Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 128: Chương 128: Ta chỉ là thương hại ngươi




Chuyện Bích Như giống như một tảng đá lớn nện xuống hồ nước, tóe lên từng đợt bọt sóng không lớn không nhỏ, rất nhanh lại trở về trầm tĩnh. Không có ai nhắc gì tới nữa, thời gian cứ vậy trôi qua, đã tới cuối năm, lễ mừng năm mới bận rộn, không khí vui vẻ tựa như có lẽ đã đem hết những thứ không hay đó đi xa, hòa tan, thậm chí quên lãng.

Dĩ nhiên những điều này chỉ là mặt ngoài, lão thái thái có thể còn đang đau lòng vì đứa cháu đích tôn hoặc đứa cháu gái bị bỏ đi, Lý Minh Tắc có lẽ còn đang thương tiếc người hắn từng ôm ấp kia, Đinh Nhược Nghiên khẳng định vẫn còn tâm tư, một người nữ nhân tên Bích Như kia thiếu chút nữa phá hỏng hạnh phúc của nàng, mà Lâm Lan lại rất cảm tạ Bích Như, một màn náo loạn của cô ta trực tiếp phá tung hết những quy củ chi môn lão thái thái hao hết tâm tư mới vừa tạo dựng được.

Lão thái thái không dám để cho Đinh Nhược Nghiên hầu cơm nữa, để biểu hiện bà là một người công bằng, đối xử bình đẳng với hai đứa cháu dâu thì điều dĩ nhiên là Lâm Lan cũng được miễn khổ dịch, cuộc sống trôi qua thả lỏng hơn rất nhiều. Cho nên, lúc này Lâm Lan ngồi ở trong một ngôi nhà nông nơi ngoại ô, dùng một loại ánh mắt thương xót nhìn người kia.

Lúc trước Lâm Lan chưa từng thấy qua Bích Như, không biết cô ta trông thế nào, nhưng có thể làm cho Lý đại thiếu gia không bỏ xuống được có lẽ là một nữ nhân thùy mị, thế nhưng nữ nhân trước mắt này sắc mặt tái xám, hai mắt vô thần, đầu tóc rối bời, căn bản không thấy hai chữ thùy mị đâu. Thầm thở dài, đã suýt đi qua Quỷ Môn quan, sao còn đẹp được nữa? Nàng đoán chắc mụ phù thủy hạ độc thủ, nhưng không nghĩ mụ ta ra tay ác độc như vậy, không chỉ cho Bích Như uống thuốc phá thai mà còn cho người nửa đêm kéo người đang hôn mê bất tỉnh ra bãi tha ma chôn sống, nếu không phải nàng vẫn phái người theo dõi mụ thì Bích Như thực sự thuộc về thế giới bên kia rồi.

“Ngươi rất ngu ngốc.” Lâm Lan nói.

Trong mắt Bích Như hiện lên một tia không cam lòng, là phu nhân quá độc ác. “Ngươi vốn có thể như nguyện, dáng tiếc, ngươi quá nóng nảy, chọn sai thời cơ, đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân thành thân không tới một năm liền nạp thiếp, về tình về lý cũng không thể nào chấp nhận được, Đinh gia có thể không tức giận sao? Lý gia há lại vì một nha đầu mà đắc tội Đinh gia?”

“Nhưng trong bụng ta chính là cốt nhục Lý gia...” Bích Như vuốt ve vùng bụng trống rỗng, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ.

Lâm Lan cười lạnh: “Nói rất đúng, nhưng mới chỉ đang hình thành thai nhi, người nào sẽ quan tâm? Nếu ngươi thông minh một chút, trốn ở bên ngoài sinh hạ con xong, tìm cơ hội thích hợp, đem con tới trước mặt nhị lão Lý gia, như thế tâm nguyện của ngươi có thể đã thành.”

Bích Như hối hận che mặt mà khóc, nàng vốn tưởng rằng nắm chắc phần thắng, có hài tử làm con át chủ bài, có lời thề son sắt của đại thiếu gia, chưa từng nghĩ, đợi mình là một chén thuốc sẩy thai cùng một mồ đất. Lý gia chẳng những muốn con của cô ta, còn muốn mạng cô ta.

“Ngã một lần sẽ học được thông minh một chút, đừng có đánh giá cao bản thân, khinh địch sẽ dễ dàng mất mạng. Ngươi an tâm ở đây mà dưỡng bệnh, trước tiên phải khỏe lại rồi muốn nói gì thì nói, ta sẽ không phái người trông chừng ngươi, nếu ngươi vẫn ngớ ngẩn muốn chết, ta không cứu ngươi lần thứ hai.” Lâm Lan nhàn nhạt nói.

Hai mắt Bích Như đẫm lệ, đề phòng nhìn Lâm Lan: “Tại sao nhị thiếu phu nhân cứu ta?”

Lâm Lan không thể nói, mụ phù thủy là địch nhân của nàng, kẻ thù của kẻ thù là bạn, tâm tư của nàng không thể tùy tiện tiết lộ cho người khác.

Lâm Lan khẽ mỉm cười: “Ta chẳng qua là cảm thấy ngươi đáng thương.”

Dứt lời đứng dậy rời khỏi gian phòng. “Ngô thẩm, những thứ thuốc này đúng giờ cho cô ta uống.”

Lâm Lan phân phó, Ngô thẩm là mẹ Cẩm Tú, nàng đã hỏi cậu cả về cha mẹ Cẩm Tú, việc tu sửa cửa hàng tạm thời giao cho cha Cẩm Tú, còn chuyện coi chừng Bích Như không yên tâm cho giao cho người khác nên để mẹ Cẩm Tú, quân cờ này, nói không chừng rất có ích.

“Nhị thiếu phu nhân, thật không cần tìm thêm người theo dõi cô ta?” Ngô Thẩm liếc cửa phòng một cái.

Lâm Lan mỉm cười nói: “Cô ta đã chết một lần rồi, nếu còn không tỉnh được nữa thì người như vậy không đáng lưu lại.”

Rời khỏi ngôi nhà kia, Lâm Lan ngồi xe ngựa về thành, đến xem cửa hàng cậu cả tặng, xem xét các công tác tu sửa.

Gian phòng này là tài sản riêng của nàng, nàng có thể tùy ý chi phối, Lâm Lan vốn còn băn khoăn về mười tám cửa hiệu mặt tiền phía Đông kia, muốn đợi đến hết kỳ hạn lấy về mở tiệm thuốc nhưng là nghe kế hoạch của Lý Minh Doãn, cảm thấy phương án của hắn rất được, thứ nhất, kiểu không đụng ta thì không biết hàng này có thể tránh xung đột chính diện với vợ chồng mụ phù thủy, mình đi đòi bọn họ, chẳng khác nào đòi con cưng cầu tự, bọn họ há có thể đáp ứng trả? Kết quả chỉ sợ là mang cái danh bất hiếu. Thứ hai, có thể làm cho mụ phù thủy buông lỏng đề phòng, có lợi cho kế hoạch đã định. Cho nên, Lâm Lan tạm thời không nhung nhớ những cửa hiệu phía Đông kia, chuyên tâm chuẩn bị cho cửa hiệu phía bên này, ra năm sẽ mở tiệm thuốc, mặc dù chuẩn bị A Giao cần một thời gian khá dài nhưng trong tay nàng đã có vài bài thuốc, nhất là Bảo Ninh Hoàn được Kiều Vân Tịch đề cử, đã có chút danh tiếng trong giới quý tộc kinh thành.

Lão Ngô thấy Nhị thiếu phu nhân tới, vội vàng buông những việc trong tay ra hồi báo tình hình. “Phía thợ mộc đã xong, ngày mai bắt đầu quét sơn, nhị thiếu phu nhân, người đến xem, tủ thuốc đã làm đúng theo bản vẽ, cái thang để leo lấy thuốc cũng đã xong, lão nô đã thử qua, rất có tác dụng.” Lão Ngô cười ha ha mà nói.

Lâm Lan nhìn những đồ mộc rất tinh tế thì hết sức hài lòng: “Rất tốt, cực khổ cho ông rồi.” “Được nhị thiếu phu nhân coi trọng, lão nô nên tận tâm tận lực.”

Lâm Lan cười nhẹ một tiếng, trung thành ngoài miệng không bằng thành tâm trong lòng, nàng coi trọng là bản chất thật, lão Ngô nguyên là thủ hạ của Diệp gia, về phương diện trung thành là tin được, còn năng lực thì đang xem xét.

“Đã liên lạc được với mấy nhà thu mua dược liệu chưa?” Lâm Lan đi vào bên trong, hỏi.

Lão Ngô đi trước dẹp những đồ lặt vặt, nói: “Đã liên lạc với mấy nhà cung cấp hàng tốt mà đại lão gia giới thiệu rồi, từ nay trở đi sẽ thương lượng ở Dật Hương Cư, đại lão gia nói, nếu như nhị thiếu phu nhân cần thì báo một tiếng, lúc đó đại lão gia sẽ tự thân xuất mã hoặc là để đại thiếu gia đi giúp.”

Lâm Lan nghĩ nghĩ rồi nói: “Không cần đâu, những người kia đều là bằng hữu của đại cữu gia, quen biết có đôi khi lại khó nói chuyện, không bằng chúng ta tự đi, giá tiền ta cũng đã biết cả.”

Lão Ngô tán thành nói: “Nhị thiếu phu nhân nói rất đúng.”

“Phòng bên Dật Hương Cư đã đặt rồi sao? Nếu đã chuẩn bị chu đáo, đến lúc đó ông ra mặt nói chuyện.” Lâm Lan nhẹ nhàng nói.

Mặt lão Ngô lộ vẻ khó xử: “Nhị thiếu phu nhân... chuyến này đi, lão nô không thông thạo...”

Có câu là khác nghề như cách núi, mặc dù ông quản lý thôn trang, xử lý cửa tiệm tơ lụa nhưng chuyến này đi là về dược liệu, ông chưa quản lý bao giờ.

Lâm Lan cười cười: “Ông không cần lo lắng, lúc đó ta cũng sẽ đi, ông ra mắt, cứ nhìn ánh mắt mà làm.”

Lão Ngô nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì không vấn đề gì ạ.”

Bên trong Đức Nhân Đường. Người trẻ tuổi nhất Đức Nhân Đường đang ngồi ở nơi bốc thuốc, là người nổi bật nhất trong thế hệ thầy thuốc trẻ kinh thành, truyền nhân đời thứ mười ba của Đức Nhân Đường – Hoa Văn Bách đang viết phương thuốc, một tiểu nhị chạy tới, ghé vào tai hắn nói nhỏ mấy câu.

Ngọn bút lông trong tay Hoa Văn Bách dừng lại, lông mày khẽ cau lên, hỏi: “Quan sát cẩn thận chưa?”

“Cẩn thận lắm ạ, là vị phu nhân trẻ tuổi, hôm nay vị phu nhân ấy đi tới cửa hàng...” tiểu nhị trả lời.

Hoa Văn Bách khoát tay ý bảo tiểu nhị khoan nói để hắn viết xong đơn thuốc, giao cho bệnh nhân xong lúc này mới đứng dậy đi vào hậu đường, tiểu nhị cũng đi theo.

“Tiểu nhân đi theo xe ngựa, thấy xe ngựa vào phủ Thượng Thư... Hộ Bộ Thượng Thư Lý phủ.” Hoa Văn Bách chắp tay sau lưng, nhìn bức vẽ tổ tiên đang hái thuốc đến xuất thần. Phu nhân trẻ tuổi...

Lý phủ... Khỏi cần nói chính là người giúp phu nhân Tĩnh Bá Hầu bảo vệ thai nhi, cũng là người đỡ đẻ. Hôm trước khi hắn đi dạo phố thì thấy một cửa hiệu mặt tiền đang sửa chữa, liếc mắt nhìn vào thì thấy bên trong có một tủ thuốc lớn, chỗ này cách Đức Nhân Đường không xa, chỉ cách nhau hai con đường, nhìn cửa hiệu đang tu sửa diện tích không nhỏ, tò mò hắn đi qua mấy nơi cung cấp dược liệu hỏi thăm, quả nhiên đã có người liên lạc với bọn họ thu mua dược liệu, nhưng cụ thể là ai thì họ không rõ. Cho nên, hắn sai tiểu nhị đi qua bên đó thăm dò xem rốt cuộc ông chủ là người nào.

Đức Nhân Đường là cửa hiệu trăm năm lâu đời, ở kinh thành không nói là xuất chúng siêu phàm cũng là nhân tài kiệt xuất, không nói đến A Giao Đức Nhân Đường danh tiếng lan xa, Hoa gia đã liên tục ba đời có người làm ngự y trong cung, đây là vinh hạnh đặc biệt không ai sánh được, cho nên, hắn không sợ việc làm ăn bị uy hiếp, cõi đời này, cứu sống được nhiều người là chuyện tốt, chẳng qua hắn có tính tò mò. Hiện tại biết ông chủ là nhị thiếu phu nhân Lý gia, lòng hiếu kỳ của hắn càng lớn, bởi vì, phụ thân từng xem bệnh cho phu nhân Tĩnh Bá Hầu, cho là tình huống không lạc quan, khả năng giữ được thai nhi là rất nhỏ, cơ hồ không chắc chắn, hắn vẫn rất tin tưởng y thuật phụ thân, nếu phụ thân đã nói như vậy thì quả nhiên là không có khả năng rồi, nhưng mà nhị thiếu phu nhân Lý gia làm được, đây có phải là y thuật của vị này còn hơn phụ thân? Hơn nữa, hắn nghe nói trong tay nhị thiếu phu nhân Lý gia có một vị thuốc, tên là Bảo Binh Hoàn, rất có tác dụng với bệnh đau bụng tiêu chảy, Hoa Văn Bách thật muốn gặp vị nhị thiếu phu nhân Lý gia này, thỉnh giáo nàng.

Ngày mốt bọn họ thương lượng thu mua dược liệu, vị nhị thiếu phu nhân này có tới không? Lâm Lan trở lại Lý phủ thì thấy Tôn tiên sinh mang theo một người nam tử trung niên từ bên trong đi ra ngoài, thái độ của Tôn tiên sinh hết sức cung kính, còn có ý lấy lòng.

Nhìn thấy Lâm Lan, Tôn tiên sinh lễ phép chắp tay hành lễ, nói: “Nhị thiếu phu nhân.”

Lâm Lan khẽ gật đầu, coi như đáp lễ, lúc đi ngang qua nhau, cảm giác được ánh mắt người nam tử trung niên kia nhìn mình. Lâm Lan có chút tức giận, người này thực vô lễ, có ai lại nhìn chằm chằm người mới gặp như vậy.

Lại thầm nghe được Tôn tiên sinh nói: “Chuyện này ta sẽ nói lại với phu nhân, chắc là sẽ thành công.”

Nam tử trung niên kia cười nhạt nói, trong giọng nói lộ ra một tia ngạo mạn: “Nể mặt ông, ta đợi thêm nhiều nhất hai ngày nữa, phải biết đây là cơ hội ngàn năm có một, có khi cả đống bạc cũng không được...”

Tôn tiên sinh lấy lòng nói: “Đúng vậy đúng vậy, ta sẽ cố gắng hết sức.”

Lâm Lan rùng mình, bọn họ nói phải chăng là sự kiện kia?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.