Trong căn phòng bé nhỏ của Kỳ Vy, cánh cửa sổ vẫn mở toanh, từng luồng gió xong thẳng vào căn phòng, từng tia nắng dịu xiêng qua tán lá cây gần đó chạm xuống khung cửa sổ trắng.
Kỳ Vy nằm trên giường mê man ngủ, dù đã 3h chiều, nhưng chẳng hiểu tại sao nó lại cảm thấy cơ thể mệt rã rời chẳng còn chút sức lực. Trong giấc ngủ sâu, nó cảm giác như mình đang rơi xuống một hố sâu không đáy và cứ rơi mãi, nó cố gắng tỉnh dậy mở mắt ra nhưng vô ích, nó vô cùng sợ hãi và cố gắng hét lên thật to.
Bất giác nó giật mình bật dạy, mồ hổi bắt đầu tuông ra.
Kỳ Vy thở phào một hơi “ Thì ra chỉ là giấc mơ… nó làm mình cứ tưởng như là sự thật vậy…”
Khi ngủ là lúc tâm trạng nó thoải mái nhất, nhưng chẳng hiểu sao lúc này đây nó càng ngủ thì chỉ càng cảm thấy khó chịu và mệt mỏi, nó ước gì nó đừng có rơi vào những tình huống kỳ quái này, ước gì tất cả chỉ là giấc mơ. Những chuyện nó vừa trãi nghiệm có kể ra cho mọi người biết thì chẳng khác nào nhận ngay cho mình biệt danh “ ấm đầu…”
Rồi nó khẽ đưa mắt quét khắp căn phòng tìm bóng hình một ai đó, nói chính xác là An Phong. Nó tự hỏi không biết anh ta đã đi đâu, tại sao cứ lúc ẩn lúc hiện như vậy chứ?
Tự dưng nó lại nghĩ đến anh ta đã trở về Thiên Giới, nhưng nó chợt gạt bỏ ý nghĩ đó ra, vì An Phong không thể trở về nếu không có nó về cùng.
Nhưng tự dưng trong lòng nó cảm giác nhớ nhớ An Phong, một cảm giác thoang thoáng nhưng vẫn đủ để nó nhận thức được rằng nó không tưởng tượng. Cái cảm giác trống trãi, cô đơn bao trùm lấy nó, dường như nó đã quen với việc có An Phong bên cạnh mình.
Bất chợt nó cảm nhận được một lường khí ấm bất thường đang tuông vào căn phòng, trong lúc chưa định hình được mọi chuyện thì nàng Băng Châu vụt xuất hiện trước mặt nó, khiến Kỳ Vy xém nữa ngã ngữa hét lên. Chẳng hề giống cái cách mà nàng ta thường xuất hiện tí nào, lòng tự hỏi có khi nào người đang trước mặt nó chính là cái tên Vô Thần kia biến thành ?
“ Cô…” Trong lúc” cảm xúc” dâng trào, nó chẳng biết nói gì, chỉ dừng ở mỗi một từ, cứ thế nó im bặt.
“ À!” Nàng ta chợt lùi lại, hình như Băng Châu hiểu được cái sắc mặt hiện giờ của Kỳ Vy là như thế nào. Chỉ tại nàng ta quá nóng vội nên đã tăng tốc đến chổ của nó với tốc độ chỉ là gấp trăm lần bình thường, nên làm Kỳ Vy kinh ngạc đến thẫn thờ là chuyện tất yếu.
“ Xin lỗi! Ta thật thất lễ! Khiến nàng phải kinh sợ…” Nàng ta khẽ nheo mắt mỉm cười
“ Không sao…” Kỳ Vy cũng khẽ gượng cười lại
“ Cơ mà! Thái Tử đâu ? Chàng ta không bên cạnh nàng sao?” Nàng ta to mắt nhìn Kỳ Vy, như hễ sắp mắn cho An Phong một trận vì tội bỏ bê “ vợ con”.
“ Tôi cũng không biết, khi tôi ngủ dậy, thì chẳng thấy anh ấy đâu cả… Có chuyện gì sao? “
“ Tôi có một tin không tốt từ Thiên Giới, nên mới vội vàng đến đây…” Nói đến đó, gương mặt Băng Châu thay đổi sắc thái biểu cảm, từ tươi như mùa xuân mà chuyển thành mùa đông lạnh giá buồn thảm.
“ Chuyện gì ? Cô có thể nói cho tôi biết được không ?” Kỳ Vỳ cảm giác như có luồng khí lạnh chạy dọc xương sống, như linh cảm của nó. Không ngờ chuyện này đến sớm hơn nó dự đoán, có phải chăng là một trong những lí do nó lo sợ nhất đó chính là Thiên Đế đã biết chuyện nó trốn xuống Hạ Giới ?
Nhận ra đôi chân mày chau lại của Kỳ Vy, Băng Châu lên tiếng
“ Ta nghĩ là không đến nỗi xấu như nàng nghĩ đâu Thái Tử Phi. Nếu biết tùy cơ ứng biến, thì mọi thứ có thể tránh được mà…” Băng Châu đi đến ngồi xuống bên cạnh Kỳ Vy, đặt tay lên vai trấn an nó.
“ Vậy nàng hãy nói xem, là chuyện gì mà khiến nàng vội vàng đến đây như vậy?” ánh mắt Kỳ Vy vẫn luôn nhìn về bức tường trắng trước mặt.
Băng Châu định mở miệng nói thì chợt có tiếng động của cánh cửa phòng, hình như có ai đó sắp bước vào, cả hai như bị cái tiếng động nho nhỏ ấy thu hút hết cả ánh mắt lẫn hồn vía. Bốn con mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa, hồi hộp chờ đợi ai đang ở ngoài kia. Tất nhiên cả hai đều nghĩ đến đó chính là An Phong.
Cánh cửa mở toanh ra, cô bé em họ của Kỳ Vy chạy nhanh đến chỗ chị của mình
“ Chị…”