Cô Dâu 30 Ngày

Chương 53: Chương 53




An Phong vội thả mình vào cơn gió đi theo nàng, chàng không biết cơn gió này sẽ mang nàng đến đâu, chàng vẫn sẽ theo đến đó. Chợt nhận ra khung cảnh quen thuộc, nơi mà Thiên Đế vẫn hay ngồi, xung quanh là những cây cột trắng muốt.

Cơn gió khẽ để Kỳ Vy chạm xuống đất…

Trước mặt là Thiên Đế, gương mặt của một ông già phúc hậu với râu tóc bạc trắng.

“ Thưa Thiên Đế! Xin người hãy cứu nàng ấy…” An Phong khẽ nói với cha chàng trong sự đau khổ.

“ Ta rất thất vọng về con! Vì một người không đáng phải bận tâm, mà phải chấp nhận làm trái luật. Con đường đường là Thái Tử của Thiên Giới mà lại như vậy”

An Phong chỉ im lặng, còn Thiên Đế, người vồ cùng đau xót cho “ con dâu” và con trai, một phần vô cùng không tin được người quỳ trước mặt mình là đứa con trai yêu quý. Nó đã thay đổi, nó chưa bao giờ phải quỳ xin ai, càng không bao giờ tỏ ra là một người biết quan tâm.

Nay nhìn An Phong phải rơi lệ vì một người con gái phàm trần, người đương vị Thái Tử Phi. Thiên Đế không khỏi động lòng, cũng rất muốn giúp, nhưng nếu làm vậy, sẽ làm trái luật. Đường đường là người đứng đầu Thiên Giới mà lại như vậy, liệu ai sẽ kinh trọng Người nữa?

“ Ta không thể giúp con được! “

Chợt một giọng nói vang lên, khiến An Phong phải ngạc nhiên bội phần:

“ Vậy thì hãy để ta giúp…”

Thiên Mẫu từ khoảng không xuất hiện trước mắt của An Phong, Người mang vốc dáng của một thiếu nữ đôi mươi. Người chính là mẹ ruột của An Phong, điều này sẽ khiến người ta không khỏi tò mò về nhan sắc của Người.

Quả thật khi ở Thiên Giới, ngoại hình là điều không phải bắt buộc, tất cả tùy thuộc vào ý nghĩ của họ. Đơn giản Thiên Mẫu cũng là thân phận nữ nhi, Người sẽ chẳng bao giờ thích làm một bà lão già nua.

“ Thiên Mẫu…” An Phong gọi, cái gọi chất chứa niềm hy vọng.

“ Nhưng! Ta chỉ giúp được một phần! Kỳ Vy không thể ở lại đây được nữa! Thay vì phải chịu hình phạt như đã định, nhưng niệm tình cô ấy đã có công cứu con, nên cô ấy sẽ được đầu thai với tư cách là Cô Dâu thứ 9 của Thiên Giới”

“ Sao? Đầu thai?” An Phong dường như chẳng biết nói gì hơn, trong lòng vừa biết ơn người mẹ đáng kính đã giúp mình, một phần trong lòng vô cùng buồn vì phải xa người mà chàng yêu.

Chợt Thiên Mẫu chìa tay ra, lướt bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài của Người lướt qua An Phong và Kỳ Vy. Trong phút chốc, An Phong đã lịm dần.

**

An Phong đang nằm trên chiếc giường ở trong phòng, chợt chàng giật mình tỉnh dậy, gần đó là Băng Châu đang đứng. Chưa kịp nói gì, An Phong chợt chạy ra khỏi phòng và đi đến chỗ Thiên Mẫu, một nơi khá xa, nhưng với năng lực là một vị thần, đi đến đó là không khó.

Đến nơi, An Phong thấy Thiên Mẫu đang ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ quý của Người, tay chóng lên thái dương, đôi mắt nhắm tịt.

“Thiên Mẫu! Kỳ Vy… cô ấy đâu…?”

Chợt Thiên Mẫu mở đôi mắt ra, nhìn An Phong hết sức bình thản

“ Cô ấy đã đầu thai rồi, khoảng vài ngày nữa, cô ấy sẽ đươc sinh ra.. “

“ Đi rồi sao…” An Phong như hồn siêu phách lạc trước câu nói thốt ra từ miệng Thiên Mẫu.

“ Ta biết, con yêu cô gái ấy nhiều lắm….” Thiên Mẫu vội vén áo lên và đi xuống nơi con trai Người đang đứng, chợt ôm lấy cổ An Phong như an ủi. “ Nếu thật sự con không muốn phải đau khổ thêm nữa, hãy đi đi… Hãy cùng người con yêu đầu thai, đến lúc thích hợp tự dưng hai con sẽ gặp nhau và nhớ ra mọi chuyện…”

An Phong ngạc nhiên đẩy nhẹ Thiên Mẫu ra, nhìn bà với ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.

“ Con cảm ơn Người! Mẫu thân…”

Thiên Mẫu khẽ mỉm cười, lần đầu trong hàng ngàn năm qua, An Phong gọi Người là “ mẫu thân”.

“ Tạm biệt, con trai yêu của ta! Ta hy vọng con sẽ mang về Thiên Giới một Thái Tử Phi mà con yêu nhất! “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.