" Lập tức đi ra ngoài cho tôi!", lại bày ra dáng vẻ quật cường thế kia,
cô không thể ở trước mặt anh ngoan ngoãn một chút sao? Vì cớ gì lại cứ
muốn chọc giận anh?
Tô Lưu Cảnh khiếp sợ nhìn anh chằm chằm.
"Lập tức cút ra ngoài cho tôi! Có nghe hay không!". Hình Hạo Xuyên nhìn
vào ánh mắt trong suốt của cô, trong lúc nhất thời càng thêm phiền não.
Đây là nơi cuối cùng còn lưu lại để anh có thể hoài niệm về người đó, vì thế không cho phép bất kỳ kẻ nào đến đây khuấy đảo, vẩn đục!
Tô Lưu Cảnh bị anh quát đến ngay cả đầu ngón tay cũng liền run rẩy, nỗ
lực đè nén tâm tình đau đớn, gắt gao cắn môi nói: "Dạ, tiên sinh.". Nói
xong liền yên lặng cúi đầu đi ra ngoài.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, có thể nhìn thấy rõ ràng cánh môi bị cô dùng
sức cắn chặt mà trở nên trắng nhợt, còn có cả đáy mắt ầng ậng nước nữa.
Thì ra là, cô ở trong lòng của anh không đáng giá một đồng nào.
Hình Hạo Xuyên thấy vẻ mặt yếu ớt nhưng vẫn còn giả bộ kiên cường kia
của cô, phiền não trong lòng liền bốc lên đến đỉnh, anh không biết mình
bị làm sao, có lẽ là do ở địa điểm này, có lẽ là do gương mặt quen thuộc đó, cả người không khỏi nóng ran, loại cảm giác này quả thật tồi tệ tới cực điểm.
Trong nháy mắt đi lướt qua nhau, anh chợt kéo cổ tay của cô lại, áp người cô lên ô cửa kính, ra sức hôn xuống.
Tô Lưu Cảnh bất thình lình bị anh kéo lại, sau đó cả người lại nặng nề
đập vào cửa kính, theo bản năng muốn hô lên, nhưng chưa kịp hô thành
tiếng, chợt cánh môi lại bị áp xuống, cuốn lấy toàn bộ âm thanh ở trong
miệng.
"Ưmh!", bị tập kích vội vàng không kịp chuẩn bị, hai đôi môi dán chặt
vào nhau, Tô Lưu Cảnh kinh ngạc nhìn người đàn ông đang áp sát vào người mình chưa đến một cm kia, gương mặt lại cực kỳ anh tuấn, kinh tâm động
phách hiển hiện ở trước mắt, từng chi tiết đều được khuếch đại hàng vạn
lần, cơ hồ không tìm được một chút tỳ vết nào, để cho cô quên cả việc
phải ứng đối như thế nào, chỉ ngây ngốc mặc anh muốn làm gì thì làm.
Trong mắt, trong lòng chỉ còn lại ánh mắt đen nhánh thâm thúy của ai kia.
Liền đó lại nghe được tiếng rống giận của anh đỉnh đầu truyền đến: "Ngu ngốc, nhắm mắt lại!"
Tô Lưu Cảnh cúi mặt xuống, vội vàng nhắm nghiền mắt lại, mặt đỏ bừng lên.
Cái hôn của anh lại lần nữa rơi xuống, giống như gió táp mưa sa, khuấy
đảo cả khoang miệng, hơi thở mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng mùi
hương bạc hà dìu dịu truyền đến, đầu lưỡi của anh mạnh mẽ cạy hàm răng
của cô ra, liếm láp từng ngóc ngách trong miệng, thậm chí ngay cả một
chút hô hấp cũng không để lại cho cô. Đôi môi bị mài đến phát đau, mùi
máu tươi gắt gao từ cánh môi lan tràn trong khoang miệng, giống như một
ngọn đuốc đem cái hôn này đẩy lên cao trào, nóng bỏng hừng hực, như muốn nuốt hết tất cả.
Nụ hôn này cực kỳ bá đạo để cho cô hít thở không thông, bên trong giống
như xen lẫn rất nhiều điều khó có thể miêu tả được. Máu tanh, bá đạo,
phát tiết, khát vọng, thậm chí. . . . . . Tựa hồ mang theo từng chút
một, tương tự với một thứ gì đó gọi là bi thương.
Tô Lưu Cảnh bị đau phát ra tiếng rên nho nhỏ.
Anh như thế này là thế nào?
Tại sao lại hành động như vậy, khiến cô cảm thấy thật xa lạ, xa lạ đến
cơ hồ không nhận ra đây chính là người luôn lạnh lùng xa cách, cao cao
tại thượng mà mình vẫn biết?
Cho đến khi sắp hít thở không thông, nụ hôn này mới chấm dứt.
Tô Lưu Cảnh rốt cuộc đã được giải thoát, toàn thân mệt mỏi tựa vào trên
người của Hình Hạo Xuyên, thở hổn hển, trên mặt không cần nhìn cũng biết là đang hồng đến đáng thương.
Người này cũng quá vô thường đi, lúc thì hung dữ với cô, lúc thì lại hôn cô, đến tột cùng là muốn làm cái gì?
Trên cổ chợt thấy nóng lên, đôi môi mới vừa xâm phạm khoang miệng lại
bắt đầu rơi xuống, dùng sức mà mút, bàn tay đang nắm chặt cái eo nhỏ
nhắn, lại đường hoàng đưa vào trong quần áo của cô, dùng sức xoa nắn,
bức cô bất lực phải thốt ra tiếng ngâm nga khe khẽ.
Người đàn ông này nắm rõ những nơi nhạy cảm của cô trong lòng bàn tay,
còn cô chỉ như một con dê con bất lực mặc cho anh cần anh cứ lấy, mặc
cho anh ra sức xâm lược.
Đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng lướt qua cổ của cô, lưu lại một vết nước dâm
mị, sau đó lại hướng lên trên cằm của cô, khẽ cắn, tiếp theo đó chính là gương mặt, giống như muốn lưu lại ấn ký của riêng anh ở khắp mọi nơi
trên người cô, đánh dấu lãnh địa của mình.
Hô hấp của anh càng ngày càng trầm đục, nóng bỏng phả thẳng vào trên mặt của cô, khiến cho toàn thân của cô run rẩy, tâm lại càng sợ hãi hơn,
muốn dừng mà không dừng được.
Tô Lưu Cảnh cảm giác được cả cơ thể đã sắp không thuộc về bản thân cô nữa rồi.
"A!" Chợt, trên mặt liền đau xót, Tô Lưu Cảnh không nhịn được thốt lên
tiếng kêu đau, thì ra là anh đã liếm lên vết thương trên gương mặt của
cô, nước bọt thấm vào chỗ đó, khẽ co rút đau đớn , cô thở hốc vì kinh
ngạc, theo bản năng muốn lui về phía sau, lại bị kéo đến gần hơn.
"Đừng động!", Hình Hạo Xuyên ý thức được hành động của cô, liền dừng động tác lại nói.
Nhìn gò má mượt mà bóng loáng của cô, vết thương kia ở dưới ánh trăng
trông cực kỳ chói mắt, giống như một bình hoa tinh mỹ lại đột nhiên bị
người ta làm xước mất một đường, Hình Hạo Xuyên khẽ nhíu mày lại, ngón
tay chạm lên bên má cô hỏi: "Rất đau sao?"
Nội tâm của Tô Lưu Cảnh khẽ run lên, thầm hỏi đây là anh đang quan tâm đến mình sao?
Hình Hạo Xuyên tựa hồ cũng ý thức được những lời này của mình quá mức
mập mờ, những tình cảm như thế này không nên xuất hiện giữa hai người
bọn họ, vì thế vội thả tay xuống.
Lúc này mới ý thức được mới vừa rồi anh ở nơi trong khu vực kỉ niệm của
Nhược Nhược làm cái gì, chân mày ảo não nhíu chặt lại, có lẽ là do cảnh
sắc đêm nay quá kiều diễm, cũng có lẽ là do cảnh vật này quá mức quen
thuộc, làm cho anh nhất thời mất khống chế.
Bị anh đột ngột buông ra, toàn bộ yêu thương cùng với quan tâm đều biến
mất, Tô Lưu Cảnh không hiểu nhìn anh, không biết nên làm thế nào.
Nhìn vào gương mặt trong trẻo như nước của cô, Hình Hạo Xuyên cố khắc
chế mình không nên dâng lên dục vọng vào lúc này, liền lạnh nhạt nói:
"Mau về bôi thuốc đi.". Chỉ nói một câu như thế, cũng không thèm giải
thích gì, liền xoay người rời đi.
Giống như những chuyện vừa mới xảy ra đều là lỗi của cô cả, Tô Lưu Cảnh
ngây ngốc đứng ở nơi đó, tay chân luống cuống, ngực như bị xé toang
hoang, mơ hồ đau âm ỉ.
Đột nhiên, có một chiếc hộp nhỏ từ phía trước được ném đến, người đàn
ông kia chỉ ngắn gọn nói: "Cái này, cho cô.". Sau đó không nói thêm một
câu nào nữa, xoay người rời khỏi đó.
Tô Lưu Cảnh cả kinh, nhận lấy chiếc hộp được bọc rất tinh xảo, vừa mở
liền nhìn thấy bên trong là một sợi dây chuyền mặt trái tim rất đẹp,
viên pha lê màu hồng ở dưới ánh trăng quả thật giống như một bông tuyết
được lấy ra từ trong nước, được xuyên qua một sợi dây bạch kim thanh
nhã, vừa nhìn liền biết ngay giá trị của nó cực kỳ xa xỉ.
Tô Lưu Cảnh ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của Hình Hạo Xuyên, trong lòng chợt sinh ra một tia ấm áp, khóe môi không nhịn được mà khẽ cong lên.
Đây không phải là đang bày tỏ đấy chứ, người đàn ông này thật ra vẫn. . . . . . Để ý tới cô sao?
Nhưng khóe mắt vừa liếc về những hoa hồng trắng nở rộ bên cạnh, niềm hân hoan trong lòng lại từ từ tắt ngấm, lông mi khẽ rung rung, đôi mắt nhàn nhạt u sầu.
Người khi nãy anh gọi là ai chứ? Mặc dù cô không nghe được rõ ràng, nhưng chắc chắn. . . . . . Là tên của người kia. . . . . .
Chẳng lẽ bí mật của những cây hoa hồng này chính là người kia. . . . . .
Tô Lưu Cảnh âm thầm đau đớn, nhưng trong lòng cũng dần dần sáng tỏ nhiều điều.