạt. Còn một cửa cuối cùng.
“Cẩm Tú tỷ tỷ, chúng ta lại gỡ cửu liên hoàn nào.” Sơn Nhi cười hắc hắc.
Thừa dịp Cẩm Tú hết sức chăm chú gỡ cửu liên hoàn, Sơn Nhi rón ra rón rén chạy ra khỏi Lạc Hà trai. Hôm qua nghe Minh Châu tỷ tỷ nói, hoa quế trong vườn đã nở, chuẩn bị xế chiều hôm nay đi hái chút hoa quế làm mật hoa quế, pha trà uống hoặc là làm bánh ngọt rất thơm, cu cậu vô cùng hưng phấn đi tham gia náo nhiệt.
Vân Anh tìm Đông Tử trở lại, thấy Cẩm Tú một mình một người ở đây chơi cửu liên hoàn, liền cười nói: “Cẩm Tú tỷ, Sơn Nhi thiếu gia không dạy tỷ nữa à?”
Cẩm Tú không quay đầu lại, nói: “Ai nói không dạy. Sơn Nhi thiếu gia, cậu xem nô tỳ có thể gỡ đến vòng thứ năm rồi này!”
Vân Anh ngẩn người: “Sơn Nhi thiếu gia ở chỗ nào?”
Lúc này Cẩm Tú mới tỉnh hồn, nhìn xung quanh, không thấy Sơn Nhi thiếu gia đâu: “Kỳ quái, mới vừa rồi còn ở đây.”
Hai người kinh ngạc nhìn nhau ba giây, hai miệng cùng nói: “Nguy rồi!”
Cẩm Tú vội nói: “Cô đi phía ngoài tìm. Ta đi tìm trong phòng.”
Hai người chia nhau hành động, tìm một vòng vẫn không thấy người. Cẩm Tú toát mồ hôi: “Sơn Nhi thiếu gia đi đâu chứ?”
Vân Anh sợ hãi nói: “Chúng ta mau đi báo cho nhị thiếu phu nhân.”
Nhị thiếu phu nhân liên tục phân phó, không để Sơn Nhi thiếu gia ra khỏi nhà này.
Chu mama đi vào, thấy hai người ở trong viện thần sắc bối rối, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Cẩm Tú cúi đầu thưa: “Mới vừa rồi tụi nô tỳ cùng Sơn Nhi thiếu gia ở trong viện chơi, không để ý, Sơn Nhi thiếu gia không biết đã chạy đi đâu.”
Chu mama vừa nghe, sắc mặt nghiêm trọng, trách cứ: “Hai người lớn, đột nhiên không thấy một đứa bé, các người làm sao vậy? Còn không mau sai tất cả mọi người đi tìm.”
Việc này kinh động tới Lâm Lan, trên dưới Lạc Hà trai nhất tề xuất động, lục tung Lý phủ, nhưng Sơn Nhi dường như biến mất khỏi nhân gian, không thấy bóng dáng. Cẩm Tú tự biết gây họa, vừa vội lại sợ, chỉ biết khóc, mọi người cũng không biết an ủi cô ấy thế nào, trong phủ vô cùng khẩn trương, ai cũng hiểu tình hình, tất cả mọi người cẩn thận gấp bội, chỉ sợ sai lầm, thật là tệ, Sơn Nhi thiếu gia không thấy, nhị thiếu phu nhân gấp rối lên.
Triệu Trác Nghĩa gọi thủ hạ tới, xem xét mọi người trong Lý phủ.
“Nhị thiếu phu nhân, có nha hoàn nói nhìn thấy Sơn Nhi thiếu gia đi hậu hoa viên.”
Như Ý cuối cùng hỏi thăm được tin tức có chút hữu dụng.
“Sơn Nhi thiếu gia có khi nào cố ý trốn đi, chơi đùa chúng ta.” Ngân Liễu nhỏ giọng suy đoán.
Sắc mặt Lâm Lan vô cùng ngưng trọng, trầm giọng nói: “Tất cả mọi người, tìm trong hậu hoa viên.”
“Sơn Nhi, Sơn Nhi...”
“Sơn Nhi thiếu gia, mau ra đây...”
Mọi người gọi tới khản cả họng, tìm kỹ vài vòng, những chỗ có thể trốn đều tìm kỹ, vẫn không thấy bóng người.
“Đầu lĩnh, nơi này có điểm kỳ lạ.”
Một hộ vệ đứng ở tường rào hô. Lâm Lan cùng Triệu Trác Nghĩa vội vàng đi tới.
“Đầu lĩnh, nhị thiếu phu nhân, hai người xem cái này...” hộ vệ đưa lên một chiếc vòng tay vàng: “Phát hiện ở góc tường.”
Lâm Lan vừa nhìn vòng tay kia, kích động nói: “Đây là vòng đeo tay của Sơn Nhi.”
Triệu Trác Nghĩa đã sớm quen địa hình Lý phủ, ngoài bức tường này là một ngõ hẻm yên tĩnh, trong lòng Triệu Trác Nghĩa không khỏi run lên, chân đạp mạnh, nhảy lên cây hạnh bên cạnh tường, dựa thế nhảy lên tường rào. Tim Lâm Lan đập rộn lên, trong lòng đầy rẫy bất an cùng khủng hoảng, cầu xin Sơn Nhi đừng gặp chuyện gì không may! Nếu Sơn Nhi có chuyện gì, đừng nói là không có cách nào ăn nói với Phùng Thục Mẫn, chính nàng cũng đau lòng đến chết, mấy tháng ở cùng nhau, nàng đã sớm có tình cảm sâu đậm với Sơn Nhi, hơn cả, Sơn Nhi là đệ đệ của nàng.
Những người ở chỗ này cũng lo lắng ngó chừng bức tường rào kia. Một khắc đồng hồ sau, Triệu Trác Nghĩa từ tường rào nhảy xuống, vẻ mặt ngưng trọng nói cho Lâm Lan: “Nhị thiếu phu nhân, sợ rằng Sơn Nhi thiếu gia đã rơi vào tay tặc nhân rồi.”
Lâm Lan đã chuẩn bị tâm tư, nhưng nghe được lời này từ trong miệng Triệu Trác Nghĩa nói ra, vẫn không nhịn được một trận cháng váng, thân thể lảo đảo, cơ hồ đứng không vững.
Triệu Trác Nghĩa đau lòng nói: “Chị dâu, là ta sơ sót.”
Tâm Lâm Lan như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, một trận đau đớn, nàng cố gắng hít sâu, trấn định bản thân.
Hồi lâu, mới vô lực nói: “Chuyện này không trách ngươi.”
Đích xác là không trách được Triệu Trác Nghĩa, bọn họ nhân thủ có hạn, không thể nào phòng ngự toàn bộ phủ, có thể thủ ở Lạc Hà trai cùng Vi Vũ các đã là rất cực khổ, nàng đã sớm xuống cấm lệnh, không cho phép Sơn Nhi ra khỏi Lạc Hà trai, nhưng là... Cẩn thận mấy cũng có sơ sót, nàng vẫn cho là Sơn Nhi biết nghe lời, nhưng Sơn Nhi dù gì vẫn là một đứa trẻ.
Cẩm Tú òa khóc: “Cũng là nô tỳ không tốt, nô tỳ không có coi chừng Sơn Nhi thiếu gia, nhị thiếu phu nhân, người đánh chết nô tỳ đi!”
Lâm Lan vừa tức vừa đau, nghiêm nghị nói: “Hiện tại đánh chết em thì làm được gì? Đánh chết em Sơn Nhi thiếu gia thể trở lại sao?”
Cẩm Tú khóc cũng không dám khóc, nức nở, bả vai run dữ dội. Nàng thật sự hối hận muốn chết, làm sao lại không nhìn Sơn Nhi thiếu gia như vậy! Chu mama vội nháy mắt cho Như Ý, để Như Ý đưa Cẩm Tú đi.
Triệu Trác Nghĩa nhíu mày nói: “Chị dâu, ta sẽ lập tức đi Tây Sơn đại doanh, tìm mấy trợ thủ tới đây.” Không thể nghi ngờ, nhất định là Tần gia phái người tới bắt Sơn Nhi thiếu gia đi rồi, bọn họ lớn mật tới độ ban ngày cũng dám tởi cửa bắt người, Lý phủ tình thế không ổn, cần thêm nhiều nhân thủ. Lâm Lan trầm ngâm nói: “Được, phiền toái ngươi, đi tới phủ Tướng quân, báo tin cho phu nhân Tướng quân, mời phu nhân mau quá phủ một chuyến, lại mời giúp ta cả nha môn Trịnh bộ đầu.”
Triệu Trác Nghĩa ôm quyền nói: “Dạ.”
“Ngân Liễu, em đi Tĩnh Bá Hầu phủ một chuyến, đem chuyện này nói cho phu nhân Tĩnh Bá Hầu, mời phu nhân phái người hỗ trợ tìm kiếm Sơn Nhi thiếu gia.” Lâm Lan phân phó Ngân Liễu.
Đinh Nhược Nghiên nghe tin chạy tới, vội hỏi: “Đệ muội, Sơn Nhi xảy ra chuyện gì?”
Lâm Lan vội đỡ nàng: “Đại tẩu, tẩu ra ngoài làm gì, thân thể đang...”
“Ta không sao, mau nói cho ta biết Sơn Nhi làm sao?” Đinh Nhược Nghiên hết sức thích Sơn Nhi, nghe được Sơn Nhi mất tích, nàng sao quản thân mình có ổn không, vội vội vàng vàng tới đây.
Hốc mắt Lâm Lan nóng lên, nghẹn ngào: “Sơn Nhi mất tích rồi.”
Đinh Nhược Nghiên kinh ngạc hồi lâu cũng không phục hồi tinh thần lại, một lúc lâu, nàng không thể tin, thì thào hỏi: “Là Tần gia?”
Chu mama phẫn hận nói: “Trừ bọn họ ra còn có ai?”
Phùng Thục Mẫn nghe được tin Sơn Nhi mất tích, lúc đầu còn tưởng rằng Lâm Lan gạt nàng, nhưng thấy người tới là Triệu Trác Nghĩa, nhất thời trong lòng trầm xuống, thiếu chút nữa đã bất tỉnh, không nghĩ tới mình cùng Lâm Lan còn lúng túng, vội vàng tới Lý phủ. Trịnh bộ đầu nhận được tin tức, lập tức bỏ án tử trong tay chạy tới.
Ngân Liễu đi Tĩnh Bá Hầu phủ báo tin, vừa vặn Tĩnh Bá Hầu trong phủ, nghe hỏi, cũng không khỏi nhíu mày, Tần gia đã gấp đến độ này, ngay cả không phải là người Lý phủ cũng muốn bắt sao? Sơn Nhi này là bảo bối của Lâm Trí Viễn, Lâm Trí Viễn nửa đời ngựa chiến, lập vô số chiến công, lại chỉ có một nhi tử này, nếu như Sơn Nhi gặp chuyện không may, thật đúng là hỏng bét. Lâm Lan đợi không bao lâu, Trịnh bộ đầu cùng Phùng Thục Mẫn nhất tề chạy tới.