Từ chỗ của Tiếu Như
Nghê không tìm hiểu được gì, bọn họ lại một lần nữa lâm vào ngõ cụt
không có đường ra. Tô Lưu Cảnh ngồi ở trong xe, thừ người ra không biết
nên làm thế nào. Chuyện đi tới bước này, cô không thể lui được nữa,
người nào có thể chỉ cho cô một lối rẽ khác hay không?
Cuối cùng
là Tiếu Như Nghê đang trốn tránh ai? Hay là cô ta lại muốn che giấu bí
mật gì. Rõ ràng là không bị điên, cô ta làm như vậy, là vì cái gì?
Tất cả đường ra hiện tại đều tập trung lên người Tiếu Như Nghê, nhưng cái
kết này, chẳng khác nào một tử kết không thể nào phá giải được, dù lần
mò thế nào cũng không tìm được bất kỳ biện pháp để mở nó ra.
Đang trong khi đang suy nghĩ, đột nhiên lại thấy xe rung lắc thật mạnh, ngay sau đó là một tiếng thắng xe ghê rợn. Toàn thân Tô Lưu Cảnh theo quán
tính mà đổ về phía trước va thẳng cửa kính.
“Lưu Cảnh, em không sao chứ?”, Nghiêm Hàn Dư ổn định thân thể, rồi vội hỏi.
Tô Lưu Cảnh lắc đầu, vừa định nói mình không việc gì, lại bị chiếc xe đang ngăn trở phía trước làm cho cứng đờ tại chỗ.
Cách đó không xa chỉ tầm chưa đến nửa thước, cửa chiếc xe Limousine đang
chậm rãi mở ra, sau đó liền xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Một khắc kia, mọi hô hấp của Tô Lưu Cảnh dường như đều dừng lại.
Cô không nhớ rõ người kia đến gần xe mình như thế nào, cũng không nhớ cửa
xebị mở ra sao, lại càng không nhớ xung quanh đang xảy ra chuyện gì,
chỉ thấy một ánh mắt đen nhánh sâu thẳm như biển khiến cô trong nháy mắt liền quên hết tất cả, bị nó bắt nhốt làm tù binh, kéo vào vực sâu không đáy, dù muốn trèo lên thì khó càng thêm khó.
Đó là ánh mắt như
thế nào, sâu thẳm âm u nhưng vừa nhìn vào trong đó lại làm cho con người ta không thể nào chịu nổi, dứt cũng không ra. Người đàn ông này, bản
thân chính là một nhà tù, chỉ cần bạn không phải cẩn thận, sẽ bị bắt
nhốt vào trong đó, trong nháy mắt con tim chợt quặn thắt giống như đang
bị hàng ngàn hàng vạn mũi tên đâm xuyên qua.
Cho đến khi tay của cô bị kéo mạnh, bất chợt tiến vào trong ngực của người nào đó thì lúc này mới chợt bừng tỉnh.
Hình Hạo Xuyên! Thật, là anh!
“Anh. . . . . . sao lại. . . . . .”, đầu óc của cô đã hoàn toàn bấn loạn, đột nhiên không biết mình nên nói như thế nào, chỉ theo bản năng muốn thoát vòng ôm quen thuộc cơ hồ khiến cho người ta muốn ngất xỉu này.
Không phải anh bị thương nặng, trong thời gian này không thể xuất viện, làm sao có thể theo chân cô trở về nước!
Sắc mặt của Hình Hạo Xuyên không tốt cho lắm, có điều giờ phút này, vẻ mặt
tái nhợt này lại làm cho toàn thân anh thâm thúy hơn trước nhiều. Hình
Hạo Xuyên mím môi, cúi người nhìn xuống, không hề dài dòng chỉ trầm trầm thốt ra mấy chữ: “Đi theo anh!“. Nói xong liền kéo tay Tô Lưu Cảnh,
muốn dẫn cô rời đi.
Tô Lưu Cảnh lập tức giãy giụa nói: “Anh làm
gì đấy! Buông tay! Tôi sẽ không đời nào đi với anh!“. Đúng vậy, cô sẽ
không đi theo anh, giữa bọn họ trừ việc đối đầu như kẻ thù, không còn
bất kỳ quan hệ gì khác! Vừa nghe thấy vậy lực độ trên tay Hình Hạo Xuyên không hề giảm chút nào, chau mày lại ngưng mắt nhìn người nào đó, muốn
cưỡng chế kéo cô vào trong xe của mình.
Đột nhiên, một cái tay khác vươn ra giữ tay của Tô Lưu Cảnh lại.
“Hình Hạo Xuyên, buông ra, không nghe thấy Lưu Cảnh không muốn đi theo anh
hay sao?“. Mặt Nghiêm Hàn Dư bình thường vốn rất ôn hòa nhưng hiện tại
cũng toát ra vài phần tức giận, nói.
Nhìn vào bàn tay đang kéo Tô Lưu Cảnh lại, Hình Hạo Xuyên khẽ nheo mắt lại, trên mặt không kìm được tức giận!
“Nghiêm Hàn Dư, chuyện này không liên quan đến anh, mời cút sang một bên!“.