Một cô gái với thân hình nhỏ nhắn đang bước chầm chậm lên những bậc thang, những bậc thang dường như vô tận nối đến Thiên Giới. Vừa đi, tâm trạng vẫn còn bàng hòang và không tin những việc vừa xảy ra. Đối với nó, điều đó làm nó không thể chấp nhận được sự thật. Có phải đây là mơ ?
- Đi nhanh lên ! - Một giọng nói gắt gõng vọng ra từ sau lưng Kỳ Vy.
Phía sau nó là hai vị thiên thần nhìn nó chầm chầm, trên người họ mặc bộ trang phục kỳ lạ như những vị thần trong truyện cổ đại Hy Lạp mà nó từng thấy trong phim và sách. Có lẽ họ đang rất bực bội với một linh hồn chậm chạp như nó.
Nó vội đi thật nhanh lên những bậc thang. Đến nơi cao nhất, trước mắt nó là một thành phố tuyệt đẹp, những khu vườn trãi dài xa tấp với những bông hoa đầy màu sắc, những ngôi nhà cũng đầy màu sắc và những ngôi biệt thự. Đây là thiên đường chăng ? Nhưng tại sao ở đây… lại giống dương gian thế kia ?
Nó tự hỏi, và hàng lọat câu hỏi bắt đầu tuông ra. Một trong hai vị thiên thần cười khúc khích nhìn nó:
- Đúng vậy ! Ở đây là thiên đường !
Nó giật mình xoay lại nhìn vị thiên thần nọ:
- Người biết tôi nghĩ gì sao ?
Vị thiên thần không nói gì, gương mặt thánh thiện với đôi mắt luôn nhìn về phía trước như thúc giục nó đi tiếp, trước mặt nó lại là một con đừơng dài .Trên đường đi, mọi thứ xung quanh Kỳ Vy, như những gì thừơng thấy ở nhân gian, những con người, à không phải gọi là linh hồn ở đây, có đời sống và sinh hoạt như khi còn sống. Nhưng chỉ khác là không còn ăn, uống như con người. ( con người ăn để duy trì sự sống, nhưng họ chỉ còn là linh hồn, họ không thể chết được nữa). Những linh hồn thân thiện nhìn nó mỉm cười như chào “ công dân” mới của thành phố này, trên đường, những đứa trẻ nô đùa nghịch ngợm, thật chẳng khác dương gian cho mấy. Họ vẫn hồn nhiên, yêu đời như hễ còn sống.
Lại đi hết con đừơng, trước mặt nó là một khỏang không, phía dưới là những tần mây trắng xóa. Nó không dám bước tiếp nữa, dù nó đã chết rồi nhưng vẫn sợ.
Hai vị thiên thần không thúc nó đi nữa, nó cũng cảm thấy lạ. Chợt người nó như nhấc bổng lên không trung. Hai vị thiên thần đang kề hai bên vai nó, thật kinh ngạc, sau lưng họ là đôi cánh dài trắng muốt tuyệt đẹp, đẹp hơn cánh của bất cứ lòai chim nào trên hành tinh. Hai vị thiên thần đưa nó bay qua khỏang không đó, chợt từ phía xa, một cánh cổng bằng pha lê mọc lên. Hai vị thiên thần lại kề vai nó bay xuyên qua đó, khi bay qua nó quay đầu lại nhìn. Cánh cổng từ từ hạ xuống và rồi biến mất trong khỏang không, đường phố, ngôi nhà đều biến mất khi cánh cổng hạ xuống. Kỳ Vy lại cảm thấy vô cùng hồi hợp, không biết điều gì đang đợi nó phía trước, nhưng nó lại không dám mở miệng hỏi hai vị thiên thần nọ.
Đang suy nghĩ thì bỗng nó bị quăng té phịch xuống, khiến nó hoảng sợ hét lên, cứ tưởng mình bị ném xuống. Nhưng nó chợt định thần lại, hình như chân và tay nó đã chạm “đất” thì phải. Cô gái ngước mắt lên dạo xung quanh. Thật kỳ lạ, những cây trụ bằng đá trắng muốt, xa xa là khỏang không vô tận.
Kỳ Vy vội quay sang nhìn hai vị thiên thần, họ đã khép đôi cánh lại, nó định hỏi họ ở đây là đâu… Thì từ đâu, lại một giọng nói vang dội cả nơi này, vang vọng ra khắp nơi… cả khỏang không xa xa.: “ Chào cô bé..”
“ Không lẽ…đó chính là giọng nói của….” Nó đang nghĩ đến một vị thần quyền lực nào đó thì nhìn ra phía trước, một cái ghế bằng đá như là ngai vàng của một vị vua một bóng hình từ từ được hình thành ở đó, một dáng người đang ngồi trên ngai vàng, hiện rõ dần. Kỳ Vy tròn mắt kinh ngạc, một ông lão chừng 80, râu tóc bạc trắng, gương mặt phúc hậu nhìn nó chầm chầm.
“ Ôi! Ông ấy đẹp quá… không ngờ họ ( thần thánh) lại đẹp như vậy…” Kỳ Vy thầm nghĩ
- Cháu có phải là Hạ Kỳ Vy ? – Ông lão hỏi đó với giọng đều đều và hơi trầm lắng.
Nó chớp mắt gật đầu:
- Dạ
Rồi ông mỉm cưòi phúc hậu nhìn nó, và phì cười. Trong ông lão có vẻ vui tính nhĩ. Tuy không hiểu đầu đuôi thế nào, nhưng nó cũng mỉm cười lại.
- Cháu có biết tại sao cháu lại ở đây không ? – Ông lão nhìn nó