"Cô ta tỉnh chưa?", Hình Hạo Xuyên lạnh lùng nói, trong con ngươi đen nhánh lạnh lẽo không có chút tình cảm nào.
Người mà anh vừa nhắc tới chính là Tiếu Như Nghê, bốn năm trước, cô ta chính là người cuối cùng nhìn thấy Tô Lưu Cảnh, cho nên việc Tô Lưu Cảnh biến mất khẳng định có quan hệ rất lớn tới cô ta. Đây cũng là đầu mối duy nhất, từ băng ghi hình của bệnh viện có thể thấy được sau khi Tiếu Như Nghê đi vào phòng bệnh một lúc lâu, chắc hẳn đã nói những lời kích thích mạnh mẽ mới khiến cho Tô Lưu Cảnh quyết tâm rời đi. Nhưng kể từ sau ca mổ, cô ta vẫn chìm trong hôn mê, nói một cách đơn giản là, cô ta đã trở thành người sống đời sống thực vật, mỗi ngày dựa vào việc truyền dịch để sống sót, phải mấy tuần, thậm chí phải một hai tháng mới tỉnh lại một lần, nhưng kể cả có thức tỉnh, thì thần trí cũng không rõ ràng.
Lưu Thừa liền đáp: "Thưa Tổng giám đốc, vẫn chưa!"
Hình Hạo Xuyên siết chặt quả đấm, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, chậm rãi nhắm hai mắt lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm lại, cả người ẩn nấp dưới bóng ma khổng lồ, chẳng khác nào Ma vương tới từ địa ngục, toàn thân tản ra hơi thở buốt giá, nhưng xen lẫn trong đó còn có cả tình cảm bi thương tuyệt vọng.
Lưu Cảnh, rốt cuộc em đã đi nơi nào? Hay là em. . . . . . Đã chết thật rồi sao? Không! Không! Anh không tin!
Dùng sức ném chai rượu lên trên sàn nhà, hương rượu thơm nồng tỏa ra trong không khí kèm theo đó là những mảnh thủy tinh rơi rụng xung quanh, giống như suối phun bắn ra tung toé, nhuộm đỏ cả mặt thảm giống hệt như vệt máu đã khô . . . . . .
*****************OOXX**************OOXX*****************
Ngay tại lúc đó, ở bên kia bán cầu.
Cô cũng đang chìm trong giấc mộng tương tự. Cô mơ thấy mình đang ra sức chạy, nhưng vẫn có người luôn đuổi theo phía sau , đúng vậy, có người không ngừng đuổi theo, cô thực không biết vì sao, chỉ biết bản thân chạy thục mang, chạy trối chết, không muốn để người kia đuổi kịp!
Cô còn nghe thấy người kia đang gọi tên của mình, khàn cả giọng, nhưng rốt cuộc lại không nghe được anh ta đang kêu cái gì, hơn nữa lại còn không nhìn thấy rõ khuôn mặt. Người kia, là ai? Sao giọng nói lại quen thuộc đến thế, là ai mới được chứ?
Trong mơ, cô nhíu mày lại thật chặt, từ sâu trong linh hồn cảm thấy người này thực quen thuộc, nhưng, chỉ cần cô cố gắng nhớ lại, ngực liền trở nên khổ sở nhói đau, tựa như từ trong vô thức cự tuyệt nhớ tới tên người này.
Trong mơ, cô vẫn đang chạy, liều mạng chạy, cô nhìn thấy trên mặt mình hiện lên vẻ kinh hoảng, còn có đôi môi tái nhợt, thấy mình hoảng sợ chạy đến lối đi bộ, rồi đột nhiên có một chiếc xe mạnh mẽ lao, cô còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, đã bị hất tung. . . . . .
Nằm mơ đến đây, cô chợt từ trong mộng thức tỉnh, miệng thở hổn hển, trên trán túa đầy mồ hôi hột, lúc này mới phát hiện thế nhưng mình lại nằm ở trên bàn ngủ thiếp đi, cảm giác bị xe đâm ở trong mơ vẫn như hiện ra ở trước mắt vô cùng chân thực, tựa như bản thân cô đã từng trải qua, tâm tình cực kỳ hoảng sợ.
Nhưng quả thực cô đã từng gặp phải tai nạn y hệt như thế. Bốn năm trước, cô bị xe đụng trúng, lúc tỉnh lại liền phát hiện đầu trống rỗng, mất đi tất cả trí nhớ. Mất trí nhớ, là chuyện thần kỳ cỡ nào, cho tới bây giờ cô đều cho rằng điều đó vốn chỉ xảy ra trong những bộ phim thần tượng, nhưng chuyện cẩu huyết như thế thế nhưng lại xảy ra trên người mình.
Hiện tại, cô chỉ biết tên của mình là Tô Lưu Cảnh, cũng là từ chỗ em trai mới biết được, nhưng nhiều hơn nữa thì không có gì. Vài chục năm qua đi, toàn bộ tan biến vào hư không, họ Tô ở trên toàn lãnh thổ Trung Quốc thậm chí có tới hàng trăm vạn, phải đi tới chỗ nào để có thể tìm được nguồn gốc của mình đây? Huống chi, cái tên này từ lâu cô đã không dùng, hiện tại cô thường được gọi bằng một cái tên khác, là Suzzy.
Ha ha, cũng may, cô đã không phải là một cô gái nhỏ nữa rồi, hiện tại cô đã có thể xử lý tốt mọi chuyện sau khi mất trí nhớ. Thật kỳ quái, nếu như là người khác gặp phải chuyện như vậy, khẳng định sẽ muốn tìm kiếm những mảnh ký ức đã bị bỏ lỡ, nhưng với cô, lại giống như được giải thoát, toàn thân như được hồi sinh, mặc kệ như thế nào, đây chính là ý trời, vậy thì cứ theo như thế đi, cuộc sống của mình vì do chính mình phụ trách là đủ rồi.
Cô đưa ngón tay trắng nõn vén mái tóc dài ra sau tai, dưới ánh mặt trời trông chúng chẳng khác nào những viên trân châu trồi lên từ đáy biển, sáng bóng mê người, kết hợp với bộ đồ công sở trên người, tản ra vẻ mỹ lệ không gì sánh nổi, tựa như một viên kim cương lấp lánh đã được mài giũa, vô cùng chói mắt.
"Mẹ, mẹ!", một cậu bé hoạt bát tuấn tú chạy tới, lập tức nhảy lên trên người cô, vui sướng kêu, tựa như con vịt nhỏ rúc vào lòng mẹ. Hôm nay trang phục mặc tên người cậu cũng thật bắt mắt, đầu tóc được cắt tỉa gọn gàng, bên ngoài chiếc áo sơ mi là quần yếm màu vàng, một đầu vai hơi rũ xuống nhưng điểm này cũng không làm mất đi vẻ đáng yêu của cậu bé chút nào. Xuất sắc nhất vẫn chính là đôi mắt to tròn như bảo thạch, đen lúng liếng, mỗi lần có quỷ ý, liền trở nên thật linh động. Tất cả mọi người trong khu nhà này đều thích cậu bé cơ trí thông minh này, còn đặt cho cậu một cái tên "Tiểu thiên sứ Đông Phương".
Mở rộng vòng tay ôm cậu con trai hai mươi bốn giờ sức sống lúc nào cũng vô hạn vào trong ngực, cô giả vờ nghiêm mặt, chỉ vào chóp mũi của cậu mắng: "Mẹ đã nói với con, không được làm động tác nguy hiểm như vậy nữa, cẩn thận không lại bị ngã, lúc chú Vick tới tiêm mẹ sẽ không thèm giúp con nữa đâu. Còn nữa, dì Lynda mỗi ngày giặt quần áo quả thực rất mệt, chính ngươi cũng đã nhìn thấy không phải sao ? Tại sao có thể làm cho quần áo bẩn như thế này chứ?".
Cậu nhóc kia bình sinh sợ nhất ba điều: thứ nhất là mẹ tức giận, thứ hai là kim tiêm đáng sợ của bác sĩ Vick, còn có điều thứ ba nữa, nhưng điều này sẽ nhắc đến sau. . . . . .
Nghe thấy mẹ uy hiếp, cậu nhóc lập tức kêu lên: "Mẹ, mẹ không thể thấy chết mà không cứu như vậy được!". Giọng nói trẻ con dường như còn mang theo cả mùi sữa ngọt ngào, không những nghe thật êm tai, mà tràng tiếng Anh lưu loát kia còn giống hệt như trân châu rơi xuống đĩa, tinh tinh tang tang, vô cùng đáng yêu.
"Tiểu Mễ, mẹ đã nói rồi, những lúc ở nhà con phải nói tiếng Trung, không nhớ sao?". Cô vỗ lên cái mông mũm mĩm của cậu nhóc một cái, lên tiếng dạy dỗ. Mặc dù nơi này là nước Anh, rất ít khi sử dụng đến tiếng Trung, nhưng cô không muốn con của mình giống như những đứa trẻ của nhà khác, rõ ràng là người Trung Quốc, nhưng tiếng Trung lại không nói nổi câu nào. Trong vô thức, cô cảm giác được bản thân mình dường như không thuộc về nơi này.
Tiểu Mễ, tên đầy đủ Tô Tiểu Mễ, là một cậu bé rất hoạt bát, lúc này cậu uất ức che cái mông của mình, chu mỏ nói: "Con biết rồi, mẹ!". Ngay sau đó lại làm nũng tựa lên trên người cô nói: "Mẹ, đã rất lâu rồi mẹ không chơi cùng con, mẹ hôn con một cái đi có được hay không?".
Tô Lưu Cảnh bị dáng điệu thơ ngây của cậu nhóc chọc cười, cúi đầu hôn liên tiếp lên mặt cậu, đáp: "Tiểu bại hoại, ngoan, mẹ còn có việc phải làm, đi tìm cậu của con chơi đi!".
Tiểu Mễ vừa nghe nhắc đến cậu mình, lập tức chu môi nói: "Con không cần, cậu thật nhàm chán , lúc nào cũng chỉ biết vẽ tranh, không chịu để ý đến con!".
Tô Lưu Cảnh chỉ tay lên đầu cậu nói: "Đó là bởi vì con quá nghịch ngợm, lại đi dẫm chân lên bức vẽ cậu khổ cực mới vẽ được!"
Cậu nhóc tự biết mình đuối lý chỉ le lưỡi không phản bác lại.
"Tiên sinh đã về rồi ạ!", một nữ giúp việc có mái tóc xù nhẹ giọng nói. Lễ nghi của Người Anh ngàn năm vẫn luôn hoàn mỹ, cho dù là một nữ giúp việc, cũng khiến cho người khác phải tặc lưỡi than thầm .
Cậu nhóc vừa nghe thấy thế, mắt lập tức sáng lên, từ trên đầu gối Tô Lưu Cảnh tụt xuống, đôi chân ngắn mừng rỡ chạy như bay đi nghênh đón, trong miệng còn hoan hô: "Cha. . . . . . Cha. . . . . ."
Nhìn con trai mừng rỡ chạy đi, khóe miệng Tô Lưu Cảnh cũng từ từ nhếch lên tạo thành một đường cong xinh đẹp.
Chương 2: Hồi sinh!
"Cô ta tỉnh chưa?", Hình Hạo Xuyên lạnh lùng nói, trong con ngươi đen nhánh lạnh lẽo không có chút tình cảm nào.
Người mà anh vừa nhắc tới chính là Tiếu Như Nghê, bốn năm trước, cô ta chính là người cuối cùng nhìn thấy Tô Lưu Cảnh, cho nên việc Tô Lưu Cảnh biến mất khẳng định có quan hệ rất lớn tới cô ta. Đây cũng là đầu mối duy nhất, từ băng ghi hình của bệnh viện có thể thấy được sau khi Tiếu Như Nghê đi vào phòng bệnh một lúc lâu, chắc hẳn đã nói những lời kích thích mạnh mẽ mới khiến cho Tô Lưu Cảnh quyết tâm rời đi. Nhưng kể từ sau ca mổ, cô ta vẫn chìm trong hôn mê, nói một cách đơn giản là, cô ta đã trở thành người sống đời sống thực vật, mỗi ngày dựa vào việc truyền dịch để sống sót, phải mấy tuần, thậm chí phải một hai tháng mới tỉnh lại một lần, nhưng kể cả có thức tỉnh, thì thần trí cũng không rõ ràng.
Lưu Thừa liền đáp: "Thưa Tổng giám đốc, vẫn chưa!"
Hình Hạo Xuyên siết chặt quả đấm, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, chậm rãi nhắm hai mắt lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm lại, cả người ẩn nấp dưới bóng ma khổng lồ, chẳng khác nào Ma vương tới từ địa ngục, toàn thân tản ra hơi thở buốt giá, nhưng xen lẫn trong đó còn có cả tình cảm bi thương tuyệt vọng.
Lưu Cảnh, rốt cuộc em đã đi nơi nào? Hay là em. . . . . . Đã chết thật rồi sao? Không! Không! Anh không tin!
Dùng sức ném chai rượu lên trên sàn nhà, hương rượu thơm nồng tỏa ra trong không khí kèm theo đó là những mảnh thủy tinh rơi rụng xung quanh, giống như suối phun bắn ra tung toé, nhuộm đỏ cả mặt thảm giống hệt như vệt máu đã khô . . . . . .
*****************OOXX**************OOXX*****************
Ngay tại lúc đó, ở bên kia bán cầu.
Cô cũng đang chìm trong giấc mộng tương tự. Cô mơ thấy mình đang ra sức chạy, nhưng vẫn có người luôn đuổi theo phía sau , đúng vậy, có người không ngừng đuổi theo, cô thực không biết vì sao, chỉ biết bản thân chạy thục mang, chạy trối chết, không muốn để người kia đuổi kịp!
Cô còn nghe thấy người kia đang gọi tên của mình, khàn cả giọng, nhưng rốt cuộc lại không nghe được anh ta đang kêu cái gì, hơn nữa lại còn không nhìn thấy rõ khuôn mặt. Người kia, là ai? Sao giọng nói lại quen thuộc đến thế, là ai mới được chứ?
Trong mơ, cô nhíu mày lại thật chặt, từ sâu trong linh hồn cảm thấy người này thực quen thuộc, nhưng, chỉ cần cô cố gắng nhớ lại, ngực liền trở nên khổ sở nhói đau, tựa như từ trong vô thức cự tuyệt nhớ tới tên người này.
Trong mơ, cô vẫn đang chạy, liều mạng chạy, cô nhìn thấy trên mặt mình hiện lên vẻ kinh hoảng, còn có đôi môi tái nhợt, thấy mình hoảng sợ chạy đến lối đi bộ, rồi đột nhiên có một chiếc xe mạnh mẽ lao, cô còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, đã bị hất tung. . . . . .
Nằm mơ đến đây, cô chợt từ trong mộng thức tỉnh, miệng thở hổn hển, trên trán túa đầy mồ hôi hột, lúc này mới phát hiện thế nhưng mình lại nằm ở trên bàn ngủ thiếp đi, cảm giác bị xe đâm ở trong mơ vẫn như hiện ra ở trước mắt vô cùng chân thực, tựa như bản thân cô đã từng trải qua, tâm tình cực kỳ hoảng sợ.
Nhưng quả thực cô đã từng gặp phải tai nạn y hệt như thế. Bốn năm trước, cô bị xe đụng trúng, lúc tỉnh lại liền phát hiện đầu trống rỗng, mất đi tất cả trí nhớ. Mất trí nhớ, là chuyện thần kỳ cỡ nào, cho tới bây giờ cô đều cho rằng điều đó vốn chỉ xảy ra trong những bộ phim thần tượng, nhưng chuyện cẩu huyết như thế thế nhưng lại xảy ra trên người mình.
Hiện tại, cô chỉ biết tên của mình là Tô Lưu Cảnh, cũng là từ chỗ em trai mới biết được, nhưng nhiều hơn nữa thì không có gì. Vài chục năm qua đi, toàn bộ tan biến vào hư không, họ Tô ở trên toàn lãnh thổ Trung Quốc thậm chí có tới hàng trăm vạn, phải đi tới chỗ nào để có thể tìm được nguồn gốc của mình đây? Huống chi, cái tên này từ lâu cô đã không dùng, hiện tại cô thường được gọi bằng một cái tên khác, là Suzzy.
Ha ha, cũng may, cô đã không phải là một cô gái nhỏ nữa rồi, hiện tại cô đã có thể xử lý tốt mọi chuyện sau khi mất trí nhớ. Thật kỳ quái, nếu như là người khác gặp phải chuyện như vậy, khẳng định sẽ muốn tìm kiếm những mảnh ký ức đã bị bỏ lỡ, nhưng với cô, lại giống như được giải thoát, toàn thân như được hồi sinh, mặc kệ như thế nào, đây chính là ý trời, vậy thì cứ theo như thế đi, cuộc sống của mình vì do chính mình phụ trách là đủ rồi.
Cô đưa ngón tay trắng nõn vén mái tóc dài ra sau tai, dưới ánh mặt trời trông chúng chẳng khác nào những viên trân châu trồi lên từ đáy biển, sáng bóng mê người, kết hợp với bộ đồ công sở trên người, tản ra vẻ mỹ lệ không gì sánh nổi, tựa như một viên kim cương lấp lánh đã được mài giũa, vô cùng chói mắt.
"Mẹ, mẹ!", một cậu bé hoạt bát tuấn tú chạy tới, lập tức nhảy lên trên người cô, vui sướng kêu, tựa như con vịt nhỏ rúc vào lòng mẹ. Hôm nay trang phục mặc tên người cậu cũng thật bắt mắt, đầu tóc được cắt tỉa gọn gàng, bên ngoài chiếc áo sơ mi là quần yếm màu vàng, một đầu vai hơi rũ xuống nhưng điểm này cũng không làm mất đi vẻ đáng yêu của cậu bé chút nào. Xuất sắc nhất vẫn chính là đôi mắt to tròn như bảo thạch, đen lúng liếng, mỗi lần có quỷ ý, liền trở nên thật linh động. Tất cả mọi người trong khu nhà này đều thích cậu bé cơ trí thông minh này, còn đặt cho cậu một cái tên "Tiểu thiên sứ Đông Phương".
Mở rộng vòng tay ôm cậu con trai hai mươi bốn giờ sức sống lúc nào cũng vô hạn vào trong ngực, cô giả vờ nghiêm mặt, chỉ vào chóp mũi của cậu mắng: "Mẹ đã nói với con, không được làm động tác nguy hiểm như vậy nữa, cẩn thận không lại bị ngã, lúc chú Vick tới tiêm mẹ sẽ không thèm giúp con nữa đâu. Còn nữa, dì Lynda mỗi ngày giặt quần áo quả thực rất mệt, chính ngươi cũng đã nhìn thấy không phải sao ? Tại sao có thể làm cho quần áo bẩn như thế này chứ?".
Cậu nhóc kia bình sinh sợ nhất ba điều: thứ nhất là mẹ tức giận, thứ hai là kim tiêm đáng sợ của bác sĩ Vick, còn có điều thứ ba nữa, nhưng điều này sẽ nhắc đến sau. . . . . .
Nghe thấy mẹ uy hiếp, cậu nhóc lập tức kêu lên: "Mẹ, mẹ không thể thấy chết mà không cứu như vậy được!". Giọng nói trẻ con dường như còn mang theo cả mùi sữa ngọt ngào, không những nghe thật êm tai, mà tràng tiếng Anh lưu loát kia còn giống hệt như trân châu rơi xuống đĩa, tinh tinh tang tang, vô cùng đáng yêu.
"Tiểu Mễ, mẹ đã nói rồi, những lúc ở nhà con phải nói tiếng Trung, không nhớ sao?". Cô vỗ lên cái mông mũm mĩm của cậu nhóc một cái, lên tiếng dạy dỗ. Mặc dù nơi này là nước Anh, rất ít khi sử dụng đến tiếng Trung, nhưng cô không muốn con của mình giống như những đứa trẻ của nhà khác, rõ ràng là người Trung Quốc, nhưng tiếng Trung lại không nói nổi câu nào. Trong vô thức, cô cảm giác được bản thân mình dường như không thuộc về nơi này.
Tiểu Mễ, tên đầy đủ Tô Tiểu Mễ, là một cậu bé rất hoạt bát, lúc này cậu uất ức che cái mông của mình, chu mỏ nói: "Con biết rồi, mẹ!". Ngay sau đó lại làm nũng tựa lên trên người cô nói: "Mẹ, đã rất lâu rồi mẹ không chơi cùng con, mẹ hôn con một cái đi có được hay không?".
Tô Lưu Cảnh bị dáng điệu thơ ngây của cậu nhóc chọc cười, cúi đầu hôn liên tiếp lên mặt cậu, đáp: "Tiểu bại hoại, ngoan, mẹ còn có việc phải làm, đi tìm cậu của con chơi đi!".
Tiểu Mễ vừa nghe nhắc đến cậu mình, lập tức chu môi nói: "Con không cần, cậu thật nhàm chán , lúc nào cũng chỉ biết vẽ tranh, không chịu để ý đến con!".
Tô Lưu Cảnh chỉ tay lên đầu cậu nói: "Đó là bởi vì con quá nghịch ngợm, lại đi dẫm chân lên bức vẽ cậu khổ cực mới vẽ được!"
Cậu nhóc tự biết mình đuối lý chỉ le lưỡi không phản bác lại.
"Tiên sinh đã về rồi ạ!", một nữ giúp việc có mái tóc xù nhẹ giọng nói. Lễ nghi của Người Anh ngàn năm vẫn luôn hoàn mỹ, cho dù là một nữ giúp việc, cũng khiến cho người khác phải tặc lưỡi than thầm .
Cậu nhóc vừa nghe thấy thế, mắt lập tức sáng lên, từ trên đầu gối Tô Lưu Cảnh tụt xuống, đôi chân ngắn mừng rỡ chạy như bay đi nghênh đón, trong miệng còn hoan hô: "Cha. . . . . . Cha. . . . . ."
Nhìn con trai mừng rỡ chạy đi, khóe miệng Tô Lưu Cảnh cũng từ từ nhếch lên tạo thành một đường cong xinh đẹp.