"Con đã nhắc mẹ, chuyện này mẹ đừng có nhúng tay cơ mà". Hình Hạo Xuyên cố đè nén nói.
"Mẹ. . . . . . mẹ làm cái gì?" Bên đầu kia điện thoại, mẹ Hình hiển nhiên chột dạ nhưng vẫn giả vờ hỏi lại.
Hình Hạo Xuyên gọn gàng dứt khoát nói: "Tin tức kia, là mẹ sắp xếp người làm phải không?". Anh vốn được xưng là "Tổng giám đốc lạm tình", những xì căng đan như vậy vốn không phải là chuyện mới mẻ gì, nhưng đại đa số truyền thông đều e ngại thân phận cùng với thế lực của anh, nên cũng không dám gióng trống khua chiêng đi rêu rao, nhiều nhất chỉ là thêm vài nét bút ở trên các tạp chí mà thôi. Nhưng lần này thế nhưng lại còn lên tận Đài Truyền Hình, làm xôn xao dư luận, mọi người đều biết, người làm điều này nhất định đã có người chống lưng đằng sau.
Mà cá nhân anh, cơ hồ khẳng định chỉ có thể là mẹ của mình, bởi vì trừ bà ra, không có người nào dám làm chuyện này cả.
Bị vạch trần, mẹ Hình cũng không thèm lấp liếm nữa, bèn trực tiếp nói thẳng ra: "Đúng, đúng là mẹ phái người làm, mẹ thật không hiểu người như vậy rốt cuộc có gì tốt, tại sao con lại si mê cô ta như vậy ."
Giọng nói của Hình Hạo Xuyên chợt lạnh xuống: "Mẹ, chuyện này nhất định phải nhúng tay vào sao?"
Lần này, đối với Tô Lưu Cảnh mà nói không thể không cảm thấy mắc nợ cô ấy. Mặc dù vốn mua cô một năm, chỉ muốn lợi dụng cô làm bia đỡ đạn, nhưng lần này thế nhưng lại gặp phải tình cảnh như vậy, thật sự là quá phận, cô ấy không có lý do gì trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích cả.
Mặc dù cô cầm tiền của anh, kể cả có là một trăm vạn, cũng không nên hủy diệt một cô gái như thế!
"Hạo Xuyên, ai cũng có thể trở thành con dâu của mẹ, trừ cô ta!". Mẹ Hình nói như đinh chém sắt. Vô luận có như thế nào, bà cũng không thể để cho cô gái này bước vào cửa nhà mình!
"Tại sao?". Anh mơ hồ cảm thấy sự bài xích của mẹ mình đối với Tô Lưu Cảnh đã vượt qua lẽ thường.
Mẹ Hình tựa hồ hốt hoảng nửa giây, ngay sau đó lập tức che giấu, cao giọng nói: "Thân thế cùng với trình độ học vấn của cô ta, mẹ có thể tạm thời không để ý, nhưng trước kia cô ta đã làm việc ở Nhất Hào, một địa phương hỗn tạp như vậy, dơ bẩn thế nào so mẹ con rõ ràng hơn mới phải. Cha cô ta còn là tù phạm, nếu trở thành thiếu phu nhân Hình thị vậy thì gia đình chúng ta sẽ phải chịu toàn thành phố này chê cười sao!"
Hình Hạo Xuyên nhắm mắt lại giễu cợt nhếch miệng, hai năm trước, bà cũng dùng lý do tương tự để phản đối Nhược Nhược.
——"Tiếu Như Nghê, lập tức cút ra khỏi nhà của tôi, con gái của dân cờ bạc như cô căn bản không xứng với con trai tôi! Cô chỉ muốn tiền của con thôi đúng không? Muốn bao nhiêu? Cầm lấy rồi lập tức cút đi cho tôi!"
Nếu không phải lúc đó anh vừa vặn về đến nhà, thì sẽ không biết người mẹ giỏi giang khéo léo của mình, vẫn còn có một mặt như vậy .
Tiền tiền tiền, một chữ này thật đúng là vô cùng buồn cười.
Mẹ Hình thấy anh không nói lời nào, cho là anh đã bị thuyết phục, ngay sau đó liền hòa hoãn xuống, chuyển sang khuyên nhủ: "Tiểu Như không phải tốt vô cùng sao? Vừa có thể trợ giúp cho con mở rộng sự nghiệp, dáng dấp cũng xinh đẹp, hai nhà lại môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, còn có ai có thể thích hợp với con hơn con bé chứ?"
Hình Hạo Xuyên giễu cợt cười một tiếng, rồi thản nhiên nói: "Nếu như, con nói không thì sao?". Giống như đang được nghe một câu chuyện cười vậy. Nam Cung Như, chuyện mấy ngày trước anh còn chưa tính sổ với cô ta đấy.
Mẹ Hình thở hốc vì kinh ngạc, không nghĩ tới con trai lại trở mặt đối kháng như thế: "Yêu tinh Tô Lưu Cảnh kia đã cho con uống bùa mê thuốc gì? Tiếu Như Nghê hai năm trước so với cô ta còn khá hơn một chút!". Mẹ Hình tức giận nói.
"Mẹ biết tin tức của Nhược Nhược?!". Hình Hạo Xuyên khiếp sợ hỏi. Lời mới vừa rồi của bà rốt cuộc là ý tứ gì?
Mẹ Hình lúc này mới ý thức được mình đã lỡ lời, giả vờ đánh trống lảng nói: "Mẹ. . . . . . mẹ . . . . ."
"Mẹ, Nhược Nhược ở đâu?". Hình Hạo Xuyên lo lắng nói.
Mẹ Hình cắn răng nói: "Chỉ cần con đuổi cô gái kia đi, mẹ có thể suy xét đem tin tức của Tiếu Như Nghê nói cho con biết."
Chân mày Hình Hạo Xuyên bỗng nhiên chau lại. . . . . .
"Phù. . . . . ." Để điện thoại xuống, mẹ Hình liền thở ra một hơi thật dài.
"Bác gái?" Nam Cung Như ở một bên lo lắng hỏi.
Mẹ Hình trấn an nói: "Không lo, chuyện này cứ để bác gánh cho."
"Chuyện vừa rồi cháu đã quá lỗ mãng rồi, cháu có bao nhiêu bản lãnh mà muốn lừa gạt được Hạo Xuyên chứ? Nếu không phải bác nhận thay, cháu cho rằng mình còn có thể sống nữa sao?". Mẹ Hình nhẫn tâm khiển trách.
Nam Cung Như vội cúi đầu nhận sai: "Bác gái, con sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa, vì nghe lời theo lời xúi giục của người khác cho nên mới làm thế, thật xin lỗi bác."
"Mặc dù phương pháp có chút vội vàng, nhưng chuyện này cháu cũng không sai, chỉ là về sau phải chú ý, làm việc gì cũng phải nhổ cỏ tận gốc, không được để cho người khác thấy bất kỳ nhược điểm nào, biết không?". Mẹ Hình vội xoay chuyển tình thế, cười nói.
Nam Cung Như cũng khéo léo đáp: "Cám ơn bác gái.". Dáng vẻ hiện giờ hoàn toàn là của một đại gia khuê tú, thục nữ dịu dàng.
"Bác gái, bác mới vừa nói "Tiếu Như Nghê" là ai vậy?".Nam Cung Như lo lắng hỏi. Chẳng lẽ trừ Tô Lưu Cảnh, còn có những người phụ nữ khác sao?
Mẹ Hình thương tiếc sờ sờ lên mặt của cô ta nói: "Tiểu Như yên tâm, không người nào có thể trở thành chướng ngại của cháu cả, trừ cháu ra ai cũng không thể trở thành con dâu của bác."
Nam Cung Như khéo léo nhào vào trong ngực mẹ Hình nói: "Vẫn là bác gái tốt với con nhất, về sau nhất định con sẽ báo đáp bác thật nhiều."
Vào lúc mẹ Hình không để ý trong mắt của cô ta liền ánh lên vẻ hung ác vô cùng.
Anh Hình, anh nhất định là của em, ngoại trừ em ra, bất luận là ai, em cũng sẽ tiêu diệt tất cả, nhất là cô —— Tô Lưu Cảnh!
************ Thỉnh thoảng làm tuyến phân cách thở hổn hển ***********
Bên kia.
Hình Hạo Xuyên nằm ở trên sofa màu đen, trong đầu không ngừng nghĩ tới lời nói của mẹ mình.
Bà thật biết được tin tức của Nhược Nhược sao?
Như vậy thì từ hai năm trước, khi Nhược Nhược đột nhiên rời đi, mẹ anh đã đóng vai trò gì trong đó? Hai năm trước không từ biệt mà đi, rốt cuộc là vì cái gì? Chỉ bởi vì cô ấy yêu người khác sao?
Hình Hạo Xuyên nhắm mắt lại, cầm điếu Cigar trong tay hút không ngừng, làn khói thuốc toả ra mù mịt, vây xung quanh, trong làn khói thuốc vẻ mặt của anh mơ hồ không rõ.
——"Chỉ cần con đuổi cô ta ra ngoài, mẹ có thể suy xét đem tin tức của Tiếu Như Nghê nói cho con biết."
Anh thật sự có thể tin tưởng bà sao?
Nhược Nhược, ước hẹn ba năm đã qua một nửa, rốt cuộc là em đang ở nơi nào? Hay là, sẽ không bao giờ trở lại?
Chậm rãi mở mắt ra, Hình Hạo Xuyên giơ tay lên bấm một dãy mã số.
Điện thoại rất nhanh được bắt máy.
"Giúp tôi điều tra tất cả mọi tin tức về Tiếu Như Nghê hai năm trước. Còn nữa, cả những hành động lúc đó của mẹ tôi nữa."
"Vâng, Tổng giám đốc."
"Đợi đã, giúp tôi điều tra thêm về gia thế của Tô Lưu Cảnh."