Không kịp tránh né, một cái tát thẳng cánh đã bay đến trên mặt, Tô Lưu Cảnh nhìn sắc mặt dữ tợn của Nam Cung Như trước mắt, đi theo cô ta còn có mấy người phụ nữ khác nữa, trong lòng thầm nghĩ không tốt.
Tô Lưu Cảnh che bên má đang nóng bừng hỏi: "Cô muốn làm gì? Tại sao lại đánh tôi!"
Nam Cung Như không còn dịu dàng nữ tính như mới vừa rồi ở trong bữa tiệc nữa, căm hận đáp: "Đánh cô là đáng? Vừa ồn ào náo nhiệt ở đại sảnh, hiện tại lại tỏ vẻ đáng thương, hôm nay tôi nhất định phải giáo huấn cô một trân mới được?"
Nói xong liền vung lên tay lại muốn đánh Tô Lưu Cảnh.
Lần này Tô Lưu Cảnh làm sao để yên cho cô ta đánh được, khẽ nghiêng người, giơ tay lên chặn lại cánh tay sắp hạ xuống, cau mày nói: "Từ đầu tới cuối tôi đều không nghĩ đến chuyện đối nghịch với cô!". Từ lúc vừa mới bắt đầu, chính là do Nam Cung Như chủ động nhằm vào cô, thậm chí ở trước mặt nhiều người còn cố ý nhục nhã cô, bây giờ tại sao lại còn tìm đến đây gây sự nữa?
Gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Như vặn vẹo đáng sợ: "Cô biết tôi thích anh Hình bao nhiêu năm rồi không? Từ khi tôi mười hai tuổi đã thích anh ấy, trong tám năm này, tôi đã cố gắng trở nên xinh đẹp, vì anh ấy mà không thèm liếc mắt tới bất cứ người đàn ông nào, thậm chí vì anh ấy tôi còn đi đến Anh du học, học hỏi tất cả các phẩm chất cần thiết để trở thành một cô gái hoàn mỹ nhất. Tôi vì anh ấy bỏ ra nhiều như vậy, cho nên cô dâu của anh ấy chỉ có thể là tôi, ở thành phố này, ngoại trừ tôi ra còn có ai có thể xứng với anh Hình chứ?"
Nam Cung Như càng nói vẻ mặt càng thêm đáng sợ, cũng gần như điên cuồng.
"Điều này có quan hệ gì tới tôi?", Tô Lưu Cảnh không muốn tiếp tục ở lại đây thêm một phút nào nữa.
Nam Cung Như tức giận trợn trừng mắt nhìn cô, hung hãn nói: "Đương nhiên là có liên quan! Bởi vì sự xuất hiện của cô, ở trước mặt nhiều người như vậy cô lại dám đoạt đi anh Hình của tôi! Cô thật đáng chết!"
"Tôi không có.". Tô Lưu Cảnh quả thật không thể nói đạo lý với cô ta nữa.
Hình như cô ta đã quá coi trọng cô, với Hình Hạo Xuyên Lai mà nói, cô chỉ là một người tình được anh mua bằng tiền, lúc vui vẻ thì quan tâm một phát, lúc không vui thì lại tùy ý vứt bỏ, không cần biết đến sống chết ra sao, thế mà lại dám nói cô đã cướp đoạt mất Hình Hạo Xuyên sao? Đây quả thực là chuyện buồn cười đến cỡ nào.
Ở trong lòng của Hình Hạo Xuyên, cô không hề có chút trọng lượng nào.
Lại nghĩ đến chuyện mới vừa rồi Hình Hạo Xuyên ném lại cô ở trong đại sảnh, nghĩ đến việc anh khoanh tay đứng nhìn dáng vẻ nhếch nhác của mình, nghĩ đến cảnh tượng anh và Nam Cung Như ôm nhau trên sân khấu, trong lòng cô không tránh được khổ sở.
Lúc này một cô gái mặc lễ phục màu vàng đi giày cao gót tiến lên phía trước nói: "Tiểu Như, đừng nói nhảm với cô ta nữa, để các chị em thay cô chỉnh cho cô ta một trận, để cho cô ta biết cái gì gọi là đẳng cấp, cao thấp khác biệt thế nào!" Nói xong, mấy cô gái đi theo đều đồng loạt tiến lên vây quanh Tô Lưu Cảnh.
Tô Lưu Cảnh nhìn mấy người bọn họ khí thế bừng bừng vây tới, hoảng sợ không thôi, nhưng vẫn lên tiếng hòa hoãn: "Hành vi của các cô bây giờ, là hành vi của một thục nữ sao? Mấy người không sợ người khác được biết hay sao?"
"Hừ! Có phải là thục nữ hay không còn chưa tới phiên tiện nhân như cô quan tâm! Cho dù có biết được thì thế nào? Cô cho là ai sẽ vì con nhóc bần dân mà chống lại gia thế sau lưng chúng tôi?!" Cô gái mặc lễ phục màu vàng túm lấy cánh tay của Tô Lưu Cảnh, hung hăng kéo lại, hả hê nhìn cô bị đau mà khinh thường nói.
Tô Lưu Cảnh cố gắng muốn tránh thoát khỏi vòng vây, nhưng một mình cô làm sao địch lại nổi, có muốn tránh cũng không được, vẫn không ngừng giãy dụa: "Buông tôi ra!"
"Chị em, hãy dạy dỗ cho ta biết thế nào gọi là quy củ!"
Tô Lưu Cảnh run lên, liều mạng muốn chạy trốn, nhưng là còn chưa kịp né ra, trên đầu liền truyền đến cảm giác đau đớn, mái tóc thật dài bị túm chặt, cả người bị đẩy ngã trên mặt đất.
Những cô gái bình thường vẫn giả vờ làm thục nữ, lúc này ngay cả phụ nữ thôn quê cũng không bằng, tất cả tức giận cùng với ghen tỵ đều được phát tiết ra bên ngoài, tập trung hết lên người của Tô Lưu Cảnh mà đấm đá.
"Quyến rũ tổng giám đốc Hình không nói, lại còn tới quyến rũ Thiên Kỳ, đồ tiện nhân không biết xấu hổ!" Một cô gái mặc bộ lễ phục màu tím nhân cơ hội giẫm lên ngón tay của Tô Lưu Cảnh một cái, lại còn hung hăng di di xuống nữa.
Người này chính là Eliza lần trước điên cuồng theo đuổi Thương Thiên Kỳ ở khách sạn.
"A--!' Ngón tay bị người ta hung hăng dẫm đạp xuống, Tô Lưu Cảnh không kìm chế nổi nữa, một tiếng gào thét từ giữa hàm răng phát ra, thê lương khiến cho người ta phát lạnh.
Nam Cung Như ở một bên nhìn Tô Lưu Cảnh bị giày vò, liền cúi người xuống cao cao tại thượng liếc nhìn, nụ cười trên mặt lạnh lẽo đến đáng sợ, ngón tay được bảo dưỡng hoàn mỹ nhẹ nhàng lướt qua bộ váy trên người Tô Lưu Cảnh, nói: "Lễ phục của nhà thiết kế ra thật đúng là rất đẹp, các cô nói xem, nếu cô ta không mặc gì cả có phải sẽ xinh đẹp hơn nhiều hay không?"
"Cô muốn làm gì...Không được! Buông tôi ra!" Tô Lưu Cảnh cả kinh, không thể tin nhìn chằm chằm vào cô ta, liều mạng muốn tránh thoát, nhưng toàn thân lại bị ngăn chặn chặt chẽ, không nhúc nhích được chút nào.
Nam Cung Như hài lòng hưởng thụ hoảng sợ trên mặt cô, sau đó dụng lực xé ra, kéo làn váy của Tô Lưu Cảnh thành từng mảnh vụn.
Tô Lưu Cảnh nhắm mắt lại thật chặt nhưng vẫn không kìm được chua xót, không muốn sự yếu ớt của mình trở thành trò cười cho bọn họ, bất tri bất giác lòng bàn tay cũng bị bấm ra những tia máu đỏ thẫm.
"Cái gương mặt thật đúng là điềm đạm đáng yêu nha, khó trách có thể quyến rũ được nhiều người như vậy, nếu phá hủy nó, không biết anh Hình còn muốn nhìn cô nữa không đây?" Hiện tại lý trí của Nam Cung Như đã hoàn toàn biến mất, ưu nhã từ trong túi lấy ra một lưỡi dao, nhẹ nhàng đưa sát vào mặt của Tô Lưu Cảnh.
Nhìn lưỡi dao sắc bén ngày một gần, Tô Lưu Cảnh kinh hoảng không ngùng lui về phía sau: "Không được...đừng tới đây..."
"Hiện tại biết sợ? Đáng tiếc, không còn kịp nữa rồi." Dưới ánh đèn ảm đạm, biểu tình của Nam Cung Như dữ tợn như ma nữ, lưỡi đao màu bạc im lìm tản ra ánh sáng rét lạnh.
"Buông tôi ra....Không được tới! Thả tôi ra!" Mắt thấy lưỡi dao kia càng ngày càng gần, Tô Lưu Cảnh không nhịn được nữa liền thét lên chói tai. Nhưng bất kể là ai cũng không nghe được tiếng cô cầu cứu, giờ phút này cô giống như con thú nhỏ bị bức đến đường cùng, nhưng không nhận được bất kỳ sự cứu giúp nào.
Lúc lưỡi dao của Nam Cung Như sắp chạm được vào mặt cô thì trong nháy mắt kia, Tô Lưu Cảnh liều chết cắn lên cánh tay của cô ta.
"A!" Nam Cung Như bị đau khẽ kêu lên một tiếng, Tô Lưu Cảnh nhân cơ hội này, liều mạng dùng hết tất cả sức lực xông ra ngoài.
"Lại dám cắn tôi, đừng để cho cô ta chạy thoát!" Nam Cung Như ôm cánh tay bị cắn rách, nổi điên hét lên.
Lối ra nhanh chóng bị khóa lại, Tô Lưu Cảnh bị bức đến bên rào chắn, không còn đường lui nữa.
Nhìn đám người Nam Cung Như xông tới, lại nhìn cái hồ sâu mười mét bên dưới, Tô Lưu Cảnh không muốn chịu đựng nhục nhã nữa, cắn răng bay qua rào chắn, nhắm mắt lại nặng nề nhảy xuống dưới lầu....