“Tôi dã man?”
“Đúng vậy.” Động một cái là đánh người, không phải dã man thì là cái gì:
“Anh, anh dựa vào cái gì mà đánh người? Anh nghĩ anh là ai? Anh cũng chỉ là chồng cũ của tôi mà thôi…”
Câu nói kế tiếp đã bị đôi môi anh
bá đạo mà cường thế cắn nuốt lấy không cho cô một chút cơ hội để lên
tiếng. Cảm giác cả người cũng bị anh dùng lực kéo lên. Vào lúc cô không
thể phản kháng, anh ngay lập tức đưa lưỡi mãnh liệt lủi vào khoang miệng cô.
Nụ hôn cháy bỏng và triền miên khiến cô đến thở cũng khó
khăn, muốn lui ra sau cũng không được. Khắp cơ thể đều là hơi thở mãnh
liệt của anh. Bên tai lại vang lên giọng nói trầm thấp, gần như thì
thầm.
“Bây giờ tôi sẽ cho cô biết thế nào là dã man…”
Vừa
nói, lưỡi anh vừa lại lần nữa bá đạo xâm chiếm khoang miệng cô. Cả người bị anh ôm lấy, xoay một vòng. Qua làn áo sơmi mỏng manh, cô có thể rõ
ràng cảm nhận được bàn tay anh đang ôm lấy lưng cô. Cô muốn động đậy,
muốn kêu lên, muốn chạy trốn nhưng tất cả đều rất khó khăn. Cả khoang
miệng đều là hơi thở mãnh liệt, cường thế của anh. Ý thức cô đột nhiên
trở nên rối loạn.
Hai người quấn lấy nhau đến tận nửa đêm. Kiều Tâm Uyển để di động ở trong
túi, mà cô lại bỏ quên túi ở trên xe. Không bị bên ngoài quấy nhiễu nên
cô ở ngay trong căn phòng nhỏ này cùng Cố Học Võ liều chết dây dưa, cho
đến khi mệt quá mà thiếp đi. Cố Học Võ đến lần thứ ba thì tràn đầy thỏa
mãn. Lúc này so với lần trước ở thùng xe còn làm anh tận hứng. Lần trước chỗ đó quá nhỏ, anh lại lo cho chân cô đang bị thương nên căn bản không có cách nào thoải mái tay chân giống như lần này, ở trên giường, anh có thể dùng hết các loại tư thế…
Không nghĩ đến nữa, anh sợ mình
nhịn không được lại làm thêm một lần nữa. Bật đèn. Dưới ánh đèn, Kiều
Tâm Uyển đang nhắm mắt say ngủ. Hàng mi thật dài phủ trên mí mắt tựa như hai cây quạt nhỏ. Lúc này cô đã quá mệt, hơi hơi nghiêng người ngủ.
Chăn kéo lên đến ngực, để lộ ra những mảng da trắng ngần lấm tấm dấu tay và dấu hôn anh để lại.
Ánh mắt lại tối sầm. Cố Học Võ đưa tay
xoa vai cô. Cảm giác mềm mại như tơ, nhẵn nhụi mà mềm mại. Khóe môi thỏa mãn cong lên, lúc này anh mới phát hiện mình đang đói bụng. Ngồi dậy,
anh đi ra bên ngoài.
Căn phòng Đỗ Lợi Tân giữ riêng cho anh này
có tổng cộng ba phòng, bên ngoài là phòng khách. Anh cất bước đi ra
ngoài, gọi điện thoại bảo người ta đưa cơm lên. Sau đó vào toilet tắm
rửa, cả người sảng khoái, anh tùy ý quần một cái khăn ở bên hông rồi đi
ra. Cơm cũng vừa lúc được đưa đến. Phục vụ đặt cơm xuống rồi lại đi ra.
Cố Học Võ xoay người trở lại phòng, Kiều Tâm Uyển lúc này vẫn còn đang
ngủ.
Ngồi xuống bên giường, anh ngằm nhìn gương mặt đang say ngủ của cô, không hiểu sao, nét mặt lại nhu hòa đi rất nhiều.
“Kiều Tâm Uyển? Dậy ăn cơm.”
Thử kêu cô một câu, Kiều Tâm Uyển chỉ chép miệng rồi xoay mình lại ngủ
tiếp. Động tác này làm cho cái chăn bên hông cô hơi trượt xuống, làm lộ
ra bờ lưng trắng nõn. Ánh mắt anh hơi hơi nheo lại, từ trước đến nay anh vẫn luôn là một người có sức kiềm chế rất lớn, giờ anh lại phát hiện
mình chẳng khác nào con nít, đối với hương vị trên người cô, ăn một lần
là ăn mãi không chán.
Đứng dậy, anh không gọi Kiều Tâm Uyển nữa
để cho cô ngủ. Anh đi ra ngoài phòng khách ăn cơm. Vừa mới giải quyết
xong, cửa phòng đã bị người gõ hai cái, nhíu mày, anh đưa mắt nhìn vào
trong phòng. Kiều Tâm Uyển vẫn còn ngủ, nhất thời sẽ không
thể thức dậy nhanh như vậy. Anh đứng dậy ra mở cửa, người bên ngoài dĩ
nhiên là Đỗ Lợi Tân.
“Có việc gì?”
Đỗ Lợi Tân đảo mắt qua
Cố Học Võ, nhìn thấy anh quấn khăn tắm bên hông thì lại đưa mắt nhìn ra
phía sau, rồi lại quay về nhìn anh: “Nghe nói, anh dẫn theo một cô gái
tới đây?”
Cái này thật đúng là mới mẻ ha. Cố Học Võ đưa phụ nữ tới chỗ anh ta? Rất không bình thường.
“Cậu có ý kiến gì sao?” Cố Học Võ chau mày, vẻ mặt dường như là bất mãn.
“Đâu có.” Đỗ Lợi Tân nhún vai: “Được rồi. Là em tò mò, không biết là cô gái
nào khiến anh phá lệ như vậy? Có cho em biết một chút được không?”
“Không được.” Bàn tay Cố Học Võ đặt ở trên cửa vẫn không chịu buông ra. Thái
độ ấy nói rõ là anh không muốn cho Đỗ Lợi Tân đi vào.
Đỗ Lợi Tân
nhíu mày, ánh mắt có vài phần nghiền ngẫm: “Được rồi. Anh không nói, em
sẽ không hỏi. Trong phòng tắm có bồn tắm mát xa cỡ lớn, là trang bị kiểu mới, anh có thể dẫn người phụ nữ của anh vào đó mà hưởng thụ một chút.”
Xoay người qua, anh ta cất bước rời đi, nụ cười trên mặt có vài phần xấu xa. Cố Học Võ nheo mắt lại nhìn Đỗ Lợi Tân, hừ lạnh một tiếng rồi đóng cửa
lại. Vào cửa, cất bước vào phòng, Kiều Tâm Uyển lúc này lại xoay người,
ngáp một cái, hình như đã thức dậy.
Anh ngồi ở bên giường, nhìn
Kiều Tâm Uyển, cô vào lúc này mở to mắt, nhìn lên trần nhà, nháy mắt mấy cái, vẻ mặt mờ mịt không biết mình đang ở đâu. Cố Học Võ cong khóe môi. Tầm mắt Kiều Tâm Uyển rốt cuộc cũng phát hiện thấy Cố Học Võ khiến cô
hoảng hốt. Hít một hơi thật sâu, cô ngồi bật dậy, lại bởi vì vừa rồi vận động liên tục quá lâu mà toàn thân đều vô lực, mềm nhũn cả ra buộc cô
phải nằm xuống lại. Cô trừng mắt nhìn Cố Học Võ, trong đầu cũng nhanh
chóng hiện lên chuyện anh đã làm với cô. Gã đó lại, lại ức hiếp cô?
“Cố Học Võ. Anh…” là đồ khốn. Mới định nâng tay cho anh một cái tát thì đã
bị anh bắt lấy. Anh nắm tay cô, nhìn sự tức giận trong mắt cô.
“Cô còn sức sao? Xem ra là tôi đã thủ hạ lưu tình.”
“Anh. Anh vô sỉ.” Toàn bộ cơ thể đều là đau nhức, xụi lơ. Kiều Tâm Uyển không ngừng thở phì phò, trừng mắt nhìn Cố Học Võ, lúc này cô mới phát hiện
ánh mắt anh đang ở ngay trước ngực mình.
Đỏ mặt, cô dùng sức thu
tay lại, kéo cao chăn che lấy ngực. Cảnh đẹp bị che khuất không cho nhìn cũng không làm Cố Học Võ giận, anh nhìn động tác Kiều Tâm Uyển hai tay
ôm ngực mà hơi hơi chau mày: “Có đói bụng không? Muốn dậy ăn gì không?”
“Anh tránh ra.” Kiều Tâm Uyển căn bản không muốn nhìn anh, đối với sự quan
tâm của anh cũng chỉ thấy ghê tởm, buồn nôn. Anh đang làm gì vậy? Mà cô
cũng đang làm cái gì không biết nữa?
Đã sai một lần rồi mà còn
muốn sai tiếp lần nữa sao? Cúi đầu nhìn xuống giường, cô muốn tìm quần
áo để mặc vào mà chỉ thấy ở bên giường có mấy mảnh vải đã bị xé rách mà
thôi. Cái kia, e là không thể gọi là quần áo rồi, gọi là giẻ rách
còn đúng hơn.
Oán hận trừng mắt liếc Cố Học Võ một cái, cảm giác
cả người dinh dính khiến cô có cảm giác rất khó chịu, muốn vào toilet
tắm rửa một cái. Cô ôm cả tấm ra giường bọc quanh người rồi xuống
giường. Chân vừa mới đặt vào trong phòng tắm thì cả người đã mềm nhũn,
ngã về phía trước. Cố Học Võ duỗi dài cánh tay, đúng lúc ôm lấy thắt
lưng của cô.
“Buông ra.” Gã khốn, đều là do anh hết. Kiều Tâm
Uyển tức giận trừng mắt liếc nhìn anh một cái, anh vẫn không chịu buông
tay mà ngắm nhìn vầng mây đỏ trên mặt cô: “Cô muốn làm gì?”
“Tắm.” Kiều Tâm Uyển tức giận trừng mắt liếc anh, ý bảo anh buông cô ra: “Anh buông ra.”
“Em muốn tắm?” Ánh mắt Cố Học Võ tối sầm lại, trong đầu bất chợt hiện lên
lời tên tiểu tử Đỗ Lợi Tân vừa nói, lúc nãy anh cũng đã thấy, nhưng
trước giờ anh vẫn quen tắm vòi sen.
Nếu Đỗ Lợi Tân đã hảo tâm nhắc nhở như vậy thì anh không lợi dụng tốt một chút thì có vẻ không được?
“Anh muốn gì?” Ánh sáng trong mắt anh thật sự là có gì đó rất kỳ lạ. Kiều
Tâm Uyển theo bản năng cũng cảm giác được sự nguy hiểm. Sau đó lúc cô
muốn chạy trốn thì Cố Học Võ đã kéo cái chân cô đang bọc lấy người rồi
cứ như vậy ôm cô đi vào toilet.
Đến lúc hai tay chạm phải da thịt anh nóng bỏng, Kiều Tâm Uyển mới phát hiện chuyện vừa nãy không có chú ý tới chính là Cố Học Võ không có mặc quần áo. Anh chỉ quấn bên hông một
cái khăn tắm. Cô có thể rõ ràng cảm nhận được da thịt sáng bóng và cả
vòm ngực rộng lớn của anh.
“Cố Học Võ.” Cô vặn vẹo nhưng cảm giác da thịt chạm vào nhau lại càng rõ ràng: “Anh, anh thả tôi xuống.”
Tay anh siết chặt, mặt tiến gần đến cô, giọng điệu uy hiếp: “Cô còn có sức mắng? Là muốn tôi lại đến lần nữa?”
Cái gì? Lại đến lần nữa? Kiều Tâm Uyển bị anh dọa, sợ đến không dám động
đậy. Cô có tùy hứng thế nào thì cũng chỉ là một người phụ nữ, ở trên
phương diện nam nữ vẫn còn ngây ngô và thiếu kinh nghiệm. Nếu phải đấu
với Cố Học Võ thì cô thật sự không phải là đối thủ của anh.
Nào
ngờ, vào phòng tắm rồi Cố Học Võ lại không chịu đi mà ở ngay trong bồn
tắm lớn, mượn cớ tắm cho cô mà lại ức hiếp cô. Lúc này đi ra, Kiều Tâm
Uyển thật sự ngay cả nâng đầu ngón tay cũng không có sức đành để mặc cho Cố Học Võ bế cô ra khỏi phòng tắm.
Anh dùng khăn tắm bọc cô lại, đưa cô ra ngoài phòng khách, lúc nãy anh đã bảo phục vụ lại mang cơm
lên, buông Kiều Tâm Uyển ra, Cố Học Võ ăn uống no đủ giờ cũng đã thấy
thỏa mãn.
Đặt Kiều Tâm Uyển ngồi lên sofa xong, anh ngồi xuống bên cạnh: “Cô muốn ăn gì?”
Kiều Tâm Uyển nhìn đồ ăn còn đang nóng bốc khói trước mắt, lại đưa mắt nhìn
ra ngoài cửa sổ, lúc này trời còn chưa tỏ, bên ngoài một màu tối đen. Cô gần như muốn nhảy dựng lên, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, lại nhớ tới túi
xách mình bỏ quên trên xe, mà cô lại không mang di động theo. Trong lòng buồn bực, tức giận trợn mặt liếc Cố Học Võ một cái: “Anh đưa tôi về
nhà. Tôi hận anh chết đi được.”
“Giờ cô có về, Bối Nhi cũng vẫn
còn ngủ, cô ăn cơm trước đi. Có việc gì đợi cơm nước xong hẳn nói.” Lúc
này cũng phải mười hai giờ rồi. Bối Nhi chắc chắn đã ngủ. Kiều Tâm Uyển
về lúc này cũng đâu làm được gì?
“Anh còn mặt mũi mà nói vậy
nữa?” Kiều Tâm Uyển chưa từng xấu hổ, chật vật, lúng túng như vậy, lúc
này cô trừng Cố Học Võ, trong lòng hận không thôi. Cô căn bản không muốn ăn đồ anh đưa.
“Anh đưa tôi về nhà.”
“Được thôi.” Cố Học Võ gật đầu: “Cô không ngại cứ như vậy mà ra ngoài thì tôi không ngại đưa cô về.”
“Anh…” Cô không mang theo túi xách, ngay cả chìa khóa cũng không có, về trễ
như vậy nhất định sẽ đánh thức người trong nhà. Nếu để ba mẹ nhìn thấy
cô ở bên Cố Học Võ với bộ dạng này thì cô cũng chẳng thiết sống nữa.
Trong lòng lại buồn bực, cô tức giận trừng mắt liếc Cố Học Võ một cái, nhưng
bụng cô quả thật là rất đói. Cô cầm lấy đũa tính ăn cơm, lại phát hiện
cả động tác đơn giản như vậy mà cô cũng thấy rất khó khăn, tay cô chẳng
có chút sức nào. Cố Học Võ nhìn thấy cô như vậy thì chủ động cầm đũa,
muốn đút cho cô. Kiều Tâm Uyển cũng không cảm kích, cô đúng là mệt,
nhưng vẫn chưa mệt đến mức như vậy.