Thà cầm cổ phần công ty đi thế chấp cũng không tới tìm anh? Cố Học Võ sau
khi nhận được tin tức, trước tiên liền chạy đến: “Vì sao?”
“Chẳng vì sao.” Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ, cô buộc mình phải tỉnh táo để
không bị người đàn ông này ảnh hưởng: “Trên thương trường tài chính vốn
lưu động. Vay tiền không phải là rất bình thường?”
“Tại sao không nói với tôi?” Đừng nói là một triệu, cho dù là muốn một tỷ, Cố Học Võ
cũng có cách giải quyết cho cô. Nhưng cô lại không muốn.
“Anh Cố
à.” Kiều Tâm Uyển rút cánh tay từ trong tay của anh ra, lui về phía sau
một bước, vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi với anh đã li dị. Tôi làm gì thì có
liên quan gì tới anh?”
Cố Học Võ liền mẫn cảm phát hiện thái độ
Kiều Tâm Uyển không giống với lúc trước. Hôm trước anh đến thăm Bối Nhi, mặc dù Kiều Tâm Uyển cũng không muốn nhìn thấy anh nhưng ánh mắt không
bình tĩnh, bình tĩnh đến xa cách giống như lúc này. Vẻ mặt cô lúc này
quá lạnh lùng, quá bình tĩnh. Cứ như anh là một người xa lạ. Cảm giác
như vậy, so với cô trước kia không thích thấy anh, ghét thấy hắn có sự
khác nhau rất rõ ràng.
“Xảy ra chuyện gì?”
Là nguyên nhân gì đã khiến Kiều Tâm Uyển đột nhiên thay đổi thái độ?
“Tôi đã nói chuyện gì cũng không liên quan tới anh.” Kiều Tâm Uyển sống lưng thẳng tắp, trong mắt có một tia ngạo khí.
Cô cho dù yêu Cố Học Võ cũng sẽ không cho phép anh lợi dụng cô, xem cô như một công cụ để sinh con. Cho dù cô yêu Cố Học Võ, cũng sẽ không để cho
anh có cơ hội tổn thương cô, đem con gái cô đưa cho một người phụ nữ
khác. Cô có thể không có tôn nghiêm, nhưng cô sẽ không mù quáng.
Mà bây giờ, Cố Học Võ căn bản không đáng để cô yêu. Cô còn có lý do gì để Cố Học Võ đến gần cô, tổn thương cô?
“Kiều Tâm Uyển.” Không hiểu sao, Cố Học Võ rất không thích thái độ Kiều Tâm
Uyển lúc này. Nhìn vẻ kiêu ngạo trong mắt cô, anh đột nhiên có chút
luống cuống. Anh cảm giác được, Kiều Tâm Uyển lúc này hình như đã có gì
đó không giống lúc trước.
“Tôi có thể giúp cô.”
“Cám ơn.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, ánh mắt không chút dao động: “Nhưng tiếc là tôi không cần.”
“Cô đừng có cố chấp tùy hứng nữa, không có ích gì đâu.”
“Thì đã sao.” Kiều Tâm Uyển cong môi, cười rạng rỡ: “Kiều thị từ kinh doanh
bách hóa chuyển sang khai thác nguồn năng lượng mới. Mặc dù không phải
là lĩnh vực sở trường nhưng tôi tin chúng tôi nhất định sẽ thành công,
cũng nhất định sẽ làm tốt.”
Cho dù trong lòng chỉ nắm chắc năm
phần thắng, nhưng ở trước mặt Cố Học Võ, cô vẫn muốn nói đã nắm chắc
mười phần, không để cho anh xem thường.
“Không sai.” Kiều Kiệt
vẫn đang im lặng bỗng đáp lời, học theo khẩu khí Kiều Tâm Uyển nói: “Anh Cố, cám ơn anh đã quan tâm đến Kiều gia chúng tôi. Yên tâm, chúng tôi
sẽ phát triển ngày càng tốt hơn.”
Cố Học Võ không nhìn Kiều Kiệt, chỉ nhìn Kiều Tâm Uyển, nhẹ nhàng chau mày: “Kiều Tâm Uyển, chúng ta nói chuyện một chút?”
“Tôi không có gì để nói với anh.” Kiều Tâm Uyển thái độ vẫn như cũ, xoay
người, bước một bước rồi sau đó dừng lại, quay lại nhìn Cố Học Võ.
“Cố Học Võ, chúng ta đã ly hôn. Anh là anh, tôi là tôi, sau này anh có cuộc sống của anh. Tôi có cuộc sống của tôi. Tôi hi vọng anh đừng tới đây
quấy rầy nữa. Bối Nhi. Là con gái của tôi, tôi sẽ không giao con bé cho
bất cứ ai. Bao gồm cả anh.”
Nếu đã quyết định muốn sống cùng một
người phụ nữ khác, vậy thì tránh xa cô một chút. Cố Học Võ mặc dù lạnh
lùng vô tình, nhưng ít nhất cũng không hèn hạ làm cái chuyện chân đứng
hai thuyền, khiến người ta cảm thấy vô liêm sỉ đúng không?
Thái
độ của cô hết sức rõ ràng, nói xong câu đó liền xoay người bỏ đi, căn
bản không để ý tới phản ứng của Cố Học Võ. Khẽ nhướng mày, Cố Học Võ
tính đuổi theo nhưng Kiều Kiệt vào lúc này đã chắn ở trước mặt anh, vẻ
mặt có mấy phần khó chịu: “Cố Học Võ, chị tôi cũng đã nói rồi, sau này
anh là anh, chị ấy là chị ấy. Anh biết điều tránh xa chị ấy ra một chút. Có được không?”
Hừ lạnh một tiếng, Kiều Kiệt cũng không nhìn Cố
Học Võ, xoay người bỏ đi. Cố Học Võ đứng bất động, nhìn bóng dáng hai
chị em Kiều gia bỏ đi mà trong lòng vẫn chưa nghĩ ra vấn đề ở chỗ nào.
Điện thoại di động lúc này reo một tiếng. Anh nhanh chóng bắt máy, nghe
thấy giọng nói từ đầu dây bên kia truyền đến mà vẻ mặt ngưng trọng: “Tôi biết rồi, sẽ tới ngay.”
Kiều Tâm Uyển về đến nhà, Bối Nhi đã rất đói, vú nuôi đang muốn cho cô bé
uống sữa bột. Cô bế con gái cho con bú, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con
gái đã lớn lên rất nhiều mà lại nghĩ đến trận đối đầu hôm nay cùng Cố
Học Võ.
Đúng vậy, cô căn bản không cần phải sợ anh. Chỉ cần cô
không cho Cố Học Võ có cơ hội, anh căn bản sẽ không thể tổn thương được
cô, một chút cũng không.
“Bối Nhi. Con là bảo bối của mẹ, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt. Không để cho bất luận ai làm hại con.”
Cố Học Võ, anh đã có Chu Oánh rồi thì xin tránh xa tôi một chút. Từ nay về sau, anh với tôi mà nói, chỉ có thể là người xa lạ.
Ngày hôm sau, chín giờ sáng. Tại buổi họp báo của bách hóa Kiều thị.
Buổi họp báo được tổ chức trong phòng hội nghị lớn của công ty. Kiều Tâm
Uyển mặc một bộ váy dài không tay màu xanh da trời. Phía ngoài khoác một cái áo choàng dài tay màu đen. Mái tóc dài sáng nay đã được nhà thiết
kế xử lý, bối thành một búi ở sau ót. Chỉ để lại vài sợi tóc rũ xuống
hai má. Hoa tai kim cương như ẩn như hiện khiến cô có thêm mấy phần kiều mỵ. Còn chưa xuống lầu, cô đã thấy Kiều Kiệt dẫn theo Quyền Chính Hạo
đi tới.
Hôm nay Kiều Kiệt khoác một cây âu phục màu trắng, càng
làm nổi bật mấy phần bất cần đời của anh ta. Quyền Chính Hạo ở bên cạnh
hôm nay một bộ tây trang màu đen, thần thái phấn chấn, nhìn hết sức tự
tin.
“Tồng giám đốc Kiều, xin chào.” Quyền Chính Hạo vươn tay,
bắt tay Kiều Tâm Uyển, Kiều Tâm Uyển chỉ nhìn mà không có đưa tay ra.
Liếc nhìn Kiều Kiệt, cô thản nhiên mở miệng.
“A Kiệt, em đi hỏi giám đốc Lý của phòng truyền thông đã chuẩn bị xong chưa.”
“Được.” Kiều Kiệt nghe lời rời đi. Sau khi anh ta đi rồi, Kiều Tâm Uyển mới
nhìn Quyền Chính Hạo: “Anh Quyền, tôi không hiểu nguyên nhân vì sao anh
chọn Kiều gia, có điều nếu hai công ty đã hợp tác thì cũng xin các anh
chuyên tâm nghiên cứu và phát triển sản phẩm để hai công ty có thể cùng
kiếm ra tiền. Nếu không, Kiều gia chúng tôi, cũng không phải là để cho
người ta khi dễ, trêu đùa, muốn thế nào cũng được.”
“Tổng giám
đốc Kiều nói lời này thật là làm cho tôi thương tâm đó.” Quyền Chính Hạo nhìn Kiều Tâm Uyển hôm nay xinh đẹp ngời ngời, trong mắt cũng có chút
tán thưởng: “Tôi tới, đương nhiên là vì để cho hai công ty cùng kiếm
tiền. Còn có thể có những lý do khác sao?”
“Đó là việc của anh.” Kiều Tâm Uyển không dễ lừa như Kiều Kiệt: “Tôi chỉ là biểu lộ thái độ mà thôi.”
“Chà chà.” Quyền Chính Hạo nhìn mắt cô, vẻ quật cường cùng phòng bị ở trong
đó hết sức rõ ràng. Anh ta khẽ nghiêng người về phía trước, nhích tới
gần Kiều Tâm Uyển mấy phần: “Tổng giám đốc Kiều làm tôi nghĩ đến một
loại hoa. Hoa hồng, đẹp mà lại có gai. Khiến người ta muốn đến gần lại
sợ bị gai đâm.”
“Anh cũng khiến tôi nghĩ đến một loại hoa.” Kiều
Tâm Uyển không lùi về sau, nhìn vẻ hứng thú trong mắt Quyền Chính Hạo
:”Cây ăn thịt người.”
“Ha ha ha ha.” Quyền Chính Hạo bật cười,
đột nhiên vươn tay ôm thắt lưng Kiều Tâm Uyển: “Tổng giám đốc Kiều. Tôi
bây giờ vô cùng có hứng thú với cô. Sau khi kết thúc họp báo chi bằng
chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”
Đối với cánh đặt ở ngang hông
kia, Kiều Tâm Uyển hoàn toàn không có ý định kéo ra, cô bất động nhìn
gương mặt kiêu ngạo và thách thức trước mắt, chủ động vòng tay lên cổ
anh ta, nhích tới gần bên tai Quyền Chính Hạo.
“Anh Quyền. Anh
muốn ăn thịt người thì đi kiếm người khác mà ăn. Còn tôi thì miễn đi cẩn thận không lại nghẹn họng, nghẹt thở mà chết.”
Câu nói kia nhẹ
vô cùng, từng chữ từng chữ nhanh chóng đi vào lỗ tai Quyền Chính Hạo,
sau đó cô thở ra một hơi mang theo một hương thơm nhè nhẹ. Còn cả cơ thể của cô nữa. Quyền Chính Hạo sửng sốt một chút, chính là chỗ này. Tay
Kiều Tâm Uyển liền buông lỏng ra, vẻ mặt lạnh xuống, lui về phía sau một bước, đang muốn rời đi thì bàn tay Quyền Chính Hạo lúc này lại siết
chặt, khóe môi cong lên, nụ cười có vài phần thú vị, nhìn gương mặt Kiều Tâm Uyển.
“Con người của tôi không sợ chết nhất. Huống chi còn
có câu chết dưới hoa mẫu đơn thì có thành quỷ cũng phong lưu.” Nửa câu
sau là kề bên tai Kiều Tâm Uyển mà nói.
Giọng của của anh ta rất
êm tai, không thấp trầm, cũng không khàn, là một giọng nam rất trong,
giống như là MC trên TV vậy. Kiều Tâm Uyển bởi vì sự tiếp xúc quá gần
của anh mà có chút kháng cự rõ ràng. Không đợi cô đẩy ra, Quyền Chính
Hạo cũng đã buông tay ra trước, nhưng lại không buông cô ra mà ôm cô
xoay ra sau anh ta.
Có chút không rõ xoay người qua, Kiều Tâm
Uyển liền nhìn thấy Cố Học Võ. Hôm nay anh cũng là một thân tây trang
màu đen. Thiết kế tinh tế, cắt may vừa người, càng tôn lên vóc người vô
cùng cao lớn rắn rỏi của anh.
Anh đứng ở đó, đôi mắt thâm thúy
nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau, ánh mắt u ám khó phân biệt. Hai
bàn tay tự nhiên thả ở bên người, lúc đối diện với ánh mắt của Kiều Tâm
Uyển thì khẽ siết chặt.
Kiều Tâm Uyển cơ thể theo bản năng mà
chấn động, chỉ muốn tránh ra khỏi lồng ngực của Quyền Chính Hạo. Nhưng
cánh tay anh ta rất mạnh mẽ, ôm cô rất chặt, không chịu buông tay.
Ngẩng đầu trừng mắt liếc anh ta một cái, ánh mắt đó có ý muốn anh ta buông
tay. Quyền Chính Hạo cũng nhướng mày, trả cho cô một nụ cười nhạt, dùng
ánh mắt nói cho cô biết là không thể nào.
Hai người cứ nhìn nhau
chằm chằm như vậy lại khiến Cố Học Võ nghĩ là đang liếc mắt đưa tình.
Nắm đấm càng siết chặt, một cảm giác khó chịu cứ lẻn vào trong lồng
ngực.
Thư ký Trần lúc này cũng lên lầu, nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì ngẩn ra nhưng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, khẽ cúi đầu.
“Tổng giám đốc, sắp tới giờ họp báo. Phó tổng giám đốc mời chị và tổng giám đốc Quyền xuống dưới ạ.”
“Đi.” Kiều Tâm Uyển lúc này tránh tay Quyền Chính Hạo ra, tức giận trừng mắt liếc anh ta một cái, hất tay ra đi xuống dưới lầu.
Lúc cô đi ngang qua, Cố Học Võ liền vươn tay giữ cánh tay cô lại, ánh mắt
liếc Quyền Chính Hạo một cái. Anh quay mặt sang nhìn vẻ lạnh nhạt trên
mặt Kiều Tâm Uyển.
“Anh ta là ai?”
Giọng anh có chút không vui. Kiều Tâm Uyển cũng nghe ra nhưng lại không hiểu anh đang giận cái
gì. Cô nhìn gương mặt Cố Học Võ, ngũ quan tuấn duật, nét mặt có phần
cương nghị. Khóe môi cô khẽ giương lên, ánh mắt cũng nhuộm lên mấy phần
cười.
“Liên quan gì tới anh?” Kiều Tâm Uyển rút tay về, đưa mắt
nhìn Cố Học Võ như một người xa lạ: “Anh Cố à, nơi này hình như là Kiều
thị?”