"Anh Hình, anh làm sao vậy?", Nam Cung Như giương đôi mắt to tinh khiết, không hiểu hỏi.
Hình Hạo Xuyên trầm mặt, lạnh lùng nói: "Chắc em biết có câu ‘ nước giếng
không phạm nước sông ’. Người gây sự cũng không phải là chuyện sáng suốt gì.".
Mấy chuyện cô ta làm trước đó, cũng không phải là anh
không biết, chẳng qua còn bận tâm đến nhà Nam Cung nên không muốn vạch
mặt, không muốn so đo với cô ta mà thôi, chuyện lần này, cô ta đã thật
sự hơi quá rồi.
Nam Cung Như liền cười nói: "Anh Hình, anh nói gì vậy? Sao em nghe mà chẳng hiểu gì cả."
Tống Dĩ Hinh không nhịn được liền mắng tới: "Đêm đó chính là cô bắt cóc Lưu Cảnh, còn muốn chống chế nữa sao?"
Nam Cung Như khẽ run rẩy, lã chã chực khóc nói: "Mới vừa rồi tôi cũng đã
giải thích, thật sự không phải là tôi làm, tại sao các người không tin
tôi chứ? Lưu Cảnh, tôi với cô không thù không oán, tại sao phải nói tôi
như vậy?"
"Cô ngậm máu phun người!", Tống Dĩ Hinh tức giận tới
mức bốc hỏa, không nhịn được muốn trực tiếp xông lên, xé rách mặt nạ hồ
ly kia ra.
Nhưng lại bị Tô Lưu Cảnh kéo lại, ý bảo cô không cần nóng nảy.
Tống Dĩ Hinh giận dữ hừ mũi một tiếng.
"Lưu Cảnh, tôi đã nói rồi, tôi luôn xem cô như em gái của mình, cũng sẽ
không tranh giành anh Hình với cô nữa, vậy tại sao cô còn muốn vu oan
cho tôi?", Nam Cung Như khóc thút thít khóc không ra tiếng. Nhưng ở
trong lòng lại ác độc mắng: đáng chết, đã đưa cô ta đến chỗ như thế mà
vẫn không bị chơi đến chết, mệnh thật quá ti tiện rồi !
"Nam Cung Như, người đêm đó bắt cóc tôi rõ ràng là cô, tôi đã nghe được giọng của cô rất rõ ràng.". Tô Lưu Cảnh không nhịn được mà kích động nói: "Cô còn phái người đưa tôi đến phòng đấu giá kia, giao cho dì Từ, cô cho rằng
tôi bị hạ thuốc nên không biết gì sao chứ?". Mặc dù cô rất nghèo, nhưng
cũng không thể mặc cho người ta tùy ý chà đạp!
Nam Cung Như vừa
nghe xong, không muốn cho cô nói ra nhiều hơn, vội vàng kéo ống tay áo
của Hình Hạo Xuyên khẩn cầu: "Anh Hình, anh đừng nghe Tô Lưu Cảnh kể
chuyện hoang đường, cô ta không thích em cho nên muốn vu oan giá họa cho em, thật không phải là em mà, em vô tội."
Hình Hạo Xuyên cực kỳ
khó chịu với mùi nước hoa cao cấp nồng nặc trên người của cô ta, lặng lẽ đẩy tay của cô ta nói: "Có phải vô tội hay không, liền biết ngay thôi."
Vừa dứt lời, cửa liền bị gõ vang, Lưu Thừa cung kính đi tới, đặt hai tay trước người nói: "Tổng giám đốc, người đã mang tới."
Hình Hạo Xuyên nhàn nhạt gật đầu tỏ ý đã biết, rồi bảo dẫn người đi vào.
Rất nhanh, hai người hộ bệ mặc tây trang màu đen, đeo kính đen dẫn một người đàn ông mặt mũi bỉ ổi, nhếch nhác đi tới.
Nam Cung Như vừa nhìn, lập tức luống cuống, người này không phải là tên
đứng đầu hắc đạo mà cô ta đã tốn tiền thuê để làm việc cho mình sao.
Toàn thân của hắn đều đang bị thương, chân cũng bị đánh gãy, bị ép đi vào,
vừa nhìn thấy Hình Hạo Xuyên lập tức cầu khẩn nói: "Đúng là có mắt mà
không thấy núi Thái Sơn, mắt tôi bị mù, mới làm ra chuyện ngu xuẩn như
vậy, tổng giám đốc Hình, van ngài hãy tha cho cái mạng chó này của tôi
đi!"
Hình Hạo Xuyên chán ghét nhìn hắn một cái, rồi nói: "Nhìn thử xem, ở đay có người mày quen không."
Tên kia ngẩng khuôn mặt bị đánh thành đầu heo liếc một vòng trong phòng
bệnh, vừa nhìn thấy Nam Cung Như đang cố ý quay mặt vào trong góc không
muốn bị chú ý tới, lập tức như được đại xá liền đi qua nói: "Nam Cung
tiểu thư hãy cứu tôi! Tôi vì làm việc cho cô nên mới ra nông nỗi này, hãy giúp tôi một tay đi!”
Nam Cung Như hoảng hốt, những vẫn cố gắng trấn định nói: “ Ông đừng nói bậy, tôi không biết ông!”
Tên kia thấy cô lên tiếng phủ nhận, liền nóng nảy: “Nam Cung tiểu
thư sao có thể nói như vậy chứ? Tôi là Lưu Tam đây mà!”
Nam Cung Như lui về phía sau không muốn bị hắn ta động vào: “ Lưu
Tam gì chứ? Làm sao tôi có thể biết một người như ông chứ?”
Mắt Lưu Tam lập tức lộ ra hung quang nói: “ Được, nếu như Nam Cung
tiểu thư đã trở mặt, thì cũng đừng trách Lưu Tam tôi không
khách khí! Một tuần trước chính cô đã cầm mười vạn đến bảo
tôi mang theo mấy người anh em giúp cô bắt cóc một người, sau đó đưa đến buổi đấu giá dưới lòng đất để làm kỹ nữ.”
Nam Cung Như đối mặt với anh mắt chất vấn khiển trách của Hình
Hạo Xuyên, sợ đến run lẩy bẩy, chỉ đành nhắm mắt phủ nhận:
“Không, không phải vậy, em không có! Hắn đang vu hãm em, bọ họ
không có chứng cứ là do em làm mà!”
Lưu Tam móc từ trong
túi quần ra một cái máy ghi âm, “ Thật may mà lúc ấy tôi đã
đề phòng, ghi âm lại cuộc giao dịch đó của chúng ta.” Nói xong
liền ấn nút bật lên.
Liền đó một giọng nói quen thuộc
truyền tới: “ Muốn kiếm tiền không? Giúp tôi bắt cóc một
người, tên là Tô Lưu Cảnh, sau khi bắt cóc xong dẫn cô ta tới đây gặp tôi, rồi đưa đến phòng đấu giá dưới đất kia, sau khi
chuyện này thành công, tôi sẽ cho ông mười vạn coi như thù lao….”
Giọng nói độc ác, ghen ghét vang lên rõ mồn một làm cho mọi người ở đây ai cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Nghe được âm thanh quen thuộc của mình, Nam Cung Như cực kỳ kinh
ngạc, vội vàng nhào qua muốn đoạt lại máy ghi âm, nhưng lại bị Hình Hạo Xuyên vượt lên trước một bước, cầm vào trong tay,
lạnh lùng nói, “ Chứng cứ ở chỗ này, cô còn có lời gì để
nói nũa không?”
Nam Cung Như thấy lần này rốt cuộc cũng
bị vạch trần, không còn gì đển ngụy biện nữa, liền cắn răng
nói với Hình Hạo Xuyên: “ Anh Hinh, hãy tha thứ cho em, không
phải em cố ý…”
Tống Dĩ Hinh thấy thế liền diễu cợt,
“Con mẹ nó! Cô làm ra chuyện như vậy mà còn không biết xấu hổ
nói là không phải cố ý là sao? Thật khiến cho người ta kính
nể!”
“ Im miệng! Chuyện của tôi không tới phiên cô quản!”
Nam Cung Như hoàn toàn điên cuồng, không còn tâm tư duy trì hình
tượng thục nữ trước mặt Hình Hạo Xuyên nữa.
“ Anh Hình,
tại sao anh luôn không để ý tới em? Em đã yêu anh bao lâu như vậy, tại sao có thể vẫn không bằng với Tô Lưu Cảnh? Một đứa con
gái của tù nhân cơ chứ? Tại sao? Anh Hình, tất cả những gì em
làm chỉ vì anh mà thôi, em van anh hãy nhìn em một cái có được hay không?” Nam Cung Như khổ sở khóc thút thít nói.
“ Tôi không thương cô!”Hình Hạo Xuyên thấy cô ta đã hoàn toàn mất khống chế liền khó chịu nói.
“ Vậy anh yêu cô ta sao?” Nam Cung Như mất khống chế chỉ vào Tô Lưu Cảnh hét to.
Tim của Tô Lưu Cảnh lúc này chợt run lên.
Hình Hạo Xuyên thâm thúy nhìn Tô Lưu Cảnh một cái, mấp máy môi,
cũng không trả lời, chỉ nói: “ Nể mặt bác trai Nam Cung, hôm nay tôi sẽ không làm khó cô, cô hãy đi đi, về sau tôi không muốn
nhìn thấy cô nữa.”
“Cô ta là phục vụ ở quán rượu nữ,
không biết đã lên giường với biết bao nhiêu đàn ông rồi, cô ta
không xứng với anh, chỉ có em! Chỉ có em mới xứng với anh
thôi!” Nam Cung Như cơ hổ như phát điên, nói xong liền lao về phía Tô Lưu Cảnh, hai tay đặt lên cổ cô, muốn tự tay bóp chết mới
hả dạ, “ Cái người đàn bà xấu này! Chính cô đã cướp mất anh
Hình của tôi! Tôi phải bóp chết cô! Bóp chết cái đồ hồ ly tinh này!”
Tô Lưu Cảnh không kịp chuẩn bị, cổ bị bóp chặt,
vô cùng khó chịu, Tống Dĩ Hinh thấy thế gấp rút chạy tới kéo tóc của Nam Cung Như, nhưng cô ta đã liều mạng bất chấp tất
cả, mặc kệ có kéo thế nào cũng đều sống chết không buông tay
ra.
Đột nhiên , một bàn tay âm thầm bóp chặt lấy cổ tay
của Nam Cung Như, mạnh mà có lực đẩy tay của cô ra, sau đó giao
cô ta cho Lưu Thừa.
Hình Hạo Xuyên nhìn Nam Cung Như hiện
tại đã nổi điên, vô cùng chán ghét, không muốn nhìn thấy cô ta
thêm một lần nào nữa, lạnh giọng nói: “ Lưu Thừa, tiễn khách!”
Lưu Thừa nhanh chóng kéo vị tổ tông đang khua chân múa tay này, sau
đó đưa mắt ra hiệu cho đám hậu vệ, mạnh mẽ dẫn Nam Cung Như đi
ra ngoài.
“ Anh Hình! Anh Hình! Anh là của em! Anh chỉ có
thể yêu mình em ….!! Nam Cung Như kêu khóc, cuối cùng vẫn bị
cưỡng chế mang ra ngoài.
Tô Lưu Cảnh rất hoảng sợ, chưa
kịp hoàn hồn, nằm ở bên giường dồn dập thở hổn hển, nhìn
theo bóng lưng của Nam Cung Như đang bị mang đi, trong lòng chợt
ngơ ngẩn, cô gái này, đã quá điên cuồng rồi, bởi vì yêu Hình
Hạo Xuyên mà nhất định phải điên cuồng đến vậy sao?