Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 85: Chương 85: Ao xuân




“Tâm Uyển?” Kiều mẹ liếc nhìn con gái, vẻ mặt hơi lo âu: “Này, này rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả? Hôm qua không phải Học Võ nói muốn tái hợp với con à. Hai đứa…”

“Mẹ.” Kiều Tâm Uyển ngắt lời mẹ, nắm chặt tay bà, khẽ lắc đầu: “Đừng nói nữa, con đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm thôi.”

Không nhìn cha mẹ, cô đi đầu tiên về phía nhà ăn. Kiều ba mở miệng muốn nói cái gì thì Kiều Kiệt đã giành nói trước: “Ba, hai người cũng đừng quan tâm đến chuyện của chị nữa. Cái tên Cố Học Võ kia không phải là thứ tốt đẹp gì. Trước kia bắt nạt chị như thế, giờ anh ta nói tái hợp là tái hợp sao? Xem chị ấy là cái gì? Xem Kiều gia chúng ta là cái gì chứ?”

“Kiều Kiệt.” Kiều ba liếc con trai, không có hứng thú nói với anh ta thêm nữa: “Ăn cơm đi.”

Kiều Kiệt nhún vai, vô cùng mất hứng đi theo vào ăn cơm, không nhắc thì không nhắc. May mà chị của Kiều Kiệt này có khí phách, sẽ không mắc mưu Cố Học Võ đâu. Hừ.

. . . . . . http://www.sakuraky.wordpress.com. . . . . .

Cố Học Võ chạy xe được nửa đường thì di động réo vang, là số lạ gọi, anh bắt máy thì hóa ra là người quen. Cúp máy, nhìn dòng xe cộ trước mặt, anh rẽ sang giao lộ, đi tới chỗ người kia đã hẹn.

Mới vào cửa, Lý Lam từ rất xa đã đứng dậy, đối diện với ánh mắt Cố Học Võ, nhìn anh bước tới, cô ta chỉ chỉ vào vị trí đối diện mình: “Mời ngồi.”

Cố Học Võ ngồi xuống, nhìn Lý Lam: “Có việc gì?”

“Không có việc gì thì không thể tìm anh sao?” Lý Lam ngồi xuống, rót cho anh ly nước, khóe môi hơi hơi cong lên: “Tôi đã gọi cho anh một phần bò bí tết, bò bít tết tiệm này hương vị rất truyền thống, theo tôi thấy thì vị gần giống với kiểu Ý.”

Cố Học Võ đan hai tay vào nhau, đặt ở trước bàn: “Tôi không phải tới ăn cơm với cô.” Muốn ăn cơm, ban nãy anh đã ở Kiều gia cùng ăn với Kiều Tâm Uyển rồi.

“Tôi biết.” Lý Lam gật đầu, vẻ mặt không chút hờn giận: “Tôi biết anh sở dĩ bằng lòng tới đây là bởi vì anh có chuyện cần hỏi tôi.”

Cô ta cũng rót nước cho mình, khẽ nhấp một ngụm rồi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Cố Học Võ, vẻ mặt có vài phần nghi hoặc: “Song, tôi cũng có chuyện hỏi anh. Cho nên chúng ta huề nhau.”

Huề nhau? Cố Học Võ nhìn Lý Lam, hai tròng mắt hơi nheo lại, sâu trong đôi mắt thâm thúy có một tia đề phòng. Biểu cảm ngưng trọng của anh, Lý Lam làm như không thấy, khóe môi khẽ cười dịu dàng: “Ăn cơm trước đã, ngày đó anh vứt tôi ở bữa tiệc như vậy thì chí ít anh cũng nợ tôi một cái nhân tình đúng không?”

Cố Học Võ không nói, phục vụ vào lúc này đưa cơm tới. Bò bí tết, rượu champagne, mỳ Ý, salad trái cây và cả súp đặc kiểu Ý. Tất cả đều được bày dọn rất ngay ngắn, Lý Lam nhìn rượu champagne trên bàn: “Uống chút rượu chứ?”

“Không cần.” Cố Học Võ lắc đầu, không có ý muốn ăn cơm: “Tôi chỉ có vài vấn đề muốn hỏi cô.”

“Tôi biết anh muốn hỏi cái gì.” Lý Lam mỉm cười: “Có điều vừa rồi tôi cũng nói rồi đấy, anh nợ tôi một nhân tình. Anh muốn câu trả lời, lát nữa tôi sẽ cho anh. Nhưng trước tiên anh phải ăn xong bữa cơm này với tôi. Thế nào?”

Nhìn Cố Học Võ ngồi đó bất động, Lý Lam thở dài, vẻ mặt dịu dàng luyến tiếc: “Bò bít tết để nguội thì không ngon.”

Nói xong, cũng không quan tâm đến phản ứng của Cố Học Võ, cô ta cầm lấy dao nĩa, cắt thịt bò thành miếng nhỏ cho vào miệng. Động tác của cô cực kỳ tao nhã, như là người ăn đồ Âu đã lâu. Cố Học Võ nheo con người lại, cầm lấy dao nĩa bắt đầu cùng ăn. Anh lúc này chưa có hứng thú trò chuyện với Lý Lam, cứ im lặng giải quyết phần cơm trước mặt. Ăn xong, anh cầm lấy khăn lau khóe môi, ngẩng đầu nhìn Lý Lam, cô ta cũng đã giải quyết gần xong. Buông dao nĩa xuống, cô rót cho mình một ly champagne.

“Hỏi đi.” Lý Lam đặt ly xuống, nhìn Cố Học Võ: “Anh muốn biết cái gì?”

“Chu Oánh đâu.” Cố Học Võ nhìn ánh mắt Lý Lam: “Đừng có nói với tôi cô chính là cô ấy, cô không có khả năng là cô ấy.”

“Vậy sao?” Lý Lam lắc đầu, vẻ mặt có vài phần bướng bỉnh: “Nếu tôi nói, tôi chính là cô ấy thì sao?”

Cố Học Võ im lặng, trong mắt hiện lên một tia nghiêm khắc, nhìn chằm chằm khuôn mặt Lý Lam thần sắc có chút châm biếm. Đây là lần đầu tiên từ lúc gặp mặt tới nay Lý Lam thấy vẻ mặt này của anh. Khóe môi bất giác nhếch lên. Cô ta uống một ngụm champagne, che giấu sự mất tự nhiên của mình: “Anh đã không tin tôi, sao còn muốn hỏi tôi?”

Cố Học Võ nhìn chằm chằm khuôn mặt cô ta một hồi lâu, cuối cùng khẽ nói: “Cô không có khả năng là Chu Oánh, một người cho dù thay đổi thế nào, thậm chí là đã phẩu thuật thẩm mỹ thì cảm giác vẫn không thể thay đổi được. Ở trên người cô, tôi không tìm thấy cảm giác như khi ở cùng Chu Oánh. Tôi rất khẳng định cô không phải cô ấy.”

Lý Lam mím môi, cô ta không nghĩ mình bị thua vì cảm giác: “Anh trả lời tôi một vấn đề, tôi cũng trả lời anh một vấn đề.”

“Gì?”

“Người phụ nữ hôm kia là ai? Sau khi anh khiêu vũ với cô ta liền biến mất tăm. Tôi đang rất hiếu kỳ không biết người đó là ai mà có thể khiến anh bỏ mặt tôi.”

“Có phải tôi nói cho cô biết thì cô sẽ nói cho tôi biết Chu Oánh ở đâu?”

“Có phải tôi nói cho anh xong, anh sẽ ở bên Chu Oánh, đúng hay không?

Lý Lam tuyệt đối không chịu thua, trong đầu Cố Học Võ đột nhiên hiện lên câu hỏi của Kiều Tâm Uyển hôm nay. Cô nói có phải Chu Oánh quay lại thì anh sẽ ở bên Chu Oánh. Cùng một ngày, mà có tận hai người phụ nữ cùng hỏi anh câu hỏi này .

“Không.” Cố Học Võ lắc đầu: “Tôi đã không thể ở bên cô ấy.”

Lý Lam cười, cười đến chế nhạo: “Anh đã không thể ở bên cô ấy, thế thì bây giờ anh cố chấp muốn tìm tăm tích cô ấy làm gì? Tôi nói cho anh biết mà anh lại không thể ở bên cô ấy, vậy với anh nó có ý nghĩa gì?”

Cố Học Võ im lặng, anh chỉ muốn biết lý do Chu Oánh bỏ đi, bất kể ra sao, anh cũng hy vọng có một câu trả lời. Nhìn anh lặng im, Lí Lam cười nhạt: “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Có lẽ sau khi tôi nghe được đáp án, sẽ trả lời anh.”

Cố Học Võ liếc nhìn Lí Lam, suy nghĩ một lúc rồi khẽ nói: “Cô ấy là vợ tôi.”

“Vợ trước của anh?”

Lý Lam tìm kiếm trong đầu một cái tên, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn: “Anh nói vợ trước, không phải là Kiều Tâm Uyển đó chứ? Hai người không phải đã ly hôn rồi sao?”

“Liên quan gì tới cô?”

Lý Lam lắc đầu, cười cười: “Tôi thì không có vấn đề gì. Nhưng liên quan tới Chu Oánh.”

Cô ta nhìn Cố Học Võ, trong mắt hơi căm phẫn, thấy có chút không đáng, cuối cùng cô ta áp chế những cảm xúc này, khôi phục sự bình tĩnh: “Cố Học Võ, nếu tình cảm năm ấy của anh với Chu Oánh là thật thì sao anh lại có thể nhanh như vậy đã quên đi cô ấy? Sao anh có thể với vợ trước của anh. . . . . . .”

Nói đến đó Lý Lam lại im lặng, trong mắt Cố Học Võ nhiễm thêm vài phần kinh ngạc. Đang muốn hỏi rõ ràng là ý gì thì Lý Lam lại không có hứng thú nói tiếp, gọi phục vụ tới lấy ví tiền ra tính tiền.

Trước khi cô ta trả tiền, Cố Học Võ đã giật lấy hóa đơn trước, đối diện với sự bất mãn trong mắt Lý Lam, anh khẽ nói: “Tôi không có thói quen để phụ nữ trả tiền.”

“Nhưng anh có thói quen làm phụ nữ đau lòng.”

Lý Lam cảm thấy bực bội, nụ cười hoàn toàn không còn vẻ bỡn cợt vui vẻ như lúc nãy. Nhìn Cố Học Võ, cô ta đứng lên: “Cám ơn anh đã ăn cơm với tôi. Tôi nghĩ, về sau sẽ không quấy rầy anh nữa.”

“Lời cô vừa nói có ý gì?” Cố Học Võ chắn trước mặt cô ta, không cho cô ta đi: “Nói rõ đi.”

“Tôi không muốn nói.” Tâm trạng Lý Lam lúc này rất sa sút, cảm xúc rất chân thật, hoàn toàn không phải giả bộ. Cô ta nắm túi xách của mình trên bàn, nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.

Sau khi chạm mặt với cô ta, nghi hoặc trong lòng Cố Học Võ chẳng những không giải quyết được mà ngược lại còn sâu thêm, cầm lấy chìa khóa xe rời đi. Anh không thể lý giải biểu hiện vừa rồi của Lý Lam. Tức giận, đau lòng, khổ sở, điều khiến anh không hiểu dĩ nhiên là không đáng giá. Anh rõ ràng nhìn thấy vẻ không đáng trong mắt cô ta. Điều này từ đâu mà ra? Cô ta vì ai mà không đáng? Vì chính cô ta, hay là ——

Anh có thói quen làm phụ nữ đau lòng? Cố Học Võ không thể lý giải những lời này. Tâm trạng hơi rối rắm, anh lên xe, lại chạy về hướng Kiều gia. Đến lúc anh hồi thần thì đã thấy cổng nhà Kiều gia trước mắt. Anh dừng xe, không xuống mà đưa mắt nhìn ánh đèn lầu hai. Lúc này, chắc là Kiều Tâm Uyển đã ăn cơm xong, bây giờ cô đang làm gì? Chơi đùa với Bối Nhi? Hay tắm rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.

Trong đầu hiện lên cảnh lần nọ anh nhìn thấy dáng vẻ Kiều Tâm Uyển lúc vừa tắm xong. Bụng dưới bất giác có chút nóng lên, căng lên, anh nheo mắt, thu hồi suy nghĩ, quay đầu xe, lại rời đi.

Trên lầu, Kiều Tâm Uyển còn chưa ngủ, gần tối giằng co với Cố Học Võ khiến cô cực kì mệt, anh đi rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm. Quyết định phải gia tăng tiến độ. Gọi điện thoại đặt vé máy bay. Cô phải nhanh chóng rời khỏi Bắc Đô một chút. Chỉ cần không thấy Cố Học Võ, chỉ cần không dây vào anh là cô có thể đem sự bất thường của anh trong khoảng thời gian này quy kết cho anh không bình thường. Đợi đến khi cô đi rồi thì mọi thứ sẽ lại bình thường. Đúng, chính là như thế.

Bên tai nghe thấy tiếng xe ô tô, cô thoáng sửng sốt, đứng lên đi đến trước cửa sổ, thấy xe Cố Học Võ dừng dưới lầu, trốn ở sau bức màn, Kiều Tâm Uyển hơi kinh ngạc, đã trễ thế này, anh còn quay lại làm gì? Cứ nghĩ anh sẽ đi lên nên Kiều Tâm Uyển dự định anh vừa xuống xe sẽ chạy đi khóa cửa. Nào ngờ, Cố Học Võ lại lái xe đi.

Trời tối quá, khoảng cách lại xa nên cô nhìn không rõ biểu cảm trên mặt Cố Học Võ. Thấy xe anh dần dần biến mất khỏi tầm mắt mình, không biết tại sao, cô bỗng nhiên cảm thấy hình ảnh chiếc xe ấy hình như có chút cơ đơn.

Lắc đầu, áp chế cảm xúc này xuống, Cố Học Võ thế nào thì liên quan gì tới cô. Cô hoàn toàn không cần để ý tới, tuyệt đối không cần. Đúng vậy, nhất định như vậy, Kiều Tâm Uyển buộc mình không được lưu tâm. Nhưng có một số việc lại bất giác nảy ra trong đầu. Những gì đã diễn ra trong khoảng thời gian này cứ dần dần hiện ra rõ ràng hơn. Lòng cô bỗng nhiên rối loạn, tựa như ao xuân gợn sóng…

Cô mạnh mẽ đè nén những ưu tư để bản thân bình tĩnh, trấn định lại. Nếu đã quyết định thì nhất định không được lừng khừng nữa. Có một số việc cứ để cho nó qua đi. Không được dao động nữa. Tuyệt đối không được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.