Cô Dâu 17 Tuổi

Chương 16: Chương 16




"Tốt, nghỉ ngơi mười lăm phút."

Thanh âm thoáng như tiếng trời, gần như toàn bộ nhân viên cảm động đến rơi lệ.

Lúc này, chính là thời gian làm việc của Phương Thần Hi ── phụ trách đưa ly đựng nước cho mọi người.

Thật ra thì công việc này vốn là người nào rãnh rỗi người đó làm, nhưng bởi vì Triệu Minh Uy cảm giác nếu đã thừa ra một người như vậy, tự nhiên muốn cắt cử cô làm một chút chuyện, mới phù hợp với hiệu ứng kinh tế một chút, cho nên hai ngày nay việc cô phụ trách chính là mua nước, chú ý đến nước, lụt.

Phát một vòng cho toàn bộ, sau đó mới đến mình.

Thời gian là bốn giờ chiều, đoàn người đã từ công viên trung tâm chuyển đến rạp hát lân cận.

Mà nói đến rạp hát, dĩ nhiên chính là trung tâm Rock Phỉ Siết nghiêng Đại thiên sứ màu vàng kim trước mặt, bởi vì Đại thiên sứ từng đóng nhiều bộ phim cùng lộ diện trong tập ảnh Newyork, cơ hồ tất cả quang khách cũng muốn chụp chung cùng Đại thiên sứ, bởi vì nguyên nhân này, khiến cho công việc của bọn họ khó khăn gấp bội.

May mắn duy nhất là, Hàn Ức đã thay quần áo mùa hè, ít nhất thị giác cũng không có nhiệt như vậy.

Sau khi tuyên bố nghỉ ngơi, đoàn người tản ra tìm kiếm nơi mát mẻ của mình.

Phương Thần Hi đối với nơi này không quen, cho nên chọn lựa phương pháp bảo đảm nhất, dựa vào vách tường có bóng râm ở gần đây, ngồi xổm xuống.

Đem ống hút bỏ vào cái ly, đang định uống nước để giảm nóng bức, bỗng nhiên, bên cạnh cũng có người ngồi xổm xuống.

Không cần nghĩ cô cũng biết là Hàn Ức ── hôm nay mọi người ở chính giữa công viên nghỉ ngơi hai lần, ở vườn hoa nghỉ ngơi một lần, mỗi lần cô xác định vị trí, không tới ba mươi giây sau nhất định anh sẽ tới.

Mặc dù cô không biết vì sao, nhưng thành thật mà nói thì cảm giác có một chút cao hứng á.

"Như thế nào, có mệt hay không?"

"Phải là tôi hỏi anh có mệt hay không chứ." Cô hé miệng cười cười, "Nhìn thế nào thì cũng đều là anh khổ cực hơn so với tôi."

"Cũng may, đã thành thói quen."

Sau khi đơn giản nói mấy câu với nhau là một mảnh yên lặng.

Không có biện pháp, giữa bọn họ là chưa quen thuộc . Vả lại lần này không phải anh muốn hợp tác với cô, mà là cô muốn anh viện trợ tiền, bọn họ căn bản không giống nhau, đừng bảo là có thể trở thành bạn bè, ngay cả đồng nghiệp cũng không thể, ít nhất trước khi cô tốt nghiệp đại học là không thể nào.

"Phương Thần Hi."

"Hả?"

"Cô có nhớ ngày hôm qua khi tôi đưa cô trở về phòng thì cô nói gì với tôi hay không?"

"Tôi. . . . . . Nói cái gì sao?" Thanh âm nghi ngờ.

Quả nhiên ──

Mặc dù anh không có ôm hy vọng gì quá lớn, nhưng thành thật mà nói, cô phủ nhận cũng quá nhanh, không cần suy nghĩ liền trực tiếp lắc đầu.

Toàn bộ Đài Loan có rất nhiều nữ sinh muốn cùng anh nói chuyện, nhưng người trước mắt hiển nhiên không phải là một trong số đó.

Cô rất không coi trọng anh, so với mình, Băng Trà cùng Hồng Trà dường như vẫn còn lấy được lòng của cô, chứng cớ chính là, bọn họ đã từng nói chuyện với nhau n lần, nhưng vĩnh viễn là anh hỏi cô đáp, chỉ có lần ra sân ngoài ý muốn của Hồng Trà và Băng Trà, cô lại hỏi anh rất nhiều ── Anh nuôi chó sao? Bọn chúng mấy tuổi? Mua ở cửa hàng động vật hay là người ta tặng? Lúc anh bận rộn ai cho bọn chúng ăn cơm?

Ở trong nhà nam minh tinh là tình nhân trong mộng của bao người, cô chỉ lo chơi cùng tiểu lạp xưởng, lúc tự xưng chị, lúc tự xưng dì, mấy con chó một phen là ngọt ngào, một phen là đáng yêu, một phen là thiên sứ, hoàn toàn không nhìn anh, lòng không có việc khác đến cảnh giới kinh người.

Cô hướng về phía anh là ánh mắt bình thường, nhưng lúc cô ôm Hồng Trà vào trong ngực, ánh mắt liền biến thành hình trái tim.

Ngoài một chút thất vọng, Hàn Ức không nhịn được lại nghĩ, nếu như không phải vì từ lúc vừa mới bắt đầu đến bây giờ cô đối với anh luôn giữ vững cự ly thích hợp, nếu như cô giống như những nữ sinh khác vừa nhìn thấy anh liền lấy máy chụp hình ra muốn chụp chung, nếu như cô hỏi thăm đến nhiều mặt cuộc sống riêng của anh. . . . . . Cô hẳn sẽ xác định biện pháp làm cho anh chú ý nhiều hơn một chút.

Khó trách có người nói lạnh lùng cũng là thủ đoạn, mặc dù nói thủ đoạn có chút khó nghe, nhưng mà giờ phút này anh cũng không nghĩ ra từ nào giải thích tốt hơn, không thể làm gì khác hơn là tạm thời gọi như vậy á.

"Vậy tôi nhắc cho cô." Anh quay đầu, rất nghiêm túc nói, "Ngày hôm qua cô hỏi tôi thích con gái như thế nào? Tôi nói, thích kiểu dịu dàng mang một ít đáng yêu , mà phải rất yêu tôi, rất tín nhiệm tôi, vô luận xảy ra chuyện gì đều muốn đứng ở bên tôi. Sau đó cô lại hỏi tôi hiện tại có bạn gái hay không? Tôi nói không có, tiếp theo cô liền hỏi, vậy tôi làm bạn gái anh có được hay không?" (á. Lừa tềnh >_<)

Phương Thần Hi nghe vậy, vốn là muốn uống vào trong, một tiếng “Phốc” phun nước ra ngoài, chợt sặc.

"Khụ khụ, khụ khụ khụ, tôi. . . . . . Khụ khụ." Cô ho khan một hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, "Tôi nói ‘Làm bạn gái anh có được hay không’, tôi nói với anh như vậy?"

Hàn Ức vội vàng vỗ lưng của cô, cố gắng làm cho cô thong thả một chút.

Vừa vỗ cô, vừa tiếp tục bỏ đá xuống giếng, "Đúng."

"Tôi. . . . . . Tôi thật sự nói như vậy?"

"Không sai." Mới là lạ.

"Không thể nào." Nâng cao âm lượng gào to, Phương Thần Hi lắc đầu giống như băm tỏi, "Không thể nào không thể nào không thể nào, tôi chưa bao giờ nói mớ."

"Chuyện ngủ có người nào rõ ràng, làm sao cô biết mình không nói nói mớ?"

Đôi mắt tròn tròn của cô nhìn anh, tựa hồ có chút không tin.

Hàn Ức nhìn cô, khóe miệng bất tri bất giác lộ ra một nụ cười. Kỳ quái, chơi đùa với cô tốt như vậy, có phải anh phát hiện quá muộn rồi không?

Phản ứng của cô gái nhỏ thật ly kỳ.

Trước kia trêu chọc cô thuần túy chỉ là bởi vì gia tăng một chút xíu hảo cảm, giảm phần nhàm chán, hiện tại hoàn toàn là của niềm vui thú.

Có , có.

Anh phát đi càng lớn, cô đáp lại càng lớn.

Rất. . . . . . Rất thú vị rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.