Tô Lưu Cảnh mặc trên người lễ phục sang trọng, không được tự nhiên ngồi ở trong xe, len lén đưa mắt đánh giá Hình Hạo Xuyên đang nhắm mắt dưỡng thần.
Kể từ cái ngày tàn bạo cùng với nóng giận đó, đã sắp một tuần cô không thấy anh, bây giờ nhìn gần mới phát hiện người đàn ông này có chút xa lạ.
Cô chợt nhận ra, mình hoàn toàn không hiểu được người đàn ông này, một chút cũng không.
Hôm nay, không phải anh nên đến tham dự tiệc sinh nhật của Nam Cung Như đại tiểu thư của nhà Nam Cung hay sao? Còn dẫn cô theo làm cái gì? Chẳng lẽ. . . . . . lại muốn cô cùng đi? Sẽ không đâu, trường hợp quan trọng như thế, sao anh lại không cân nhắc cơ chứ, chắc chắn là lại muốn lợi dụng làm gì rồi?
Tô Lưu Cảnh nhìn xuyên qua bên kia, dưới ánh đèn đường, khuôn mặt anh lúc sáng lúc tối, cùng với đôi chân mày khẽ nhíu lại, tựa hồ như đang ưu phiền, đột nhiên tim chợt sinh ra cảm giác đau xót.
Ở trên thiên đường, mẹ có thể nói cho con biết rốt cuộc con nên làm như thế nào đây?
Bên ngoài hội trường của nhà Nam Cung.
Từ lúc xế chiều, đã có một đám ký giả đứng vây quanh vận sức chờ phát động.
Tất cả mọi người đang đỏ mắt mong đợi, xem xem hôm nay trong tiệc sinh nhật của Nam Cung Như, đến tột cùng tổng giám đốc Hình thị có tới cầu hôn hay không. Nếu là chớp được tin tức này, tất nhiên sẽ tạo nên tiếng vang khắp thành phố!
Đợi đến khi một chiếc xe Maybach màu xám bạc lái vào, tất cả ký giả lập tức sôi trào, tất cả liền vây tới, lên tiếng thảo luận không ngừng.
"Anh ấy đến rồi! Tổng giám đốc Hình thật sự đã đến rồi!"
"Chẳng lẽ tối nay anh ấy thật sẽ cầu hôn tiểu thư Nam Cung?"
"Mau chụp đi! Đây nhất định là trang đầu của số báo ngày mai!"
. . . . . . .
Trong nháy mắt tất cả đèn flash đều bùng nổ, ánh đèn trắng xóa cực kỳ chói mắt chiếu sáng cả một vùng, trông giống như ban ngày.
Xe rốt cuộc cũng dừng lại, Hình Hạo Xuyên cài lại nút tay áo bằng kim cương, lạnh nhạt mà ưu nhã mở cửa xe ra, không hề hoảng hốt chút nào, tựa hồ sớm đã thành thói quen được mọi người chú ý.
Đi theo sau lưng anh, ánh đèn sáng rực phản xạ vào khiến Tô Lưu Cảnh không tài nào mở mắt ra được.
Thấy một cô gái xa lạ đột nhiên xuất hiện, đám ký giả liền nhốn nháo hẳn lên, mắt cũng bừng sáng.
"Cô gái phía sau anh ấy là người nào?"
"Kế từ vụ người mẫu Sofia mai danh ẩn tích lần trước, gần đây cũng không có nghe nói tổng giám đốc Hình lại có tân sủng."
"Hôm nay là sinh nhật của tiểu thư Nam Cung Như, sao tổng giám đốc Hình lại mang một cô gái thần bí xuất hiện? Chẳng lẽ chuyện kết thân đơn thuần chỉ là lời đồn?"
"Đừng để ý, mau chụp đi, dù sao tối nay cũng có trò hay để xem rồi!". Đối với đám ký giả mà nói, xì căng đan bát quái chính là nghề nghiệp bọn họ, bây giờ lại nhìn thấy cảnh tượng "Đặc sắc" như vậy làm sao có thể không kích động được cơ chứ?
Ánh mắt của Ký giả chẳng khác gì với đèn cao áp hắt lên trên người của Tô Lưu Cảnh, khiến sắc mặt cô trông thật nhợt nhạt, dưới ánh nhìn chăm chú như vậy cả người tựa như bị lột trần trụi, lồ lộ ra ở trước mặt mọi người.
Tô Lưu Cảnh cắn chặt môi dưới, kinh hoảng tăng nhanh bước chân, muốn thoát khỏi chỗ này, nhưng giày cao gót lại chợt giẫm hụt lên bậc thang, cả người chống chếnh sắp ngã .
Tô Lưu Cảnh hít vào một hơi, rất may có một đôi tay kịp thời đỡ lấy cô, sau đó một liền dùng sức, kéo vững vàng kéo cô vào trong ngực.
Tô Lưu Cảnh ngẩng đầu lên, thấy Hình Hạo Xuyên hơi nhíu mày nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy?". Tùy trách cứ, nhưng trong giọng nói lại mang theo một chút quan tâm.
Khoảng cách gần như vậy, cô lại đang ở trong ngực của anh, vừa ngẩng đầu liền có thể nghe được tiếng hô hấp của ai kia, khiến Tô Lưu Cảnh đỏ bừng mặt, cúi đầu khẽ nói: "Cám ơn.".
"Ừ, đi thôi." Kéo tay của Tô Lưu Cảnh vòng qua khuỷu tay của mình, Hình Hạo Xuyên quay đầu lại liếc nhìn đám ký giả đang không ngừng bâu đến, ánh mắt chợt mãnh liệt, cái loại đó sắc bén lạnh lẽo ánh mắt của, cho dù cách rất xa cũng có thể cảm nhận được hắn đáy mắt sát khí.
Các ký giả đều sửng sốt, vội thoáng thu lại chút.
Mặc dù là Đại Tân Văn, nhưng là nếu là chọc cho Hình thị tổng giám đốc một mất hứng, khá hơn nữa tin tức, bọn họ cũng là muốn rơi chén cơm , bọn họ còn là thức thời vụ cho thỏa đáng.
Cố gắng khoác lên khuỷu tay anh, Tô Lưu Cảnh mới vừa rồi còn hốt hoảng e ngại giống như đã tìm được bến đỗ an toàn, thở phào nhẹ nhõm.
Theo Hình Hạo Xuyên đi vào bên trong hội trường, cả căn phòng rộng lớn hoa lệ tựa như cung đình cổ xưa, từng chi tiết đều làm cho người khác phải tặc lưỡi hít hà, trong đại sảnh đang vang lên tiếng nhạc êm ái, người qua lại quần là áo lượt, tất cả đều là danh môn quý tộc, giai cấp thượng lưu.
Phục vụ phải có hơn chục người, tất cả đều mặc tây trang đi lại trong đám người kính cẩn rót rượu.
Mà Hình Hạo Xuyên vừa đến, hiển nhiên liền làm cho cả hội trường như được rót vào một nguyên tố mới để mở màn bữa tiệc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn tới bên này, rối rít chào hỏi.
Đàn ông nhìn thấy anh đa sổ liền nghĩ tới những hợp đồng buôn bán hợp tác có trị giá trăm tỷ, còn phụ nữ nhìn anh một mặt là vì vẻ bề ngoài đẹp trai tuấn tú, mặt khác nữa chính là vì vị trí phu nhân tổng giám đốc còn đang bỏ trống kia. Anh vốn là người trời sinh ra đã là vật sáng, hấp dẫn tầm mắt người khác ở mọi lúc mọi nơi, giống như Đế Vương giữa chốn quần lâm vậy.
Tô Lưu Cảnh thận trọng đi theo ở phía sau, cúi đầu, cố gắng để giảm bớt sự tồn tại của mình.
Thẩm Minh Phong cười tươi roi rói cầm một ly rượu sâm banh đi tới nói: "Hình, cậu đã đến rồi?"
Hình Hạo Xuyên không chút khách khí đoạt lấy ly rượu trong tay của anh, uống một hơi cạn sạch, cuối cùng còn lên tiếng bới móc: "Phẩm vị của cậu thật đúng là chưa ra hình dáng gì."
Thẩm Minh Phong liếc mắt nhìn Tô Lưu Cảnh đang đứng sau lưng của Hình Hạo Xuyên, chau chau mày trêu chọc lại: "Mình phải thừa nhận phẩm vị của cậu không tệ ~"
Mặt Tô Lưu Cảnh đỏ lên, càng thêm xấu hổ cúi thấp đầu.
"Được rồi, không đùa nữa, lão già kia đang ở trên lầu chờ cậu đấy.". Thẩm Minh Phong nghiêm mặt thông báo. Lão già mà anh đang nhắc đến chính là người lần trước gây trở ngại trong dự án của bọn họ, sau khi bị chèn ép mà vẫn còn chưa chết tâm, lại tự chui đầu vào lưới.
Hình Hạo Xuyên cười châm chọc một tiếng, rồi lạnh lùng nói: "Vậy thì đi xem thử xem bọn họ còn có thể giở trò gì.". Dám đấu với anh, để xem rốt cuộc bọn họ có bản lĩnh gì.
"Tôi. . . . . ." Tô Lưu Cảnh vừa định nói nhưng đáng tiếc là Hình Hạo Xuyên và Thẩm Minh Phong đã rời đi rồi.
Bị ánh mắt xung quanh bắn tới hoặc là muốn xem chuyện vui, hoặc là xem thường, cũng có cả địch ý nữa, Tô Lưu Cảnh cực kỳ khó chịu nắm chặt lòng bàn tay, ở trong bữa tiệc này, sự tồn tại của cô thật giống như một tên hề nhếch nhác mặc cho các quý phụ kia thưởng thức.
Tô Lưu Cảnh chạy trốn vào trong góc, lưng tựa vào trên vách tường, muốn trốn chạy những ánh mắt độc như kim châm kia.
Bất chợt, đầu vai lại bị người nào đó vỗ lên.
Tô Lưu Cảnh theo phản xạ quay đầu lại, đạp vào mắt là khuôn mặt anh tuấn bức người, liền kinh ngạc nói: "Anh!".
Người kia hơi cong khóe môi lên, trong con mắt màu xanh dương tràn đầy vui mừng: "Hi. . . . . . Lại gặp mặt rồi, chúng ta thật đúng là có duyên. . . . . ."