Nhìn theo bóng lưng thất hồn lạc phách của Tô Lưu Cảnh, đột nhiên Hình Hạo
Xuyên chợt thấy tâm phiền ý loạn, phiền não nhíu chặt chân mày.
"Tổng giám đốc?", Lưu Thừa ở phía sau liền lên tiếng.
Hình Hạo xuyên lập tức hồi hồn, sải bước trở về thư phòng, nghiêm mặt nói: "Nói đi."
Lưu Thừa lấy ra một tập tài liệu điều tra, đưa cho Hình Hạo Xuyên nói:
"Đây là tư liệu về cô Tô Lưu Cảnh mà lần trước nhờ thám tử điều tra,
phát hiện. . . . . ."
Hình Hạo Xuyên phiền não nhận lấy tài liệu, lật ra xem, đến khi lật tới
tờ cuối cùng, ngay cả bản thân của anh cũng phải giật mình kinh hãi:
"Cái gì? !"
Lưu Thừa tựa hồ đã sớm dự liệu được phản ứng của anh, nên không có bất kỳ kinh ngạc nào.
Ném tài liệu trong tay lên trên bàn làm việc, vẻ mặt của Hình Hạo Xuyên
nghiêm túc khác thường: "Phần tài liệu này có thể tin cậy bao nhiêu?"
"Là 100%.", Lưu Thừa cẩn thận đáp.
Đốt ngón tay của Hình Hạo Xuyên khẽ cong lên, nhẹ nhàng gõ lên trên mặt
bàn bóng loáng, lúc nhẹ lúc nặng, nhất thời cả thư phòng chỉ còn lại
tiếng "Cộc cộc cộc" với tần số không đều.
Lưu Thừa khoanh hai tay trước người, một mực cung kính nói: "Với tư cách là một trợ lý tôi muốn đề nghị một điều: Tô tiểu thư đã không còn thích hợp ở chỗ này nữa rồi, xin tổng giám đốc suy tính một chút.". Mặc dù
đối với cô gái kia thật không công bằng, nhưng đây là lần đầu tiên làm
trợ lý cho Tổng giám đốc Hình thị, cho nên không thể làm gì khác hơn
phải nói lên sự thật này.
Đuổi cô đi sao?
Ánh mắt của Hình Hạo Xuyên chợt lóe, nhìn những tư liệu chằng chịt chữ ở trên bàn, mi tâm vặn vẹo, ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó khoát khoát tay ý
bảo trợ lý của mình ra ngoài trước, rồi nói: "Tôi sẽ suy tính!".
Lưu Thừa không nói thêm điều gì nữa, anh ta đã làm hết chức trách của
mình rồi, về phần Tổng giám đốc đuổi hay không đuổi cũng không ở trong
phạm vi quản lý của anh ta, vì thế khẽ cúi người chào, sau đó xoay người đi ra ngoài đóng cửa lại.
Hình Hạo Xuyên đốt một điếu thuốc, mím môi rít từng hơi, từng hơi, làn
khói xám nhàn nhạt từ từ tản mát ra, con ngươi ánh lên vẻ phức tạp mà
thâm thúy, sâu không thấy đáy.
Không trách được mẹ của anh lại bài xích cô như thế, không trách được bà lại không tiếc dùng tin tức của Nhược Nhược mang ra trao đổi để cho Tô
Lưu Cảnh rời đi, thì ra, mọi chuyện lại là như vậy.
Nếu như sự thật thật sự là như thế, thì cô không thể ở lại bên cạnh anh được nữa.
Huống chi, đã có tin tức của Nhược Nhược. . . . . .
******** Thỉnh thoảng làm tuyến phân cách OOXX *************
********
Hình Hạo Xuyên cao cao tại thượng, đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn cô nói:
“Cút ra ngoài đi, cô không có tư cách ở trong cái nhà này nữa, từ hôm
nay trở đi, tôi không cần cô nữa rồi.”
Sau đó lại nhìn thấy một người có dáng dấp tương tự mình nhưng lại xinh
đẹp hơn rất nhiều xuất hiện, cô ta tựa vào ngực Hình Hạo Xuyên, khinh
miệt nói: “Cái đồ tiện nhân này, lại dám chiếm đoạt người đàn ông của
tôi, mau cút xéo ra ngoài! Hinh là của tôi, cô đừng có mà si tâm vọng
tưởng!”
Liền đó Thím Bình lạnh lùng đi tới, sai người cầm theo mấy món đồ đơn sơ của cô ra cửa rồi nói: “Tô tiểu thư, mời rời đi, nơi này không có chỗ
cho cô.”
Sau đó lại nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Tống Dĩ Hinh: “Lưu Cảnh, mình
không ngờ cậu lại là người như vậy, tại sao có thể làm Tiểu Tam phá hoại tình cảm của người khác chứ? Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa! Từ nay
về sau chúng ta không còn là bạn bè của nhau nữa!”
Cuối cùng là Lưu Thừa lấy ra một tờ chi phiếu tỏ vẻ xem thường ném vào
người cô: “Tô tiểu thư, tổng giám đốc cho cô một trăm vạn, cầm lấy chi
phiếu, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ngài ấy nữa!”
“Không cần _______!!!!”
Tô Lưu Cảnh thét lên tỉnh lại, trên người đổ đầy mồ hôi lạnh, cặp mắt
trống rỗng nhìn vào đêm đen, lúc này mới phát hiện thì ra đây chỉ là một cơn ác mộng.
Trái tim của Tô Lưu Cảnh đập lên liên hồi, thở hổn hển không ngừng. Mấy
ngày nay, cô vẫn luôn nằm mơ, chỉ cần nhắm mắt lại liền mơ thấy cảnh
tượng như vậy: Cô bị họ đuổi ra ngoài, bị vứt bỏ, bạn bè xa lánh……..
Tô Lưu Cảnh đưa tay lên xoa xoa những giọt mồ hôi lạnh trên trán, cười
khổ ngả người xuống giường lớn: Tô Lưu Cảnh, một ngày như vậy sẽ đến
thôi, mày còn sợ cái gì chứ? Tô Lưu Cảnh, từ lúc nào thì mày lại trở nên lừa mình dối người như vậy?
Hai mắt mở lớn, cứ như vậy ngơ ngẩn suốt cả đêm, cho đến khi những tia
sáng đầu tiên trong ngày xuyên qua kính cửa hắt vào trên mặt, Tô Lưu
Cảnh mới dụi dụi ánh mắt đang cực kỳ chua xót, từ từ ngồi dậy.
Đã năm ngày liên tục cô không gặp Hình Hạo Xuyên rồi, kể từ ngày cô nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ, thì chưa từng nhìn thấy anh thêm lần
nào nữa.
Có lẽ, anh đã tự mình đi tìm người kia rồi, dù sao, đó cũng là cô gái mà anh vô cùng yêu thương.
Tô Lưu Cảnh tự giễu cười cười, có lẽ cô nên thức thời một chút, tự rời đi còn có thể giữ cho bản thân chút tôn nghiêm, nhưng….
“Tô tiểu thư”, Thím Bình chợt đi tới gọi.
Tô Lưu Cảnh vội đáp: “Thím Bình, chào buổi sáng.”
Mặt của Thím Bình vẫn lạnh lùng cứng ngắc như cũ, nhàn nhạt mở miệng
nói: “Mới vừa rồi tiên sinh gọi điện thoại về, hy vọng cô lập tức dọn ra ngoài.”
Tô Lưu Cảnh khiếp sợ mở to hai mắt: “Cái gì?!”, trong nháy mắt cô không hiểu mình có nghe lầm hay không?
Thím Bình lựa chọn phương thức nói thẳng nói thật: “Tiên sinh mới vừa gọi điện thoai hạ lệnh, muốn tôi tiễn cô rời khỏi đây.”
Tô Lưu Cảnh không thể tin nhìn Thím Bình, sắc mặt thoáng chốc trở nên
tái nhợt. Mới vừa rồi cô đã nghe thấy gì? Anh…. muốn đuổi cô đi sao?
“Không, không, cháu muốn ở lại đây chờ anh ấy.” Tô Lưu Cảnh cất lời
không được mạch lạc, toàn thân đều run rẩy: “Chờ chính miệng anh ấy nói
với cháu…. Sẽ không, không thể nào…….”
Mặc dù đã mơ thấy cơn ác mộng như thế này vô số lần, thế nhưng đến khi
nói thực tế xảy ra, bản thân cô vẫn bị dễ dàng suy sụp, giống như có
ngàn vạn thanh đao đồng loạt đâm tới, để cô không kịp trốn tránh, máu
chảy đầm đìa, thương tích đầy mình.
“Tô tiểu thư, đừng làm khó chúng tôi.” Thím Bình nhìn thấy vẻ bi thương
lộ rõ trên mặt cô, vẻ mặt bình thường vẫn nghiêm túc không kìm được có
chút xúc động.
Tô Lưu Cảnh không biết từ lúc nào, nước mắt đã rơi đầy trên mặt, kéo tay Thím Bình khẩn cầu: “Thím Bình à, cháu xin thím, cho cháu thêm chút
thời gian, cháu phải chờ anh ấy trở lại để tự mình hỏi rõ…… cháu cầu xin thím…..”
Thím Bình nhìn cô, không nhịn được thở dài, bà vẫn luôn cho rằng cô gái
này cùng một dạng với những người phụ nữ trước đây của tiên sinh, thật
không ngờ ở chỗ này mấy tháng, chẳng những không làm chuyện gì quá phận, ngay cả tiền cũng không đòi hỏi bao giờ, tất cả đều không qua được mắt
của bà. Hiện tại nhìn vẻ mặt cô bi thương như vậy, không nhịn được mà
nói: “Được rồi, cô có thể đợi thêm một lát nữa, nhưng sau khi tiên sinh
trở về, phải lập tức rời đi.”
“Cám ơn thím!” Tô Lưu Cảnh sức cùng lực kiệt nói xong liền ngã nhào trên đất.
Cô không tin, cô kiên quyết không tin, trừ phi, chính miệng anh nói ra, như vậy, cô mới có thể thật sự chết tâm…………