Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 280: Chương 280: Trở lại




Có Sơn Nhi cung cấp đầu mối, Trịnh bộ đầu rất nhanh lấy được lai lịch bọn bắt cóc, đám lão Thiết nguyên là bảo vệ một khu lưu manh, ỷ trong tay có công phu quyền cước, luôn lấy nắm đấm thay lời nói, về phần Ngụy Tử thì không có tin tức gì. Mấy ngày sau, bắt được đám người lão Thiết, theo bọn họ khai báo, người không phải do bọn hắn bắt, bọn hắn chỉ chịu trách nhiệm trông chừng, chuyện là do Ngụy tử liên lạc, Sơn Nhi chạy trốn, bọn hắn sợ cấp trên không tha cho mình nên chạy trốn, bọn hắn không biết lai lịch Ngụy tử thế nào, chỉ biết là Ngụy tử từng ở trong binh doanh.

Chuyện trong binh doanh Trịnh bộ đầu không xen tay vào được, Lâm Lan liền cho đưa tin tới Tĩnh Bá Hầu phủ.

Sau đó, trong kinh thành truyền tin, con trai độc nhất Hoài Viễn Tướng quân Lâm Sơn mất tích, là bị bắt cóc, trong lúc nhất thời chuyện này sôi sục, các gia đình khẩn trương trông coi con cháu mình, cho cả vào nội viện, không cho ra khỏi cửa lớn, chuyện này còn kinh động đến Hoàng thượng. Hoàng thượng giận dữ, Hoài Viễn Tướng quân là đại công thần triều đình, người ta ở biên quan, chảy máu đổ mồ hôi, nhi tử ở dưới chân thiên tử bị bắt, chẳng phải khiến trái tim đại công thần lạnh giá, lập tức nghiêm trách phủ doãn kinh đô, lập tức tìm đứa nhỏ về, nghiêm trị bọn bắt cóc.

Hằng ngày, Phùng Thục Mẫn phải tiếp đón các phu nhân rối rít tới cửa mượn cớ an ủi hỏi thăm nội tình, Phùng Thục Mẫn cáo bệnh không tiếp. Cùng lúc đó, trong kinh lại có lời đồn đãi, nói tiểu công tử Hoài Viễn Tướng quân bị bắt đi khi ở Lý những người đó nguyên là muốn gây bất lợi cho người Lý phủ... Ai muốn gây bất lợi cho Lý phủ? Mọi người nhanh chóng suy luận, liền liên hệ tới Tần gia và phản tặc, phản tặc này bị Lý đại nhân bắt giữ... càng suy đoán càng ác liệt, đem đầu sóng ngọn gió đẩy tới đầu Tần gia.

Tần Thừa Tự lại bị Tần Trung hung hăng giáo huấn một bữa, thiếu chút nữa ném cái chặn giấy bể đầu, quan hệ giữa Tần gia và các võ tướng trong triều vốn không tốt, giờ khi không lại bắt cóc công tử nhà Hoài Viễn Tướng quân, chuyện này đúng là đại tai họa. Trong lòng Tần Thừa Tự oan khuất mà không dám kêu, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Ai biết đứa bé nhị thiếu phu nhân Lý gia luôn mang bên mình là công tử nhà Hoài Viễn Tướng quân chứ? Tần Thừa Tự không khỏi nổi giận nghĩ, Tần gia hai năm qua mọi chuyện không thuận, mắt thấy từng bước lâm vào quẫn cảnh, có phải đại nạn đã đến?

Cuối cùng Lâm Lan cũng có thể buông lỏng tinh thần. Tình hình trước mắt, Tần gia vì tị hiềm sẽ không dám có ý gì xấu với nàng, đừng nói Tần gia không dám, Tần gia còn phải cầu nguyện Lý phủ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa. Nếu Lý phủ gặp chuyện gì không tốt, mọi thứ đều được đổ lên đầu bọn chúng. Chuyện tốt liên tiếp đưa tới, Tĩnh Bá Hầu cho người đưa tin qua. Nói Lâm tướng quân đã khải hoàn trở về, ý là Minh Doãn cũng sớm trở về rồi, cuộc sống trốn tránh sẽ sớm chấm dứt. Tâm tình Lâm Lan vô cùng tốt, đếm đếm đốt ngón tay, xa Minh Doãn cũng gần một năm rồi.

Ngày hôm đó Mạc Tử Du tới cửa, nói hắn và nhị sư huynh mấy tháng này rảnh rỗi, cả người khó chịu. Hỏi lúc nào Hồi Xuân Đường có thể mở cửa trở lại, vừa nói vừa len lén nhìn Ngân Liễu, Ngân Liễu trừng mắt lại. Hắn đỏ mặt quay đi, lát sau không nhịn được mà lại lén nhìn. Ánh mắt của hai người giao chiến, Lâm Lan làm như không thấy, trong lòng cười thầm, cái gì mà rảnh rỗi quá, rõ ràng là mấy tháng không thấy người trong lòng, bệnh tương tư rồi.

“Hồi Xuân Đường không vội mở lại, Văn Sơn đã báo tin, A Giao bên Đông A đã luyện chế rất tốt, huynh cùng nhị sư huynh nếu nhàn rỗi vô sự thì qua bên Đông A đi, thuận tiện đem đơn thuốc qua, chế thành phẩm mang về đây.” Lâm Lan chậm rãi nói.

Mạc Tử Du há miệng, hồi lâu mới mở miệng: “Sư muội, nếu ta cùng nhị sư huynh đi cả, vạn nhất Hồi Xuân Đường mở cửa lại, công việc ai thu xếp đây? Hay là để nhị sư huynh đi Đông A đi, ta ở lại giúp muội.”

Lâm Lan nén cười, nhàn nhã nói: “Có gì đâu, ta chờ huynh về mới mở lại Hồi Xuân Đường, dù sao hiện tại ta cũng vẫn đủ bạc dùng.”

Mạc Tử Du nghiến răng, mặt đỏ bừng, một lúc lâu hắn cắn răng, nói: “Sư muội, có chuyện, ta nghĩ thương lượng với muội.”

Lâm Lan cười khẽ nói: “Sư huynh có gì cứ nói.”

Mạc Tử Du quẫn bách nhìn Ngân Liễu, nói quanh co: “Chuyện này, ta chỉ có thể nói riêng với muội.”

Nhìn nhị sư huynh gấp gáp, Lâm Lan hòa nhã nói: “Ngân Liễu, em lui ra đi.”

Ngân Liễu quăng cho Mạc Tử Du cái nhìn xem thường, khẽ nhún người thi lễ, lui xuống.

“Nói đi! Chuyện gì? “ Lâm Lan ung dung hỏi.

Mạc Tử Du ngượng ngùng nói: “Sư muội, là... Muội biết đấy, nhị sư huynh tuổi cũng đã nhiều, đến nay vẫn một mình một người, huynh ấy da mặt mỏng, không dám nói ra, chúng ta làm sư huynh muội cũng nên thay huynh ấy suy nghĩ đúng không? Sư muội, muội quen biết nhiều người, giúp nhị sư huynh tìm một người tử tế, có gia đình an ổn rồi, đừng nói đi Đông A, cho dù đi xa hơn nữa cũng không thành vấn đề...”

Lâm Lan cười thầm trong bụng, ngũ sư huynh muốn lấy Ngân Liễu lại mượn chuyện nhị sư huynh mà nói.

Lâm Lan khẽ gật đầu: “Đúng thế, chuyện này ta cũng lưu ý đã lâu nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp, để mấy ngày nữa ta mời bà mai tìm cho nhị sư huynh.”

Mạc Tử Du hắc hắc nói: “Sư muội nghĩ tới điều này rồi thì tốt, thật ra thì nhị sư huynh rất dễ tính, chỉ cần đối phương nhân phẩm tốt, tướng mạo không quá tệ, gia thế gì đó không quan trọng, chúng ta xuất thân nghèo khó, đều không để tâm.”

Lâm Lan cười cười, chính là chọn theo tâm tư của huynh rồi còn gì: “Ừm. Nhân phẩm tốt, tính tình tốt mới là thứ cần, có điều cũng không thể qua loa, thành hôn là chuyện cả đời.”

Mạc Tử Du toát mồ hôi, sư muội là hồ đồ hay giả bộ hồ đồ vậy? Mạc Tử Du ho khan hai tiếng, thở dài nói: “Thật ra nói về tuổi thì ta cũng không kém sư huynh mấy tháng, chỉ vì huynh ấy nhập môn trước nên mới là nhị sư huynh...”

Lâm Lan nhíu mày nói: “Huynh không nói thì ta đã quên mất, ngũ sư huynh hình như chỉ kém nhị sư huynh hai tháng.”

Mạc Tử Du vội nói: “Đúng vậy.”

Lâm Lan liếc hắn: “Nói như vậy, tuổi của ngũ sư huynh cũng không còn nhỏ, cũng nên thành thân rồi.”

Mạc Tử Du hắc hắc cười, lại đỏ mặt xấu hổ. “Vậy thì, để bà mai làm mối luôn một thể.”

“À? “

Mạc Tử Du mở to mắt: “Cái kia... Ta... Ta vẫn tương đối thích tự quen biết, biết gốc biết rễ thì sẽ không có phiền toái, sư muội, muội nói đúng không.”

Lâm Lan cố ý nhíu chân mày: “Cũng không dễ tìm.”

“Có gì mà không dễ, ta không kén chọn gì đâu... Thật ra thì... Thật ra thì... “ Ánh mắt Mạc Tử Du lấp lánh, ấp a ấp úng.

Lâm Lan cười hỏi tới: “Thật ra thì cái gì?”

Mặt Mạc Tử Du đỏ như cắt ra máu: “Thật ra thì ta cảm thấy Ngân Liễu rất tốt.”

Lâm Lan xem thường: “Ngân Liễu có cái gì tốt, đừng thấy cô ấy trước mặt ta đàng hoàng, thật ra thì vẫn mơ mơ màng màng lắm.”

Mạc Tử Du nói: “Nào có? Ta cảm thấy nàng rất tốt. Thật đó, nếu có thể cưới nàng, đời này ta không mong gì hơn nữa.”

Lâm Lan cố nén cười, nghiêm trang hỏi hắn: “Thật sự cảm thấy cô ấy tốt?”

Mạc Tử Du ngồi thẳng lên, rất nghiêm túc gật đầu: “Vô cùng tốt.”

Lâm Lan nhíu mày suy nghĩ: “Không được, chuyện này không được.”

Mạc Tử Du khẩn trương nói: “Làm sao?”

Lâm Lan chậm rãi nói: “Huynh nghĩ xem, huynh là ngũ sư huynh của ta. Nếu Ngân Liễu gả cho huynh, vậy chẳng phải là sư tẩu của ta? Ta chịu thiệt thòi lớn rồi.”

Mạc Tử Du vội vàng nói: “Vậy chúng ta thay đổi, ta gọi muội là sư tỷ.”

Lâm Lan nhìn hắn: “Thật không?”

Mạc Tử Du vội nói: “Có gì đâu, chỉ là xưng hô thôi, sau này muội chính là sư tỷ của ta.”

Lâm Lan vỗ tay, dứt khoát nói: “Được. Ta đây liền thay huynh đi hỏi, nhưng ta nói trước, chuyện này nếu Ngân Liễu gật đầu thì thành, nếu không, ta sẽ không miễn cưỡng cô ấy.”

Mạc Tử Du hắc hắc cười: “Vậy còn mời sư tỷ giúp ta nói tốt vài câu, nếu thành, sư tỷ chính là đại ân nhân của ta.”

Lâm Lan phì cười: “Tiếng sư tỷ này thật là trôi chảy.”

Tiễn Mạc Tử Du đi, Lâm Lan đóng cửa nói chuyện với Ngân Liễu.

“Em biết hôm nay ngũ sư huynh ta tới nói chuyện gì rồi chứ?”

Ngân Liễu cúi đầu xoắn khăn nói: “Ai biết hắn tới làm cái gì?”

Lâm Lan cười nói: “Tâm tư của sư huynh, em không biết?”

Mặt Ngân Liễu đỏ bừng, đầu càng thêm thấp: “Nô tỳ sao phải biết?”

Lâm Lan mỉm cười kéo tay Ngân Liễu, chậm rãi nói: “Ngân Liễu, em cùng Ngọc Dung theo ta từ quê lên, cũng là người ta tin nhất, hôm nay Ngọc Dung đã làm mẹ rồi, cùng Phúc An trôi qua cuộc sống an bình, trong lòng ta đây cũng được an ủi. Tuổi của em không còn nhỏ nữa, sang năm là mười tám rồi, án theo quy củ cũng nên thả ra thôi. Chuyện này, ta đã nghĩ, em cũng có chút khả năng y thuật, đi theo ta lại học được vài phần bản lĩnh, ta nghĩ tương lai em sẽ thành phụ tá đắc lực của ta, cho nên, không nỡ gả em cho mấy tên sai vặt, gả xa, thì lại càng không nỡ. Thật ra ta sớm nhìn ra ngũ sư huynh có tâm tư với em, ngũ sư huynh này, mặc dù có lúc miệng lưỡi trơn tru, nhưng bản chất rất tốt, lại có một thân y thuật, là người thật thà, nếu em gả cho huynh ấy, ta rất yên tâm. Hiện tại, em có nguyện ý không, nếu em nguyện ý, đợi nhị thiếu gia trở về, ta sẽ nói với chàng, cho hai người làm đám cưới. Nếu em không muốn, ta sẽ không miễn cưỡng em, về phần ngũ sư huynh, huynh ấy cũng sẽ không làm khó em. Đây là đại sự, không vội, em suy nghĩ thật kỹ, nghĩ kỹ thì tới nói với ta.”

Ngân Liễu do dự, thật ra thì nàng không phải là người ngốc, tâm tư Mạc Tử Du nàng biết, với thân phận của nàng, có thể cùng một tiểu quản sự cũng là không tệ rồi, nếu là nhị thiếu phu nhân tùy tiện phối người cho nàng, nàng không muốn cũng phải đồng ý, chẳng qua là... nàng không nỡ xa nhị thiếu phu nhân, Ngọc Dung đi rồi, nếu nàng cũng đi, bên cạnh nhị thiếu phu nhân sẽ còn không nhiều người đắc dụng, Chu mama tuổi lớn, Cẩm Tú thì hơi đoảng, Vân Anh còn nhỏ, chân chính có thể giúp đỡ chỉ có Như Ý, người mới thì lại mất thời gian dạy dỗ, nàng sao có thể rời đi?

“Nhị thiếu phu nhân, chuyện này... về sau hãy nói.” Ngân Liễu cúi đầu nói.

“Em không muốn?” Lâm Lan hỏi. Ngân Liễu vội lắc đầu. “Vậy vì sao?”

Ngân Liễu trù trừ nói: “Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ đi, ai tới hầu hạ người?”

Lâm Lan cười nói: “Thì ra là em lo lắng chuyện này, cái này có gì mà lo, trong phủ vẫn còn nha đầu, lại nói, em gả đi ra ngoài, đâu phải không thể giúp ta nữa, ta còn định nói, sau này Hồi Xuân Đường phải nhờ hai người giúp đỡ đây! Giao cho người khác ta không yên lòng.”

Ánh mắt Ngân Liễu sáng lên, ngượng ngập nói: “Chuyện nô tỳ, toàn bộ để nhị thiếu phu nhân làm chủ.”

Chuyện giải quyết xong, Lâm Lan ngủ một đêm ngon giấc.

Trời còn chưa sáng, Lâm Lan mơ mơ màng màng cảm giác có người hôn nàng, hơi thở kia, vờn vờn bên mặt nàng, thật là ngày nghĩ gì đêm mơ ấy, Lâm Lan mơ hồ nghĩ, mộng này thật giống thật, nàng có thể cảm giác được môi của hắn thật ấm áp, nhẹ nhàng.

Aiz! Nếu như không phải mộng thì thật là tốt, Lâm Lan thật sự không muốn tỉnh lại, miễn cưỡng mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một đôi mắt cười cong cong, đáy mắt tràn đầy sủng nịch.

Lâm Lan trợn mắt, có chút mờ mịt nói mớ: “Chàng... Đã về?”

Hắn cười, xoa xoa gò má nàng: “Thật xin lỗi, nhịn không được, đã đánh thức nàng.”

Lâm Lan túm lấy tay hắn, hung hăng cắn một cái.

Lý Minh Doãn kêu lên ai u: “Sao lại cắn ta?”

Lâm Lan mở to mắt, nhìn chằm chằm hắn: “Ta nằm mơ sao?”

Lý Minh Doãn bị đau, vừa bực mình vừa buồn cười: “Tiểu Lan tử, nàng nghĩ kiểm tra xem có phải mơ hay không thì cũng không nên cắn ta chứ.”

“Chàng... Chàng trở về lúc nào? Tĩnh Bá Hầu nói mọi người phải hơn mười ngày nữa mới có thể trở về kinh... “ Lâm Lan vẫn còn có chút không thể tin được

Lý Minh Doãn leo lên giường, chui vào chăn, ôm nàng, ôn nhu nói: “Ta cùng Ninh Hưng về trước, đội ngũ Lâm Tướng quân ở sau, giờ Dần về tới nhà, thấy nàng ngủ ngon, không muốn đánh thức nàng nên ngồi một bên nhìn nàng.”

Lúc này Lâm Lan mới tỉnh hồn, nhoài người dậy, nhìn hắn, giọng nói có chút run rẩy: “Sao chàng về không gọi ta dậy? Chàng đi suốt đêm sao? Có đói bụng không Có mệt không? Haiz, chàng nên đánh thức ta dậy, ta sẽ bảo Quế tẩu làm cho chàng một ít đồ ăn, để Ngân Liễu chuẩn bị nước nóng cho chàng ngâm mình, ta,... ta đi an bài...”

Lý Minh Doãn ôm chặt nàng vào lòng, giọng nói vô cùng ôn nhu: “Nàng đừng có gấp, ta ăn rồi, cũng tắm qua rồi, mọi người không dám kinh động nàng. Lan Nhi, ta rất nhớ nàng, hận không có một đôi cánh để bay về bên cạnh nàng, giờ thì ổn rồi, rốt cục có thể ôm nàng như thế này, để cho ta ôm nàng một cái...”

Lâm Lan lẳng lặng nằm ở trong lòng ngực của hắn, mũi cay cay muốn khóc. Chờ đợi lâu như thế, cuối cùng, hắn cũng đã trở về.

“Minh Doãn, bà nội...” Một lúc lâu, Lâm Lan nói thật nhỏ.

“Ta biết, ta cái gì cũng biết... “ hắn thương yêu hôn lên trán nàng: “Cực khổ cho nàng, sau này, mọi chuyện giao cho ta, nàng nghỉ ngơi đi...”

Bảo bối ngốc nghếch của hắn, chuyện gì cũng tự mình cáng đáng, cho tới bây giờ chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, hắn cái gì cũng biết, khổ nỗi ngoài tầm tay với, chỉ có thể đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.