Cô Dâu 24h: Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân!

Chương 25: Q.2 - Chương 25: Cố tình gây sự ( hai )




"A!" Ngực bị gắt gao túm lấy, Tô Lưu Cảnh quẫn bách hô một tiếng, thân thể này lưu lại thật sự quá nhiều trí nhớ , chỉ cần anh nhẹ nhàng chạm vào đã trở nên vô lực, chẳng còn là chính mình nữa, nhưng cũng đau lòng nhiều hơn.

Sao anh có thể như vậy? Tại sao có thể nói vậy với cô? Quả thật ——

"Bỏ tay ra! Anh đừng cố tình gây sự nữa!", Tô Lưu Cảnh cắn răng nhắm hai mắt lại, mất khống chế hét to. Cô đã chịu đủ rồi, rõ ràng tất cả đều đã cho anh, thế nhưng người đàn ông này cứ một lần lại một lần dùng những lời lẽ đó mà nhục nhã cô, chẳng lẽ nhìn thấy cô bi thương lại là niềm vui của anh sao?

Nghe Tô Lưu Cảnh nói thế, con ngươi của Hình Hạo Xuyên co rụt lại, mắt cũng nguy hiểm nheo lại, giống như Lang Vương cao ngạo, đang nổi lên ý giận ngút trời, cúi thấp đầu đến gần cô nhẹ giọng nói: "Tôi cố tình gây sự? Cô thử lặp lại lần nữa xem nào!".

Giọng nói càng nhẹ, cảm giác lại càng nguy hiểm.

Tô Lưu Cảnh đang đau đầu kinh khủng, lại bị oan uổng như vậy, nơi khóe mắt chảy ra một hàng lệ trong suốt đầy uất ức, nhưng vẫn quật cường đáp trả: "Tôi với anh đã thanh toán xong rồi ! Anh bỏ qua cho tôi đi có được hay không!"

Tha cho cô đi! Đừng xuất hiện trước mặt cô thêm lần nào nữa, để cho cô có thể lẳng lặng trốn ở góc phòng liếm láp vết thương, sau đó chỉ cần qua một thời gian, có lẽ là một tuần, cũng có lẽ là một tháng, để cô có thể hoàn toàn quên đi giai đoạn đau lòng này ! Cô đã chấp nhận sự thật, đã không ôm ấp bất kỳ hy vọng gì, tại sao ngay cả chút thời gian cỏn con này anh cũng không thể cho cô!

"Thanh toán xong" ?

Đôi lông mày tuấn dật của Hình Hạo Xuyên nghe đến hai chữ kia liền nhướng lên?

Giọng nói càng thêm trầm thấp, đáng sợ, dùng sức đè lên trên người cô khẽ quát lên: "Ai cho cô thanh toán xong hả? Cô có tư cách gì mà nói đã thanh toán xong?".

Người phụ nữ của Hình Hạo Xuyên anh, trừ Nhược Nhược ra, những người khác cùng lắm chỉ chỉ ở bên anh được hơn một tháng, cô gái này cũng chỉ hơi dài hơn một chút xíu mà thôi, cũng chỉ là bia đỡ đạn mà anh đã bỏ tiền ra mua. Hiện tại Nhược Nhược đã quay về, giá trị của cô chẳng phải lại trở về con số không hay sao. Rõ ràng anh cũng không muốn quản cô nữa, cũng không muốn gặp lại cô một chút nào, vậy mà buổi sáng sớm trên đường đến công ty, anh lại nhớ tới hình ảnh cô được đưa vào phòng mổ, cũng nhớ đến hình ảnh cô cầm thật chặt tay của mình, còn cả khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở đến đáng thương, vì vậy đại não đã ra quyết định trước lý trí một bước, ra lệnh cho tài xế lái đến nơi này.

Anh nghĩ việc này cũng không có gì, dù sao cô đã từng là người của mình, dù sao lần đầu tiên của cô cũng là cho mình, đi xem cô thế nào, chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy?

Bản thân anh tự nhủ như thế, thế nhưng khi ở ngoài cửa thấy Tô Lưu Cảnh và Thương Thiên Kỳ ôm nhau, thậm chí còn có cả hành động tiếp xúc thân mật, anh liền quên mất đây chỉ là một chuyện nhỏ có cũng được mà không có cũng chẳng sao kia. Lại giống như đứa bé bị người khác đoạt mất món đồ chơi mà mình yêu mến nhất, ngọn lửa trong lòng lập tức bùng lên không thể khống chế được, liền nói nói ra những lời như vậy .

Nhưng cô không biết phân biệt tốt xấu thì cũng thôi đi, lại còn dám nói "Thanh toán xong"? Cô nhóc này muốn tìm chết có phải hay không! Anh còn chưa hô ngừng, người nào cho cô cái quyền lợi này!

Tô Lưu Cảnh lúc này cũng thực sự tức giận, làm sao còn nhớ được cúi đầu nhu thuận, những đè nén của tối ngày hôm trước hoàn toàn bộc phát ra hết: "Tôi không phải là sủng vật, để anh chi phối tới chi phối lui! Tôi là một con người! Nếu đã ném đi thì cũng không cần xen vào chuyện của tôi nữa!"

Rốt cuộc anh có ý thức được cô cũng là một con người hay không? Tại sao nhất định ngàn y trăm thuận với anh, ngay cả tự tôn của bản thân cũng mất sạch? Cô cũng không phải một con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm ở dưới chân anh, mặc cho kêu thì tới đuổi là đi, cô cũng có tôn nghiêm của mình, anh có hiểu được hay không! Tại sao có thể bá đạo như vậy!

Hình Hạo Xuyên đình trệ mất mấy giây, nhìn cô gái luôn tựa như con mèo nhỏ vung móng vuốt trong ấn tượng của mình, thái độ của cô giờ phút này, khiến anh trầm tư trong chốc lát, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng lập tức cong lên.

"Tô Lưu Cảnh! Cô còn nợ tôi hai trăm vạn, chẳng lẽ quên rồi sao?". Hình Hạo Xuyên cười khẽ một tiếng, giễu cợt nói. Bàn tay không chút kiêng kỵ khẽ vuốt ve lên thân thể mềm mại, hưởng thụ sự run rẩy phải cắn răng đè nén, hưởng thụ hàng mi dài đẹp đẽ của ai đó đang khẽ run lên, còn cả làn da đang dần dần ửng hồng lên nữa.

Tô Lưu Cảnh khựng người lại, cơ thể run rẩy bị anh vuốt ve chợt cứng đờ, lời nói mới vừa rồi toàn bộ bị nghẹn lại ở ngực, cô khiếp sợ nhìn anh, hai trăm vạn?

"Một nửa là phần khế ước, một nửa kia, là tiền chuộc tôi cho cô mượn lúc ở phòng đấu giá, em đừng nói với tôi là đã quên rồi đấy nhé!". Khóe miệng tà ác khẽ nâng lên, ái muội mà tàn nhẫn liếm một cái lên xương quai xanh mảnh khảnh của cô, nhắc nhở.

Tô Lưu Cảnh ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt kia tuấn mỹ tà mị khiến người ta thực sợ hãi, cổ họng như tắc nghẹn, mới vừa rồi còn cự tuyệt lại hóa thành mềm yếu vô lực chấp nhận, nặn ra từng chữ từng chữ: "Được. . . . . . Vậy anh muốn như thế nào?"

Hình Hạo Xuyên cúi người, khẽ thổi vào bên tai của cô một cái, làm cả người cô lập tức chấn động, sau đó bình thản đáp: "Tôi muốn cô rời khỏi Thương Thiên Kỳ!"

Hai trăm vạn, có thể mua rất nhiều thứ, đối với một người bình thường mà nói, số tiền này ước chừng có thể đủ để cho bọn họ ấm no cả đời, thế nhưng khi khi cầm lợi thế này ở trong tay thì thế nhưng anh lại không chút nghĩ ngợi thốt ra điều kiện như vậy.

Đừng hỏi anh tại sao, chỉ là đơn thuần cảm thấy chướng mắt! Người phụ nữ của Hình Hạo Xuyên, từ lúc nào thì có thể để mặc cho người khác!

Mặc dù, anh khinh thường việc dùng thủ đoạn uy hiếp với phụ nữ, nhưng đối với Tô Lưu Cảnh mà nói, anh thật sự không hề muốn nhìn thấy cô và Thương Thiên Kỳ đi lại thân mật.

"Cái gì?" Tô Lưu Cảnh cả kinh, nói: "Đó là công việc của tôi!". Mặc dù cô chỉ là một nhân viên tập sự cái gì cũng vừa mới bắt đầu học, nhưng cũng vô cùng yêu thích phần công tác này, vì nó không chỉ nuôi sống cô, mà còn mang lại cho cô rất nhiều niềm vui và hứng thú với cuộc sống.

Hình Hạo Xuyên điên rồi sao? Tại sao lại muốn cô rời khỏi Thương Thiên Kỳ, cô và anh Thương căn bản cũng không cái gì.

"Không muốn sao?", Hình Hạo Xuyên nheo mắt lại, nhẹ giọng nói: "Được, tôi cho cô lựa chọn thứ hai!".

Tô Lưu Cảnh cắn răng, hỏi: "Nói đi."

Hình Hạo Xuyên trầm giọng nói: "Hoàn thành nốt phần khế ước kia, cô đã ký tên trên đó với thời gian một năm, hiện tại mới quá năm tháng, cho nên còn lại bảy tháng nữa, hoàn thành nó, cô mới có thể tự do!"

Cô gái đáng chết, nếu không nghe lời vậy liền đặt cô ở bên cạnh, xem cô còn đi ra ngoài quyến rũ đàn ông như thế nào !

Lúc này anh lại không ý thức được, tại sao tâm tình của mình lại oán giận như thế , càng không ý thức được, hành động của chính mình đã sớm vượt qua lý trí từ lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.