Vốc nước lạnh lên rửa mặt, Tô Lưu Cảnh đứng ở trước bồn rửa tay nhìn mình trong gương, thở dài thật sâu.
Mới vừa rồi cô sắp bị không khí lục đục đấu đá này làm cho hít thở không thông, cảm thấy mình giống như thú nuôi trong đoàn xiếc, bị mấy người kia tùy ý trêu chọc, đem tất cả mọi chuyện liên quan đến cô ra mà giễu cợt coi đó làm vui.
Đang suy nghĩ xem có nên trở lại cái nơi làm người ta hít thở không đó hay không, đột nhiên lại nghe được tiếng ồn ào ở bên ngoài.
Tô Lưu Cảnh hồ nghi đi ra, thấy ở chỗ khúc quanh bên cạnh phòng rửa tay, nơi mà khách sạn dành riêng cho khách uống nước, có một đôi nam nữ đang dây dưa tranh chấp . Người phụ nữ khóc lóc, nhào vào trên người đàn ông, còn người kia thì lại tránh như tránh tà, một lời cũng không thèm nói, thậm chí còn giơ tay lên muốn đánh.
Tô Lưu Cảnh nhíu mày, xông lên ngăn cản ở trước mặt người phụ nữ đang khóc như hoa lê đái vũ, nhất thời xúc động, thuận tay cầm một cốc nước bên cạnh, hất lên trên mặt của người đàn ông, ngăn lại hành động vũ phu của anh ta: "Này! Anh làm gì thế? Đánh phụ nữ rất vui sao?"
Cô không thể chấp nhận được chuyện như vậy, tại sao đàn ông lại có thể không chút kiêng kỵ dựa vào sức lực của mình tùy ý khi dễ phụ nữ chứ?
Người đàn ông anh tuấn thời thượng không kịp phản ứng trước hành động của cô gái đột nhiên xuất hiện này, chỉ có thể vội vàng nhắm mắt lại mặc cho toàn bộ cốc nước hất lên trên mặt, thánh thót chảy vào trong cổ, quần áo ướt hơn phân nửa.
Thương Thiên Kỳ vuốt những giọt nước đọng trên mặt, nhìn cô gái đột nhiên nhảy ra trước mắt, lại nhìn lại áo sơ mi của mình nhếch nhác chẳng khác gì một cái khăn lau cười khổ nói: "Vị tiểu thư này, hình như cô lầm rồi." Anh thầm nghĩ, hôm nay trước khi ra cửa nhất định chưa xem giờ, đầu tiên là bị người phụ nữ điên kia theo dõi dây dưa, lại bị cô gái này hắt toàn bộ chén nước lên mặt, thật đủ xui xẻo.
Lầm?
Tô Lưu Cảnh sửng sốt. Làm sao có thể? Mới vừa rồi cô rõ ràng thấy anh ta muốn đánh lén sau lưng cô nàng đang khóc nỉ non kia cơ mà.
Còn người phụ nữ mới vừa rồi còn đang khóc lóc rối rít, nhìn thấy Tô Lưu Cảnh đột nhiên xuất hiện, lặng đi nửa khắc, sau đó liền túm lấy tay của Tô Lưu Cảnh, kêu lên: "Cô ta chính là hồ ly tinh kia có đúng hay không? Chính cô ta đang quyến rũ anh có phải hay không?"
Tô Lưu Cảnh đột nhiên bị người phụ nữ kia túm lấy la lối om sòm, không hiểu liền nói: "Này, cái đó, cô nhận lầm rồi. . . . . ." không phải cô ta nên cảm ơn cô vì đã đưa tay giúp đỡ sao? Thế nào lại quay sang mắng cô chứ?
Người phụ nữ đang la lối om sòm kia tất nhiên sẽ không cảm tạ "Ân nhân cứu mạng" của mình, nhất quyết túm lấy Tô Lưu Cảnh không thả: "Đừng có giả bộ! Thiên Kỳ, anh ấy đã thuộc về tôi rồi, ai cũng đừng mong tranh giành! Cái con hồ ly tinh này, tao đánh chết mày!" Móng tay giương lên đưa đến trên mặt Tô Lưu Cảnh, muốn cào nát mặt của cô ra.
Cả người Tô Lưu Cảnh bị nàng túm lấy, có muốn ngăn cản cũng không nổi, mắt thấy đầu móng tay bén nhọn đưa đến trên mặt của mình mà không làm gì được
Một bàn tay kịp thời đưa qua, bắt được tay của người phụ nữ điên cuồng kia, đẩy cô ta qua một bên, Thương Thiên Kỳ chán ghét nói: "Được rồi! Cô làm cho tôi quá chán rồi! Tôi với cô không có bất cứ quan hệ gì cả, cô còn như vậy tôi cũng không ngại kiện cô tội quấy rầy đâu!"
"Thiên Kỳ, anh đừng đối xử với em như vậy, em rất yêu anh mà." Phụ nữ kia liền mềm xuống, khóc đến thê thảm không chịu nổi.
Thương Thiên Kỳ đau đầu phải quát lên: "Eliza, tôi cũng không yêu ngươi! Nếu để cho cô tới thử một chút, có người cả ngày ở phía sau theo dõi 24h, không cho phép cô cùng bất kỳ người phụ nữ nào tiếp xúc, còn muốn cãi lộn đánh nhau, cô cho rằng mình sẽ yêu người đó sao? !"
Anh cũng mau bị người phụ nữ này ép điên rồi, bọn họ chẳng qua chỉ quen biết ở một bữa tiệc, không nghĩ tới cô ta suốt ngày quấn lấy anh rồi lại gây huyên náo, quả thật khiến cho tinh thần hỏng mất!
Người phụ nữ tên là Eliza kia bị Thương Thiên Kỳ nói vậy sợ co rụt lại, cũng tự biết bản thân đã thực sự quá phận, kinh hãi nhìn anh: "Thiên Kỳ. . . . . ."
Trên người ướt nhèm nhẹp cực kỳ khó chịu, sắc mặt Thương Thiên Kỳ rất khó coi , Eliza bị dọa sợ liền ảo não trốn mất.
Tô Lưu Cảnh thấy thế liền nhận ra chính mình đã gây trở ngại cho anh ta, vội chột dạ chuẩn bị chuồn đi, lại bị người kia từ phía sau bắt được.
Một thanh âm nghe hết sức réo rắt dụ dỗ người nghe, lại mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng truyền vào tai Tô Lưu Cảnh lại thành gió đông lạnh buốt: "Tiểu thư, tôi có thể thỉnh giáo một chút, cô có đối với việc này có giải thích gì không?"
Hơi thở của đàn ông xa lạ hơi thở phả vào bên tai, khiến cả người Tô Lưu Cảnh run lên, thấy chạy không thoát, Tô Lưu Cảnh xoay người ngượng ngùng cười nói: "Cái đó. . . . . . Thật xin lỗi, tôi chỉ là đi ngang qua. . . . . ."
"Đi ngang qua?" Người đàn ông bị giội nước ướt từ trên xuống dưới, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo khiến mọi cô gái đều phải ghen tỵ liền ghé vào trước mặt cô, nghe được câu trả lời kia, Thương Thiên Kỳ không nhịn được cong cong khóe môi: "Thật biết điều."
Ánh mắt sáng quắc gần trong gang tấc, mang theo hơi nước dịu dàng, lộ ra đồng tử màu xanh dương mỏng manh, có thể rõ ràng nhìn thấy cái bóng của mình phản chiếu bên trong , đẹp đến độ khiến người khác phải sợ hãi than thầm.
"Vậy cô chuẩn bị phụ trách như thế nào về việc ‘ đi ngang qua ’ này của mình?" Thương Thiên Kỳ tiến tới trước mặt cô trêu đùa hỏi, khóe miệng nở nụ cười mê hoặc.
Tô Lưu Cảnh lúng túng nói: "Cái đó, tôi. . . . . ."
Lại thấy trên khuôn mặt cực kỳ tinh sảo của Thương Thiên Kỳ có chút gấp rút mà mập mờ, chậm rãi đến gần: "Một cái hôn cũng không quá chứ."
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc trợn to hai mắt, vừa mới chuẩn bị đẩy anh ra, đột nhiên một quả đấm từ phía sau hung hăng vung tới.
Kèm theo đó là một tiếng bạo rống tràn đầy tức giận: "Buông cô ấy ra!"