Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 264: Chương 264: Xúi giục




Hạ nhân đưa đồ tang tới, phụ tử ba người Lý Kính Nhân thay, Lý Kính Nhân muốn đi canh giữ bên linh cữu lão thái thái, Minh Đống khuyên nhủ: “Phụ thân, lúc này người đứng cũng không vững, làm sao túc trực được bên linh cữu bà nội? Hay là nhi tử thay phụ thân đi túc trực bên linh cữu, đợi thân thể phụ thân khá hơn, lúc đó đi tẫn hiếu tâm, bà nội trên trời có linh, nhất định sẽ không trách tội phụ thân.”

Minh Tắc cũng nói: “Nên như vậy tam thúc ạ, trước hết thúc dưỡng thân thể cho tốt, hậu sự lão thái thái còn bận rộn, cháu phải trông cậy vào tam thúc!”

Lý Kính Nhân miễn cưỡng gật đầu. Có Minh Đống cùng Minh Trụ ở chỗ này, Minh Tắc cuối cùng có thể rảnh tay làm chuyện khác, Lâm Lan cũng đi an bài các loại việc vặt, linh đường lưu ba người Lý Kính Nghĩa cùng huynh đệ Minh Đống. Lý Kính Nghĩa thấy Minh Tắc cùng Lâm Lan cũng đi, liền đi tới nhà kề.

“Tam đệ, ngươi đối với di ngôn lúc lâm chung của lão thái thái, có ý kiến gì không? “ Lý Kính Nghĩa hỏi thẳng vào vấn đề.

Lý Kính Nhân vẫn đắm chìm trong đau thương, rầu rĩ nói: “Nếu là nguyện vọng lão thái thái, chúng ta làm nhi tử tự nhiên là muốn tuân theo.”

Lý Kính Nghĩa nhanh chóng dậm chân: “Tam đệ ơi là tam đệ, ngươi cũng biết lão thái thái giao đồ cho vợ Minh Doãn rồi đấy, đây không phải là chuyện mấy trăm lượng bạc, nhị đệ hàng năm đều hiếu kính lão thái thái một số bạc lớn, số lượng rất khả quan, còn có khế ước mua bán nhà đất, đệ tính tính toán toán xem là bao nhiêu, nói ít cũng có mấy vạn lượng, toàn bộ giao cho vợ Minh Doãn, vậy chẳng tới lượt chúng ta cái gì rồi, lại nói, huynh đệ chúng ta còn cả, tại sao phải đem đồ giao cho vợ Minh Doãn?”

Lý Kính Nhân ngẩng đầu bình tĩnh nhìn đại ca đang kích động, nói: “Lão thái thái nói, Lý gia sau này phải dựa vào Minh Doãn, đồ đưa cho vợ Minh Doãn cùng là nên làm.”

Lý Kính Nghĩa thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu: “Tam đệ, ta xem đệ là váng đầu rồi, lão thái thái không để lại của cải cho nhi tử, lại đi giao cho một đứa cháu dâu, chuyện này truyền đi, người ngoài sẽ nghĩ như thế nào? Đích thị là nhi tử không hiền hiếu, lão thái thái mới ra hạ sách này. Đến lúc đó, ta và đệ còn làm người được sai? Không bị người khác đâm chọc mà chết cũng sẽ bị nước miếng dìm chết.”

Lý Kính Nhân ngơ ngẩn, cái này... hắn không nghĩ sâu như vậy. Nhìn thần sắc tam đệ dao động, Lý Kính Nghĩa lại xuống một kích: “Trước kia Lý gia có nhị đệ bao phủ, ta và đệ mới có những ngày tốt đẹp, Minh Doãn tuy là cháu ruột chúng ta, nhưng sao có thể thân như huynh đệ? Rồi lại nói, ta tới mấy ngày nay đã nghe được một chút nhàn thoại, Minh Doãn có ý kiến lớn với chúng ta. Ban đầu nhị đệ tái giá, chuyện tình này chúng ta đều biết, Diệp Thị ôm hận mà chết, Minh Doãn có thể không hận chúng ta? Tương lai chúng ta còn có thể trông cậy vào nó? Tam đệ! Ta và đệ thì không sao, cũng là đất vàng chôn nửa đoạn người, nhưng chúng ta phải suy nghĩ một chút cho hậu thế của mình. Chân mày Lý Kính Nhân cau lại, đại ca nói có lý! Nhưng đây là di ngôn lúc lâm chung của mẫu thân...... Lý Kính Nhân rối rắm. “Tam đệ, lão thái thái từ sau khi tai biến. Không thể nói được, ta hầu hạ lão thái thái mấy ngày, nói thật, lão thái thái nói gì cũng mơ hồ không rõ, cái gì mà di ngôn, ta xem, đích thị là vợ Minh Doãn mua chuộc Chúc mama, cố ý làm, thời điểm lão thái thái lâm chung, ta cũng ở đó, ta căn bản không nghe thấy lão thái thái nói di ngôn gì cả.” Lý Kính Nghĩa nói.

Lý Kính Nhân kinh ngạc: “Lão thái thái không nói sao?”

Lý Kính Nghĩa bình tĩnh nhìn hắn: “Tuyệt đối không có, ta dám đoán chắc là vợ Minh Doãn cùng Chúc mama làm trò quỷ, phải biết rằng sau khi nhị đệ bị tịch thu nhà. Trừ tòa nhà này, sản nghiệp khác đều mất hết, vợ Minh Doãn đang mưu đồ của cải vốn thuộc về chúng ta.” Lý Kính Nhân ngạc nhiên nói: “Tại sao lúc ấy đại ca không phản bác?”

Lý Kính Nghĩa lắc đầu thở dài, ngồi xuống bên giường: “Đệ cho rằng ta không có phản bác sao? Lúc ấy ta và chị dâu đệ chút nữa cùng người liều mạng, đây không phải là chuyện tiền tài, là can hệ đến danh tiếng huynh đệ ta. Ta làm sao có thể ngồi yên không lên tiếng? Tiếc rằng, bọn chúng người đông thế mạnh, ta và chị dâu đệ có thể làm sao? Đây là địa bàn của bọn chúng.”

Dừng một chút, Lý Kính Nghĩa lại nói: “Cho nên ta một mực đợi tam đệ, ta nghĩ, ta và đệ liên thủ, mới có thể đối phó bọn chúng.”

Lý Kính Nhân im lặng, vợ Minh Doãn là loại người hèn hạ như vậy sao? Tựa hồ không giống! Hắn không biết vợ Minh Doãn thế nào, nhưng mà hắn tin Chúc mama, Chúc mama thực sự trung thành với lão thái thái, làm sao có thể giúp đỡ vợ Minh Doãn tính toán lão thái thái? Rồi lại nói, đại ca cũng không phải người tốt lành gì, thì ra là đại ca đã sớm nhận được tình hình lão thái thái nguy kịch, nhưng không nói cho hắn biết, mà là gióng trống khua chiêng, tu sửa nơi ở của lão thái thái, về sau, hắn mới hiểu được, đại ca là tìm đồ lão thái thái lưu lại, đây cũng là nguyên nhân hắn không thể ở bên cạnh lão thái thái trong những giây cuối cùng.

Cho nên, Lý Kính Nhân cảm giác mình không thể chỉ nghe lời nói của một mình đại ca, nếu di ngôn này là thật, nhất định là đại ca khiến lão thái quá thất vọng rồi. “Đại ca, chuyện này, hãy đợi xong hậu sự của lão thái thái rồi nói lại!” Lý Kính Nhân có lệ nói.

Lý Kính Nghĩa gật đầu: “Ta cũng ý như vậy, hài cốt lão thái thái còn chưa lạnh, chúng ta không nên đại náo, người không rõ lại nói thúc bá chúng ta liên thủ khi dễ cháu dâu, aiz! Ta là thật không nghĩ tới, vợ Minh Doãn là người như thế.”

Thúy Chi bưng trà cụ vào phòng trà, thấy Xuân Hạnh ngồi ở chỗ đó ngẩn người, Thúy Chi nói: “Xuân Hạnh, đang làm gì vậy? Sảnh khách truyền trà.”

Xuân Hạnh hoàn hồn, thần sắc có chút bối rối: “Ừ, ta đi đây.”

Thúy Chi lấy trong tủ một bộ trà cụ nữa, mở hộp trà, dùng thìa gỗ xúc lá trà bên trong, nói: “Quên đi, để ta đi! Nhìn cô tâm thần không yên, không cẩn thận lại làm đổ nước trà lên khách.”

Lúc này Xuân Hạnh đúng là trong lòng rất loạn, sáng nay đại phu nhân tìm cô ta nói chuyện, định cho cô ta nhiều thứ tốt, muốn cô ta chứng minh Chúc mama là bị nhị thiếu phu nhân mua chuộc, làm giả di ngôn lão thái thái, vọng tưởng chiếm di sản lão thái thái...

Cô ta biết đại phu nhân có lòng với cô ta là vì có điều yêu cầu, nhưng không nghĩ tới là chuyện tình nghiêm trọng như thế này, nếu như đại phu nhân được như ý rồi, nhị thiếu phu nhân trở thành kẻ ham tiền, là tiểu nhân dám làm láo di ngôn hèn hạ, cô ta là người hại nhị thiếu phu nhân rồi. Cô ta rất muốn tính toán cho tương lai của mình, nhưng nhị thiếu phu nhân đối với cô ta không tệ, cô ta có thể nào làm chuyện hại nhị thiếu phu nhân như vậy? Một bên là tương lai của mình, một bên là danh tiếng nhị thiếu phu nhân, Xuân Hạnh rất rối rắm.

Thúy Chi thấy Xuân Hạnh cúi đầu xoắn khăn không đáp lời, suy nghĩ một chút, hỏi: “Xuân Hạnh, chúng ta ở cùng nhau đã bốn năm rồi nhỉ?”

Xuân Hạnh giương mắt, thần sắc mờ mịt, không biết Thúy Chi có ý gì. Thúy Chi lại nói: “Trước kia thời điểm chúng ta cùng nhau hầu hạ phu nhân có tâm tình gì, cô còn nhớ rõ không?”

Xuân Hạnh ảm nhiên, dĩ nhiên nhớ được, phu nhân hỉ nộ vô thường, hạ thủ tàn nhẫn, cô ta cùng Thúy Chi mỗi ngày đều sống trong lo lắng đề phòng, sợ làm chút gì sai, lập tức rước họa vào thân.

“Trước kia, chúng ta ngày cũng phải sống trong lo lắng đề phòng, những thủ đoạn kia của phu nhân, thử nghĩ cũng đáng sợ, khi đó, cô thường nói, hi vọng những việc làm tổn hại người khác sẽ không rơi lên đầu cô, thật ra thì, trong lòng ta không phải là không nghĩ như vậy, ta và cô cũng nhìn thấy, Châu Châu, Điền mama, Xảo Nhu, Bạch Huệ, Khương mama, bọn họ giúp đỡ phu nhân đối phó nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân, làm chuyện tàn nhẫn, kết quả có gì tốt hay sao? Đó không phải bởi vì nhị thiếu phu nhân lợi hại, mà là những chuyện này tổn hại âm đức. Cô nhìn hạ nhân bên Lạc Hà trai xem, ngày nào bọn họ cũng vui vẻ, tại sao? Bởi vì nhị thiếu phu nhân tốt bụng, bởi vì nhị thiếu phu nhân chưa bao giờ sai bọn họ đi hại người. Xuân Hạnh, đạo lý lớn ta không hiểu, không thể nói gì nhiều, nhưng ta biết, nếu như một người sai cô đi hại người khác, chỉ sợ người ta hứa hẹn cho cô nhiều điều tốt, nhưng đến cùng cô cũng chỉ là con cờ trong tay người ta mà thôi, được chuyện, lương tâm ta và cô sao yên tĩnh được, thua chuyện, chỉ có thể làm người chết thế thân, Xuân Hạnh, cô cho rằng vì sao đại phu nhân tìm tới cô, bởi vì ta không chịu phối hợp với bà ta.”

Thúy Chi lẳng lặng nhìn Xuân Hạnh.

Xuân Hạnh kinh ngạc, sợ hãi nhìn Thúy Chi.

“Ta biết đại phu nhân tìm cô chuyện gì, chuyện này ta không nói với nhị thiếu phu nhân, cũng không có bất kỳ kẻ nào nhắc tới, ta nghĩ cô đã suy ngẫm kỹ, đưa ra quyết định đúng đắn, nhưng ta xem hôm nay cô tâm thần không yên, ta thật rất thất vọng, ta không hi vọng cô ngộ nhập lạc lối, ta dám đánh cuộc với cô, đại phu nhân chắc chắn không được như ý, đại phu nhân có khôn khéo như phu nhân sao? Phu nhân suy nghĩ bao nhiêu biện pháp cũng đấu không lại nhị thiếu phu nhân, đại phu nhân có thể làm được sao? Bà ta khôn lỏi chuyện này, nhị thiếu phu nhân có nhìn không ra? Xuân Hạnh, một mình cô suy nghĩ thật kỹ đi, lỡ một bước chân thành thiên cổ hận.”

Thúy Chi gọn gàng linh hoạt nói xong, bưng nước trà ra ngoài. Xuân Hạnh khiếp sợ, cô ta tự cho là mình giấu diếm hoàn hảo, không nghĩ tới Thúy Chi đã sớm nhìn ra.

Lời của Thúy Chi giống như một chùy, đập vào thần hồn cô ta. Đúng vậy... Ngay cả Thúy Chi cũng có thể nhìn ra, nhị thiếu phu nhân lại không biết? Xuân Hạnh không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả người cũng tỉnh táo lại. Nếu cô ta đáp ứng đại phu nhân, liền biến thành hạng người bất nhân bất nghĩa, đừng nói đại phu nhân đấu không lại nhị thiếu phu nhân, cho dù đại phu nhân thắng, chỉ sợ chưa chắc sẽ thực hiện lời hứa, đến lúc đó, cô ta chẳng còn đường sống, không được, cô ta phải mau chóng tìm nhị thiếu phu nhân nói rõ ràng. Thúy Chi đứng ngoài cửa trong chốc lát, thầm than, nhị thiếu phu nhân liệu sự như thần!

Thời điểm Chu mama tìm mình, mình còn không tin, thậm chí còn biện hộ cho Xuân Hạnh, không nghĩ tới mình theo như lời Chu mama dạy nói ra, mặt mũi Xuân Hạnh trắng bệch, thì ra là, thật có chuyện này, Thúy Chi không khỏi thở phào, may là đại phu nhân không tới tìm mình, đại phu nhân tự cho bản thân mờ ám thần không biết quỷ không hay, không ngờ, nhất cử nhất động của bà ta đều bị nhị thiếu phu nhân nắm trong bàn tay.

Hiện tại chỉ hi vọng Xuân Hạnh có thể tỉnh ngộ, không nên bị đại phu nhân lợi dụng.

“Thúy Chi... “ Thúy Chi vừa muốn đi, Xuân Hạnh đuổi tới, Thúy Chi dừng bước.

Xuân Hạnh nhìn xung quanh, xác định không có ai, kéo Thúy Chi nói: “Thúy Chi, thật ra thì, chuyện không phải như cô nghĩ, đại phu nhân muốn ta làm chút ít chuyện không tốt, nhưng ta không có đáp ứng.”

Trong lòng Thúy Chi tự nhủ: Cô không đáp ứng, vậy cô khổ não cái gì? Không làm gì xấu sao chột dạ? Xuân Hạnh yếu ớt nói quanh co: “Ta... Ta vẫn muốn nói cho nhị thiếu phu nhân, lại sợ nhị thiếu phu nhân không chịu tin ta.”

Thúy Chi nhíu mày nói: “Cô thật sự không đáp ứng?”

Xuân Hạnh giơ tay thề: “Nếu ta lừa cô, trời giáng ngũ lôi...”

Thúy Chi nói: “Được rồi, được rồi, không cần thề, ta tin cô được chưa? Chuyện này, cô phải mau chóng nói cho nhị thiếu phu nhân.”

Xuân Hạnh nói: “Ta nghĩ tới nói, nhưng bên cạnh nhị thiếu phu nhân luôn có người, ta không tìm được thời cơ.”

Thúy Chi suy nghĩ một chút: “Chuyện này giao cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.