“Xin lỗi.” Cố Học Võ hận mình tối qua lúc ở vũ hội tại sao không củng Kiều Tâm Uyển về nhà: “Để cho em sợ hãi.”
“Không có không có.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu như trống bỏi, đợi cơ thể lấy lại
cảm giác, cô nhanh chóng ngồi dậy, nắm tay Cố Học Võ.
“Cố Học Võ. Anh đừng nói nữa, bác sĩ, mau đưa anh ấy đến bệnh viện đi.”
Vẻ mặt cô rất vội vàng. Mấy người kia bắt đầu hành động, khiêng Thang Á
Nam đi, dìu Cố Học Võ ngồi dậy. Cố Học Võ dùng ánh mắt ngăn động tác của những người đó lại. Gian nan vươn tay, anh nắm thật chặt Kiều Tâm Uyển, nhìn thấy sự lo âu trên mặt cô, lại mỉm cười yếu ớt.
“Tâm, Tâm Uyển.” Cố gắng ho một tiếng, tay anh không buông tay cô ra: “Tin anh.”
Nói xong câu đó, cả người anh mềm nhũn, ngã lên người Kiều Tâm Uyển.
“Anh Võ…”
“Anh Võ…”
Mọi người đồng thanh la lên, Kiều Tâm Uyển kinh hoàng, hoàn toàn không thể
nào phản ứng. Trước mắt chỉ có máu chảy không ngừng. Mờ mịt đi theo
những người đó, mờ mịt đi theo bọn họ lên xe, mờ mịt nhìn Cố Học Võ hôn
mê. Tay cô, vẫn nắm tay Cố Học Võ.
Cố Học Võ, đừng chết, anh
không được chết. Anh nhất định không được chết, anh có nghe không. Nếu
anh chết, cả đời này em cũng không tha thứ cho anh.
“Cố Học Võ, anh không được chết, anh có nghe không?”
“Cố Học Võ. Anh không được chết.” Kiều Tâm Uyển rốt cuộc cũng nhịn không
được mà bật khóc, nước mắt rơi từng giọt, từng giọt xuống mặt Cố Học Võ.
Mấy anh em nhìn Kiều Tâm Uyển, vào lúc như thế này, bọn họ cũng không nhẫn
tâm quấy rầy cô. Xe nhanh chóng dừng trước cửa bệnh viện. Bác sĩ y tá
dùng tốc độ nhanh nhất đẩy mạnh Cố Học Võ vào phòng giải phẫu, lúc sắp
tiến vào phòng giải phẫu, Kiều Tâm Uyển đi theo phía sau bị y tá cản
lại: “Người nhà không được vào trong “
“Cầu xin cô, cho tôi vào
nhìn, tôi nhất định phải vào nhìn.” Kiều Tâm Uyển trong mắt tràn đầy
khẩn thiết. Cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy Cố Học Võ không có việc
gì, bằng không cô nhất định sẽ không an tâm.
Y tá nhìn sự khẩn
thiết trên mặt cô nhưng vẫn không cho phép: “Người nhà chờ ở bên ngoài.
Lát nữa chúng tôi sẽ ra thông báo kết quả cho chị.”
Kiều Tâm Uyển mềm nhũn cả người, thiếu chút nữa là đứng không vững, một người đàn ông ở phía sau dìu cánh tay cô, vẻ mặt có chút lo lắng: “Chị dâu, chị cứ
ngồi chờ đi. Anh Võ sẽ không sao đâu.”
Kiều Tâm Uyển lúc này mới
nhìn về phía khuôn mặt người đó, người này, không phải lần trước đến đảo đón cô đó sao? Mờ mịt ngồi ở hành lang, cô nhìn chằm chằm vào đèn phòng giải phẫu không nhúc nhích.
Mặt trời đã hoàn toàn khuất dạng,
màn đêm buông xuống, trời cuối mùa thu không khí đã bắt đầu se lạnh.
Nhưng Kiều Tâm Uyển lại không hề cảm thấy, toàn bộ cảm giác của cô đều
đã sử dụng hết vào ban nãy. Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, Cố Học Võ
dùng thân thể đỡ đạn cho cô, cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày Cố Học Võ sẽ bởi vì cô mà bị thương nhập viện. Cô ngồi ở đó, trong đầu lại
hiện lên lời nói ban nãy của anh, anh nói, tin anh. Tin anh cái gì?
Kiều Tâm Uyển dường như đã hiểu được, cô đã hiểu. Cố Học Võ muốn bảo cô tin
anh, tin tình cảm của anh với cô là thật, tin anh thật sự thích cô, tin
anh không phải vì lý do con gái. Tin anh thật sự đã thay đổi, có cảm
tình với cô. Thích cô, thậm chí yêu cô.
Hai tay bụm mặt, nước mắt không thể khống chế len qua kẽ tay tí tách rơi xuống đất, đọng lại
thành một vũng. Cô im lặng rơi lệ, thậm chí khóc không thành tiếng. Nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô liều mạng cắn môi nhưng vẫn không thể
khống chế được những giọt nước mắt. Nội tâm tràn đầy phiền muộn và ân
hận.
Vì sao, vì sao phải chờ tới lúc này mới chịu thừa nhận? Cô
vẫn luôn yêu Cố Học Võ. Cả trước đây, cả bây giờ. Người thiếu niên ấy,
lúc nhỏ đã chiếm được trái tim cô. Đến khi trưởng thành lại từng chút,
từng chút một chiếm giữ toàn bộ tâm trí cô. Cô yêu anh, cho dù anh làm
gì, cho dù anh có yêu cô hay không thì cô vẫn luôn yêu anh.
Cô
vẫn muốn quên, quên đi tình yêu của cô để một lần nữa bắt đầu cuộc sống
mới. Nhưng cô đã xem nhẹ nội tâm mình. Kỳ thật khi lần đầu tiên Cố Học
Võ đưa ra lời đề nghị tái hợp, cô đã dao động. Cô đã mềm lòng, đã nghĩ
có lẽ có thể trở về với anh. Nhưng sự kiêu ngạo của cô không cho phép,
cô tuyệt đối không cho phép mình thất bại hai lần với cùng một người đàn ông. Cho nên cho dù yêu, cho dù cô rõ ràng chờ mong, cô vẫn luôn không
dám.
Cô sợ, rất sợ. Sợ đây là Cố Học Võ nhất thời nông nỗi. Sợ
anh chỉ nhất thời mới mẻ. Sau khi mới mẻ qua đi, anh lại trở về như lúc
trước, cay nghiệt, tàn nhẫn với cô, một Cố Học Võ chẳng chút yêu quý,
dịu dàng.
Trên thế giới này, có rồi lại mất là điều đau khổ nhất. Cô chịu không nổi, tuyệt đối không chịu được. Cho nên, cô vẫn buộc mình không để ý đến sự dịu dàng biểu hiện trong mắt Cố Học Võ. Cô tự nói với mình đó là bởi vì anh muốn có con gái. Đúng vậy, anh muốn có con gái
cho nên mới dịu dàng với cô. Chính là như vậy. Nhưng ở sâu trong thâm
tâm, cô lưu luyến, bịn rịn không muốn rời xa sự ôn nhu của anh, tham lam sự ấm áp của anh.
Bảy ngày ở trên hòn đảo kia là thời gian vui
vẻ nhất trong đời cô. Không có những người khác, chỉ có hai người cô và
Cố Học Võ cùng nhau trải qua khoảng thời gian thuộc về họ. Nếu lúc ấy,
cô biết có một ngày Cố Học Võ sẽ trúng đạn vì cô thì cô nhất định sẽ
không tùy hứng như vậy, buông thả như thế, cô nhất định sẽ tin anh…
Nhưng không có nếu như. Điều tàn nhẫn nhất của cuộc đời dành cho con
người chính là không bao giờ cho người ta thuốc hối lỗi.
Nước mắt Kiều Tâm Uyển càng chảy càng nhiều, khóc tới cuối cùng, chỉ cảm thấy
con mắt đau đớn, bả vai bị ai đó vỗ vỗ, một chiếc khăn tay đưa tới trước mặt cô. Cô ngẩng đầu, nhìn người tới, là người lần trước tới đón cô.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh, nhìn Kiều Tâm Uyển, khe khẽ mở miệng: “Chị dâu, chị đừng như vậy, nếu anh Võ thấy sẽ lo lắng đó.”
Kiều Tâm Uyển sụt sịt mũi, nhận lấy cái khăn trên tay anh ta, anh ta thở dài: “Chị dâu, anh cả rất để ý đến chị.”
Kiều Tâm Uyển hơi ngẩn ra, động tác lau nước mắt cũng ngừng lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn người kia.
“Thật đấy.” Người kia nhìn mấy anh em đứng bên kia hành lang: “Bọn em theo
anh Võ đã lâu mà chưa từng thấy anh ấy vì người phụ nữ nào mà căng thẳng như vậy.”
“Thật vậy sao?” Cố Học Võ, anh căng thẳng vì cô?
“Đúng vậy.” Người kia gật đầu: “Lần trước, anh Võ nói muốn dẫn chị lên đảo
nghỉ ngơi, khi ở sân bay, cả chặng đường đều là anh Võ bế chị, động tác
rất cẩn thận, có mấy lần em sợ anh ấy mệt, nói muốn thay cho anh ấy mà
anh ấy không chịu.”
Người kia gãi gãi đầu, trên mặt có vài phần
mất tự nhiên: “Đồ trên đảo cũng là chuẩn bị trước. Cả đồ lặn và áo tắm
cũng là do anh Võ sáng sớm cho người đi mua rồi đưa đến phòng.”
“Còn hôm nay.” Người kia nghĩ đến sự điên cuồng của anh Võ vừa rồi: “Anh ấy
lại chỉ cho bọn em một giờ, nói muốn tìm ra tung tích của chị, may mà di động của chị không tắt máy. Bằng không, một giờ thật sự là rất khó.”
Chuyện sau đó, anh ta không có nói. Còn Kiều Tâm Uyển lúc đầu đã ngưng khóc,
lúc này nước mắt lại nhịn không được rơi xuống. Cố Học Võ, Cố Học Võ.
Anh không được xảy ra chuyện, anh ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện.
“Chị dâu.” Người kia thấy cô lại khóc thì có chút căng thẳng: “Em nói những
lời này, là để chị giữ gìn sức khỏe cho tốt. Chị thế này, anh Võ sẽ lo
lắng.”
Kiều Tâm Uyển dùng sức sụt sịt mũi, ngồi ngay ngắn, nhìn người kia, khẽ gật đầu: “Tôi không khóc, cám ơn anh.”
Đúng vậy, cô không được khóc, lúc này, khóc cũng không thể giải quyết được
vấn đề. Lau khô nước mắt, cô phải đợi Cố Học Võ đi ra, cô phải tin Cố
Học Võ, cô tin Cố Học Võ nhất định sẽ không sao. Cô cấp tốc thay đổi
thái độ khiến người kia thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Kiều Tâm Uyển
cũng có vài phần khen ngợi. Không tồi, người phụ nữ lão Đại nhìn trúng
cũng không thể là bao cỏ vô dụng.
Những anh em khác vẫn không nói gì, lúc này đều chỉ chăm chú nhìn phòng giải phẫu. Viên đạn xuyên qua
ngực Cố Học Võ, tất cả mọi người đều không biết sẽ thế nào, lúc này chỉ
có thể hy vọng anh bình yên.
Cũng không biết qua bao lâu, đèn
phòng giải phẫu rốt cuộc cũng tắt. Kiều Tâm Uyển đứng lên trước tiên,
nhìn bác sĩ từ bên trong đi ra. Bác sĩ vừa tới, tháo khẩu trang xuống,
nhìn đám người trước mặt: “Ai là người nhà bệnh nhân?”
Kiều Tâm Uyển tiến lên phía trước: “Tôi là vợ anh ấy.”
“Là như thế này. Viên đạn xuyên qua phổi. Mất máu rất nhiều, chúng tôi đã
cấp cứu cầm được máu, viên đạn cũng đã được lấy ra, nhưng dù sao phổi
vẫn bị tổn thương. Người bệnh cần đưa đến phòng hồi sức quan sát hai
mươi bốn tiếng. Nếu trong hai mươi bốn tiếng này, tình hình ổn
định, vậy cơ bản không sao, nếu không…”
“Sẽ thế nào?” Kiều Tâm Uyển chỉ cảm thấy tim mình như vọt ra khỏi cổ họng.
Bác sĩ nhìn sự lo âu trong mắt Kiều Tâm Uyển, bất đắc dĩ thở dài: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Cố gắng? Tình huống gì mà nói cố gắng? Kiều Tâm Uyển xụi lơ, thiếu chút
nữa đứng không vững, ngơ ngác nhìn bác sĩ. Đột nhiên cô vươn tay, dùng
sức nắm tay bác sĩ: “Xin anh, anh nhất định phải cứu anh ấy. Anh ấy
không thể có việc gì. Xin anh.”
“Chúng tôi sẽ cố gắng, hiện tại cứ đưa người bệnh quay về phòng hồi sức trước.”
Đằng sau Cố Học Võ được đẩy ra, ngoài miệng chụp ống thở, trên người cắm đầy ống. Ánh mắt Kiều Tâm Uyển nóng ran, suýt nữa là khóc, nhưng cô cố gắng nén cảm giác muốn khóc đi theo bên cạnh Cố Học Võ, nhìn anh vào phòng
hồi sức, cô thay quần áo xong rồi cũng đi theo vào trong.
Ngồi
xuống trước giường bệnh, cô nhìn khuôn mặt của Cố Học Võ vẫn anh tuấn
như trước nhưng có vài phần tái nhợt. Cô vươn tay, khẽ nắm tay anh, cẩn
thận tránh ống dẫn phía trên.
“Cố Học Võ. Anh nhất định phải tỉnh dậy. Có nghe không?”
Cố Học Võ nằm trên giường không phản ứng, Kiều Tâm Uyển cũng không chán
nản. Khẽ hôn lên mu bàn tay Cố Học Võ, cô lại mở miệng: “Anh hãy nghe em nói. Anh nói em tin anh. Nếu anh thực sự muốn em tin anh, vậy anh nhất
định phải tỉnh lại. Anh tỉnh lại, em sẽ tin anh. Anh có nghe không?”
Cố Học Võ vẫn chẳng phản ứng, Kiều Tâm Uyển cũng không khó chịu. Cách bức
tường thủy tinh, mấy anh em nhìn thấy đều thở dài, một người trong đó
xoay người, bỏ đi. Một lát sau lại trở về, trên tay mang theo hai cái
cặp lồng. Một người trong đó vào phòng hồi sức, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Chị dâu, giờ cũng đã khuya, chị ăn một chút rồi nghỉ ngơi đi.”
“Tôi không đói.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, lúc này cô chỉ muốn trông chừng Cố Học Võ, làm sao có thể nuốt trôi đồ ăn?
Người ấy nhướng mày nhìn Kiều Tâm Uyển: “Ban nãy chị đã đồng ý là sẽ giữ gìn sức khỏe mà.”
Kiều Tâm Uyển hơi ngẩn ra, nhìn anh ta một cái, gật gật đầu, buông lỏng tay
Cố Học Võ ra, xoay người đi ra bên ngoài. Đồ ăn rất đơn giản. Kiều Tâm
Uyển lúc này cũng không có khẩu vị, tùy ý ăn vài miếng lại ăn không vô,
cô nhìn mấy người kia: “Các anh ăn chưa? Các anh cũng đi ăn đi, ở đây đã có tôi trông anh ấy rồi.”
Mấy người kia không hề nhúc nhích, chỉ nhìn Kiều Tâm Uyển: “Chị dâu, chị ăn cơm đi rồi em gọi lão Nhị đưa chị
về nghỉ ngơi. Ở đây có bọn em là được rồi.”
“Không được.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Tôi nhất định phải tự mình chăm sóc anh ấy.”
“Nhưng chị dâu, chị phải nghĩ đến con gái anh Võ chứ?” Người ban nãy thản
nhiên mở miệng, lời nói ra đơn giản, nhưng lại nêu được điểm mấu chốt:
“Bọn em nhiều người như vậy mà không chăm sóc tốt được cho anh Võ sao?
Chị bị bắt cóc cũng một ngày một đêm rồi. Nếu chị không về, ba mẹ chị sẽ lo lắng, còn con gái anh Võ nữa? Nói không chừng giờ cũng đang tìm mẹ
đấy.”
Kiều Tâm Uyển thoáng sửng sốt, nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn
của Bối Nhi. Đúng rồi, từ đêm qua đến giờ, cô cả đêm chưa về, lại một
ngày không có tin tức, nếu không về nhà, e là ba mẹ sẽ lo lắng.
Nhưng Cố Học Võ…
Ánh mắt rơi lên người Cố Học Võ ở bên phòng, mấy người kia cùng nhau mở
miệng: “Chị dâu, chị về đi. Bọn em sẽ chăm sóc anh Võ, nếu chị lo lắng
thì ngày mai lại đến.”
“Được rồi.” Kiều Tâm Uyển suy nghĩ thật
lâu, rốt cuộc gật đầu, toàn thân cô lúc này nhếch nhác, trên người vẫn
đang mặc bộ đồ hóa trang ngày hôm qua, gương mặt trang điểm còn chưa
tẩy. Lúc này đôi mắt còn khó chịu. Cô ở lại thế này nói không chừng lại
khiến Cố Học Võ thêm phiền.
“Chị dâu, chúng ta đi thôi.” Tiểu Lâm đứng dậy, Kiều Tâm Uyển vừa rồi mới nghe thấy người khác gọi người này
là Tiểu Lâm, đây là lão Nhị trong đám anh em
Ra đến cửa, lên xe
Tiểu Lâm, xe của anh ta là chiếc xe việt dã, bên ngoài là sơn một màu
xanh biếc. Ngồi lên xe, Tiểu Lâm khởi động xe đi về Kiều gia, Kiều Tâm
Uyển vốn muốn nói cho anh ta biết Kiều gia ở đâu nhưng nhìn hướng anh ta lái xe, cô cũng không nói nữa có lẽ, anh ta đã biết rồi. Ánh mắt nhìn
ra ngoài cửa sổ, bây giờ đã là nửa đêm, dọc đường không còn xe cộ. Cô
quay đầu nhìn Tiểu Lâm: “Các anh, các anh gọi Cố Học Võ là anh Võ?”
“Uhm.” Tiểu Lâm gật đầu: “Anh ấy là lão Đại mà.”
Kiều Tâm Uyển vốn không có thời gian hỏi, nhưng lúc này lại muốn hỏi rõ ràng: “Vậy, các anh đều theo Cố Học Võ làm gì?”
“Chị dâu, chị đừng hỏi nữa.” Tiểu Lâm rẻ vào giao lộ phía trước: “Chị muốn
biết cái gì thì chị hỏi lão Đại ấy. Chờ anh ấy tỉnh lại, em nghĩ anh ấy
có thể nói mọi chuyện cho chị biết. Nếu em mà nói với chị chẳng phải là
vượt quyền sao.”
Kiều Tâm Uyển gật đầu, không hỏi. Không sao, cô sẽ chờ Cố Học Võ tỉnh lại. Chờ anh tỉnh, bắt anh chính miệng nói cho cô biết.
Về đến nhà, hai trưởng bối Kiều gia vẫn chưa ngủ, suốt một ngày đêm không
có tin tức, cả nhà đều lo lắng khủng khiếp, Kiều Kiệt nghe nói chị gái
bị bắt cóc cũng đã trên đường gấp gáp trở về. Kiều Tâm Uyển không sao,
nhưng vẫn chưa có ai báo tin cho bọn họ. Lúc này nhìn thấy Kiều Tâm Uyển trở về, Kiều mẹ là người đầu tiên xông lên, nhìn thấy máu trên người
Kiều Tâm Uyển thì vô cùng hoảng hốt.
“Tâm Uyển, con sao vậy? Con bị thương hả? Bị thương ở đâu?”
“Mẹ.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, lại liếc nhìn ba và em trai: “Con không sao, con mệt lắm rồi, con muốn lên lầu tắm rửa một cái, ngày mai còn phải dậy
sớm.”
“Xảy ra chuyện gì?” Kiều mẹ lại hỏi, Kiều Tâm Uyển thở dài: “Một lời khó nói hết. Con bị người ta bắt cóc, là Cố Học Võ đã cứu con, máu trên người con là của anh ấy. Bây giờ con đi nghỉ, nhìn Bối Nhi một lát, ngày mai đến bệnh viện trông Cố Học Võ.”
Một hơi giải thích hết, cô cũng không nói thêm nữa mà đi lên lầu. Ông bà Kiều ngơ ngác
nhìn nhau, trong mắt có chút kinh ngạc, Cố Học Võ cứu Kiều Tâm Uyển, còn bị thương?
Khi Kiều Tâm Uyển lên lầu, Bối Nhi đã ngủ, dì Chu cũng đang ngủ mơ mơ màng màng, thấy cô vào liền hấp tấp đứng lên.
“Cô Kiều?”
“Tôi không sao, tôi chỉ nhìn Bối Nhi chút thôi.” Kiều Tâm Uyển phất phất tay, đi về phòng mình.
Vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương, Kiều Tâm Uyển mới biết bản thân bây giờ dọa người thế nào. Trên áo khoác toàn là máu, lớp hóa trang trên
mắt thì lem nhem, trên mặt thì mảng đen mảng đỏ. Trời ạ. Chả trách Tiểu
Lâm muốn cô về nhà. Hơi xấu hổ, cô tắm rửa sạch sẽ, tắm xong, lại nhớ
tới Cố Học Võ. Chóp mũi lại cay xè, muốn khóc nhưng cô bắt mình phải cố
nhịn.
Không được, Kiều Tâm Uyển, mày không được khóc. Mày còn
phải giữ gìn sức khỏe, còn phải chăm sóc Cố Học Võ nữa. Tắm xong, nghiêm túc sấy khô tóc. Lúc này cô không thể ngã bệnh, không thể sụp đổ.
. . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . . .
Kiều Tâm Uyển mơ thấy trên hải đảo, Cố Học Võ dẫn cô đi lặn, dẫn cô đi bơi.
Hai người chơi đùa vui vẻ biết bao nhiêu. Nhưng không biết từ đâu môt
con sóng lớn ập tới, lập tức cuốn cô vào biển khơi. Cố Học Võ dùng sức
đẩy cô ra, nhưng chính anh lại bị sóng cuốn đi.
“Cố Học Võ. Cố Học Võ…”
Kiều Tâm Uyển giật mình, ngồi bật dậy, mới phát hiện bên ngoài trời đã sáng. Cô nôn nóng, nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ sáng. Cấp tốc vọt vào nhà tắm
vệ sinh cá nhân. Lúc mặc quần áo cô lại khoác cái áo khoác của Cố Học Võ tặng.
Nhìn khuôn mặt mình trong gương đã hồng hào trở lại, Kiều
Tâm Uyển vỗ vỗ mặt: “Học Võ, từ hôm nay trở đi, em cam đoan sẽ không bao giờ nghi ngờ anh nữa. Em cam đoan sau này em sẽ không bao giờ cáu kỉnh
với anh. Anh tin em, anh nhất định phải tỉnh dậy.”
Đi xuống lầu,
Kiều mẹ đã làm điểm tâm xong, nhìn con gái đi tới bà gọi con vào ăn cơm. Kiều Tâm Uyển hết sức phối hợp. Thương xuân buồn thu, đa sầu đa cảm
kiểu em Lâm[1] cô làm không được. Ăn no, Kiều mẹ nói muốn đến bệnh viện
thăm Cố Học Võ nhưng bị cô cự tuyệt: “Anh ấy còn chưa tỉnh, ba mẹ cũng
đừng lo, có con đây rồi.”
Không phải cô không cho ba mẹ thăm, mà
là Cố Học Võ bị súng bắn bị thương, anh em anh lại còn đang ở bệnh viện, cô có thể không hỏi, nhưng ba mẹ nhất định sẽ hỏi. Đến lúc đó, cô cũng
không biết phải trả lời thế nào. Bảo mẹ không cần lo lắng, chỉ cần trông nom Bối Nhi cho tốt, cô cầm túi xách đi đến bệnh viện.