Thiên Giới…
Không bao lâu, mặt trời bắt đầu lên cao tiếp tục tỏa sáng khắp Thiên Giới và Hạ Giới dưới kia…
Lại một buổi sáng bắt đầu…
Vẫn như mọi khi, An Phong vẫn đi dạo trên cây cầu bằng ngọc ở hồ sen. Nhưng có lẽ hôm nay trong An Phong không như mọi ngày, tâm trạng trở nên xáo trộn hơn, phải chăng trái tim của chàng không còn bình yên nữa ?
Vẫn với ánh mắt nhìn xa xăm, lòng luôn nghĩ đến nữ nhân đã khiến chàng lúc nào cũng phải để ý đến ”nàng là ai ? Sao lúc nào cũng chiếm cả tâm trí ta ? Không lúc nào ta được yên thân….”
- Thái Tử, hình như tâm trạng Người không được vui sao ? - Tiếng nói vọng ra từ phía sau khiến An Phong giật mình, đây là lần đầu tiên Băng Châu to mắt nhìn thái độ giật mình vừa nãy của An Phong…
- Nàng đến đây làm gì ? Không phải nàng chỉ có nhiệm vụ bảo vệ “Băng Châu” vào ban đêm sao ? Hay nàng không thấy mặt trời đã lên cao thế rồi ? – An Phong có chút bực bội với Băng Châu, có lẽ do nàng ta đã “vô tình” phá tan những suy nghĩ đang trong tâm trí .
- Kìa Thái Tử! Sao Người lại tỏ ra nóng tính vậy? trước kia người có như thế đâu ? – Băng Châu nhíu mày, câu nói mang chút trêu ghẹo An Phong. Vẫn ánh mắt to tròn ngây thơ của Băng Châu vẫn nhìn đâm đâm An Phong không rời một li.
An Phong không nói gì, lẳng lặng bỏ đi mặc kệ cho nàng Băng Châu kia bắt đầu cảm thấy tức lên…
Nhưng Băng Châu vẫn ra điềm tỉnh:
- Không lẽ…Thái Tử…Người đã…yêu ai rồi sao ? – Nàng ta khá đắc ý với câu nói vừa thốt ra, biết ngay sẽ trúng ngay tim An Phong…
Đang đi thì chợt An Phong khựng lại xoay mặt lại nhìn Băng Châu với ánh mắt lạnh lùng và “đằng đằng sát khí”:
- Nàng… nói gì ? “Yêu”? Yêu cái gì…nàng có làm sao không ? Hay hôm nay thời tiết không được tốt nên nàng ngã bệnh rồi à ? Ta khuyên nàng nên trở về phòng của nàng dưỡng bệnh thì hơn… - Nói ròi An Phong quay lưng bỏ đi
Không dừng ở đó, Băng Châu tuy bị An Phong mắn nhưng lại rất đắc ý, quả thật thái độ như thế cũng đủ hiểu chàng đã động lòng trước một nữ nhân và đó chắc chắn là Kỳ Vy.
Đơn giản là những tình yêu trên Thiên Giới cũng như Hạ Giới đều nằm trong lòng bàn tay nàng ta, nàng ta không sắp đặt ai với ai cả, tất cả đều do duyên trời đất đã định sẵn. Chỉ trừ khi những con người đó bất hạnh không được trời đất định duyên, thì lúc ấy mới đến lựơt nàng ta se duyên cho họ.
Nhưng về An Phong và Kỳ Vy, nàng hòan tòan không thể làm gì được, đơn giản An Phong là thần và duyên này có lẽ trời đất đã định sẳn và cả số mệnh của họ. Nhưng không nghĩ An Phong lại có duyên với một cô gái nào đó mà trong khi đó chàng ta dửng dưng lạnh lùng không thèm để ý 8 cô dâu kia là gì ? Cứ tưởng trời đất đã bắt chàng ta mang một trái tim lạnh giá…nhưng ai ngờ…
- Thôi được rồi, Thái Tử ! Ta sẽ không đùa với Người nữa, ta chỉ muốn hỏi Người một câu… - Băng Châu vội đi đến gần An Phong, chàng ta vẫn bước đi không thèm ngoảnh mặt lại. – Thái Tử à ! Người làm sao thế… nếu người không đứng lại… thì ta sẽ không nói cho nguời tin này đâu…
- Cái gì ? – An Phong đứng lại, quay ngoắt sang nhìn nàng ta – Nàng dám uy hiếp ta à ?
- Haha ! – Băng Châu phá lên cười - Cứ tưởng Người bỏ đi luôn không thèm nhìn ta cơ chứ… Vậy ra Người vẫn chưa đến nỗi “bệnh nặng…”
- Được rồi, hỏi gì hỏi lẹ đi, ta không muốn nàng lúc nào cũng đeo bám ta chỉ vì một câu hỏi ngốc nghếch nào đó… - An Phong đứng đó đón chờ câu hỏi của Băng Châu
Băng Châu khẽ nhếch miệng cười đắc ý:
- Ta muốn hỏi, Người và Kỳ Vy… - Nói đến đó, gương mặt An Phong có vẻ chán nản, nhưng đã nói rồi thì cũng phải nghe cho hết – Nàng ấy đáng thương lắm, Người không thấy sao ?
Nói đến đó, An Phong vội chen vào:
- Suy cho cùng là nàng vẫn muốn ta cho nàng ấy về Hạ Giới à ? Nếu như vậy…ta không thể… - Tuy An Phong rất lạnh nhạt về chuyện cho Kỳ Vy trở về Hạ Giới, nhưng lòng vẫn muốn nàng trở về, chỉ tại nếu như việc nàng trở về Hạ Giới bị cha chàng biết thì e rằng nàng sẽ…Đành thế, thà để nàng ấy tự vượt qua nỗi nhớ đó còn hơn nhìn thấy nàng bị trừng phạt.
- Hôm nay cha Ngài sẽ đi du hành đến những tiểu hành tinh ở xa chúng ta, có lẽ khỏang 3 ngày sau Người mới trở về…
An Phong trừng mắt nhìn Băng Châu:
- Làm sao nàng lại biết chuyện đó ? Ta chưa hề nghe Người nói gì với ta…
- Sáng hôm nay, Người đã triệu tập tất cả những vị Thiên Thần đến để thông báo, hiện tại Thiên Giới sẽ do mẹ của ngài tạm thời cai quản, Người biết bà ấy rất dễ tính mà ! bà sẽ không để chuyện đó trong lòng đâu, nếu như bà biết được cùng lắm chỉ giận Thái Tử vài ngày thôi…
- Nhưng sao cha ta lại không nói gì với ta ? – An Phong khó hiểu nhìn Băng Châu, lòng có chút hòai nghi những gì nàng ta nói.
- Có lẽ khi Thiên Thần đến thông báo, Thái Tử đã đi đâu đó. Nhưng những điều ta nói là thật, tại sao ta lại gạt Người làm gì ? Nếu Người và Thái Tử Phi bị phạt, ta không được gì cả, chỉ biến ta trở thành một vị thần đáng ghét thôi…
- Thật sự nàng…muốn ta cho phép nàng ấy trở về Hạ Giới sao ?
Tập 18.2 ( hết tập 18)
Băng Châu nhìn An Phong mỉm cười rồi hóa thành hàng ngàn con đóm đỏ bay mất… An Phong ở lại gương mặt lạnh như băng nhưng tâm trạng thì hòan tòan ngược lại, chàng cảm thấy nhẹ lòng hơn, những điều mà chàng lo lắng nhất cũng không còn, thì việc gì phải “giam giữ” nàng ấy ở nơi buồn tẻ này ?( đối với Kỳ Vy).
Kỳ Vy đang ngồi trong phòng, tay cầm lược chải từng lọn tóc đen óng, đôi mắt vô hồn nhìn vào gương…
Nó cố nói với bản thân rằng hãy quên đi những chuyện ở Hạ Giới, hãy cố quên đi. Nếu như nó cứ muốn trở về Hạ Giới thì chẳng khác nào làm khó An Phong, mà không chừng anh ta sẽ bị Thiên Đế ( cha An Phong) trách phạt…
Nó sẽ cố quên, dù thế nào đi nữa! khi làm Cô Dâu đúng 30 ngày, nó sẽ được đầu thai, sẽ quên sạch ký ức kiếp này. Sẽ quên tất cả và…Việt Anh.
Chợt cửa bị đẩy mạnh vào phát ra tiếng động khiến Kỳ Vy giật mình xoay mặt sang nhìn… Trước mặt nó là người con gái với bộ áo viền đỏ quen thuộc với ánh mắt to tròn cùng nụ cười bí hiểm luôn hiện diện trên gương mặt, nàng ta nhẹ nhàng bước đến…
- Băng Châu ? - Kỳ Vy trừng mắt nhìn nàng ta.
Băng Châu vẫn không nói gì, đi đến cầm cây lược đang trên tay Kỳ Vy ra và giúp nó chãi tóc:
- Nàng vẫn còn buồn vì không về được Hạ Giới à ?
- Tôi..tôi không có… - Kỳ Vy nhíu mày nhìn Băng Châu phản chiếu từ chiếc gương trước mặt – Tôi chỉ cảm thấy mình thật quá đáng khi muốn An Phong cho phép mình trở về Hạ Giới, tôi thật ích kỷ phải không ? Nếu mọi chuyện bị phát hiện, An Phong sẽ bị cha anh ta trách phạt…
Băng Châu khẽ cầm lấy chiếc trâm ngọc trên bàn, uốn từng lọn tóc nhỏ rất đẹp mắt và cài chiếc trâm vào.
- Được rồi, nàng hãy đi đi – Băng Châu đặt tay lên vai Kỳ Vy
- Đi ? - Kỳ Vy không hiểu những lời nói đó của Băng Châu là thế nào
- Hồ sen, nàng hãy đến đó ! An Phong đang đợi nàng…. – Nói rồi Băng Châu lại tan biến như mọi lần.
Kỳ Vy vốn không hiểu nổi những câu nói của Băng Châu là thế nào, nhưng có vẻ như An Phong muốn nói gì đó với nó. Kỳ Vy vội bật dạy đi ra khỏi cửa và đến hồ sen.
Lại đặt chân lên chiếc cầu, Kỳ Vy đưa mắt nhìn xung quanh, đến nơi chính giữa có mái che nhưng không thấy bóng dáng An Phong đâu…
Kỳ Vy sải từng bước đi, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn xung quanh. Nó cứ đi và đi, không biết sẽ dừng lại nơi nào của chiếc cầu, mắt luôn dõi xung quanh tìm nam nhân áo viền xanh cùng với mái tóc dài hơn lưng kia…
Đi mãi cho đến khi gần đến hết chiếc cầu bằng ngọc mới nhìn thấy nam nhân đó đang đứng nơi cuối cầu…
Kỳ Vy vội chạy lại. Hắn vẫn không nói gì, vẫn đứng im ở đó. Có chút lúng túng, Kỳ Vy định chạm tay lên vai An Phong thì chợt hắn quay lại làm nó giật mình rút tay lại.
- Anh gọi tôi…là…có…chuyện gì ? - Kỳ Vy có chút lúng túng, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào mắt An Phong
An Phong khẽ mỉm cười nhìn thái độ của Kỳ Vy, nhưng chợt thôi không cười. Vẫn cùng với gương mặt lạnh lùng:
- Nàng, hãy nói cho ta biết…tại sao nàng lại muốn trở về Hạ Giới ?
- Sao ? - Bất ngờ trước câu hỏi đó của An Phong, nó to mắt ngước lên nhìn chàng. Đã bảo sẽ không muốn nhắc đến chuyện trở về Hạ Giới mà hắn lại nhắc đến, giờ thì nó chỉ biết cắn môi, không biết có phải hắn muốn kiếm cớ mắn nó hay không – Tôi…
- Thôi được rồi – Dù có ép, An Phong biết Kỳ Vy sẽ không nói, vì đơn giản là An Phong cũng biết Kỳ Vy rất nhớ những con người phía dưới làn mây kia – Ta sẽ cho nàng một cơ hội…
Kỳ Vy lại bất ngờ:
- Cơ hội ? Ý anh là…
Chưa kịp để Kỳ Vy nói hết câu, An Phong vội tránh ra phía dưới chân giờ là làn mây trắng xóa. Hai tay ôm lấy vai Kỳ Vy và thả nó xuống làn mây đó, Kỳ Vy kinh hãi la thất thanh, nhưng vô ích, nó có la đến đâu cũng không ai nghe thấy ngòai An Phong, khẽ đưa mắt nhìn bóng hình nam nhân đang đứng trên cây cầu ngày càng xa dần, mà ánh mắt mang chút thất vọng, sao hắn lại làm như vậy ? Hắn muốn gì, sao lại hành động như vậy ? Sao lại đẩy nó xuống thế này?
Kỳ Vy không thể nào có những suy nghĩ vui vẻ hay một suy nghĩ nào đó làm đầu óc trở nên nhẹ hơn mà lấy đà bay lên đó cho tên An Phong đó một trận…Trong phút chốc đầu óc cảm thấy quay cuồng và hình ảnh cuối cùng nó nhìn thấy là bóng hình An Phong…