Cố Học Võ đứng im,
không nhúc nhích nhìn sự kháng cự rõ ràng trong mắt Kiều Tâm Uyển. Anh
nhướng mày: “Cơm đã làm xong rồi, không thể lãng phí lương thực. Bữa cơm này coi như là em trả công cho anh cũng được.” Muốn anh ra tay thì phải trả cái giá rất lớn.
Nói xong, anh cũng không nhìn Kiều Tâm Uyển mà ngồi xuống ăn cơm. Kiều Tâm Uyển lại bị chọc tức, sao có người vô sỉ đến vậy nhỉ? Cô có bảo anh giúp cô làm cơm đâu. Anh không làm, cô tự
nhiên sẽ gọi cơm bên ngoài bán hay ăn mì ăn liền cũng được.
Trong đầu vô cùng khinh thường hành vi của Cố Học Võ, muốn cãi nhau với anh
nhưng lại lo đến cảm nhận của con gái. Lúc này Bối Nhi còn đang khóc,
nghe hết sức đáng thương. Kiều Tâm Uyển bị tiếng khóc của con gái gọi
tinh thần trở về, muốn tiến lên ôm con gái. Cố Học Võ đã nhanh hơn một
bước bỏ chén xuống chắn trước mặt con bé. Bình tĩnh cầm muỗng và chén ăn cơm của con gái đặt trước mặt cô bé, anh cất giọng nhẹ nhàng: “Bối Nhi
ăn cơm đi con. Cơm nước xong là có thể chơi với gấu con.”
Bối Nhi không nghe, hất tay Cố Học Võ ra, nếu không phải anh bưng vững thì chắc cái chén trên tay đã rơi xuống luôn rồi. Cô bé lại khóc, ầm ĩ, đòi chơi tiếp. Cố Học Võ thả chén xuống trước mặt con bé, liếc nhìn Kiều Tâm
Uyển: “Em có chắc là em muốn làm gương xấu cho con gái noi theo không?”
Kiều Tâm Uyển băn khoăn, ngồi xuống, cầm chén lên bắt đầu ăn cơm. Bối Nhi
lúc đầu vẫn còn khóc, một hồi lâu sau thấy không có ai để ý, cô bé liền
nín ngay. Đôi mắt ướt sũng nước, khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc mà đỏ bừng,
nhìn vô cùng đáng thương.
“Ma ma.” Cô bé nghẹn ngào, liên tục sụt sịt mũi, Kiều Tâm Uyển đau lòng, nhìn vào ánh mắt không đồng ý của Cố
Học Võ, buộc lòng phải khe khẽ nói: “Bối Nhi, ăn cơm đi con.”
Bối Nhi nhìn chén cơm trước mắt, hít mũi một cái rồi cầm cái muỗng nhỏ bỏ
cơm vào miệng. Bởi vì còn quá nhỏ nên khó tránh việc cô bé để rơi vãi
một ít cơm lên người, cả lên bàn nữa.
Kiều Tâm Uyển nhìn thấy lại không nhịn được muốn đứng lên. Cố Học Võ lại nhìn cô một cái, vẻ mặt
không đồng ý: “Dù cho con bé có đổ cơm khắp người, cũng phải để tự con
ăn.”
“Tôi…” Kiều Tâm Uyển tức giận trợn mắt: “Con bé còn nhỏ.”
“Vậy em đút đi.” Giọng Cố Học Võ nhàn nhạt, giải quyết hết một chén cơm, lại xới thêm cho mình một chén, rồi nhìn Kiều Tâm Uyển: “Sau đó em cứ chuẩn bị sẵn sàng là bắt đầu từ hôm nay cho đến nhiều năm sau đó, em không
đút thì con sẽ không ăn cơm.”
Kiều Tâm Uyển nhìn anh một cái,
đành phải ngồi xuống, im lặng ăn cơm. Bối Nhi ban đầu còn vụng về,
sau đó lại hào hứng, cầm cái muỗng nhỏ ăn từng miếng từng miếng rất hăng say. Mặc dù rơi cơm trên quần áo, nhưng hơn phân nửa phần cơm vẫn chui
được vào trong miệng.
Kiều Tâm Uyển trong lòng đang ngổn ngang
nên ăn cơm mà chẳng biết mùi vị thế nào. Cố Học Võ lại làm như người
chẳng có việc gì, giải quyết hết hơn nửa số đồ ăn, sau đó nhìn con gái
đã ăn gần xong cơm rồi lại múc canh cho Bối Nhi.
Nguyên liệu
trong tủ lạnh không nhiều nên anh chỉ có thể làm được món canh cà chua
trứng. Bối Nhi muốn bưng chén lên tự mình húp, kết quả là lại đổ hết lên người. Quần áo mặc lúc đầu cũng nhanh chóng ngấm nước canh. Kiều Tâm
Uyển cau mày nhìn một hồi. Nhưng Cố Học Võ lại làm như không thấy, chỉ
đứng ở bên cạnh nhìn, chứ không ra tay giúp con gái.
Bữa cơm cũng ăn gần xong. Cố Học Võ lúc này mới ôm lấy con gái, ánh mắt thản nhiên
lướt qua mặt Kiều Tâm Uyển: “Em dọn chén, anh đưa con đi tắm.”
“Tôi sẽ tắm cho con.” Kiều Tâm Uyển đứng lên: “Anh không cần làm đâu.”
“Yên tâm, kinh nghiệm của anh cũng không ít hơn em.” Hai thằng con trai của
Cố Học Văn ngày nào chẳng bị anh chộp lấy luyện tập. Anh tự tin động tác của anh tuyệt đối sẽ không thua kém Kiều Tâm Uyển
Bối Nhi được
Cố Học Võ bế nên hơi không quen. Bàn tay nhỏ bé giơ giơ, muốn Kiều Tâm
Uyển bế, nhưng Cố Học Võ đã bế bé vào phòng tắm. Cô bé thích nghịch nước nên vừa cởi đồ vào bồn tắm lớn là lại cười toe toét, quên mất mình vốn
dĩ muốn tìm mẹ.
Kiều Tâm Uyển bất đắc dĩ, cau mày nhìn những hạt
cơm Bối Nhi đánh rơi trên bàn bên cạnh. Trong long đang rối rắm không
biết có nên chờ ngày mai bảo mẫu tới giải quyết hay không. Trong đầu cô
đột nhiên lại thoáng qua gương mặt bình tĩnh của Cố Học Võ. Cô không rõ
làm sao anh lại có thể làm như người không có chuyện gì như vậy. Anh tới đây làm gì? Chỉ là để chúc mừng sinh nhật Bối Nhi? Hay còn những
chuyện khác?
Rõ là buồn cười, cô đang suy nghĩ gì đây? Anh tới
làm gì, có mục đích gì đâu liên quan tới cô. Sinh nhật cùng lắm chỉ một
ngày, qua ngày mai, bảo anh rời đi không phải là được rồi sao? Vậy nếu
anh không đi thì sao? Kiều Tâm Uyển tự hỏi lòng mình nhưng lại không có
đáp án. Nếu anh thực sự không đi, vậy Kiều Tâm Uyển cũng không biết phải làm sao. Đuổi anh đi? Hay nói tặng chỗ này lại cho anh còn cô sẽ đi?
Dựa vào cái gì cơ chứ?
Cô đến Đan Mạch hơi mấy tháng nay là vì cô muốn quên toàn bộ, cô đang cố gắng như vậy thì Cố Học Võ dựa vào cái gì mà vừa tới là cô phải bỏ đi? Không. Cô không muốn. Cô quyết định qua
sinh nhật Bối Nhi liền đuổi Cố Học Võ đi, không cho anh có cơ hội.
Thu hồi lại suy nghĩ, cô mới phát hiện mình đã ngồi ngẩn ngơ ở đây gần nửa
tiếng, nhìn đống lộn xộn trước mắt, cô thở dài, nghĩ đến lúc ở trên đảo, Cố Học Võ rất ghét rửa chén nên cô đành phải đứng lên tự mình thu dọn.
Dù sao ngày mai bảo mẫu cũng không tới, không thể để chén bát qua một ngày được. Thu dọn chén vào nhà bếp, lại nhặt cơm rơi trên đất, chỉ đơn giản như vậy thôi mà Kiều Tâm Uyển cũng mất một lúc rất lâu mới làm xong.
Lau khô bàn, dọn dẹp phòng ăn, lại vào bếp rửa chén.
Lúc này Cố
Học Võ cũng đã tắm xong cho Bối Nhi, bọc con trong khăn lông, tìm qua
hai gian phòng mới tìm được chỗ để quần áo của Bối Nhi. Anh mặc quần áo
cho Bối Nhi xong rồi đi ra. Bế Bối Nhi đặt ở trước bàn trà phòng khách,
mở cái máy thông minh biết kể chuyện cho cô bé. Đột nhiên một tiếng
xoảng từ trong phòng bếp vọng ra. Anh cau mày, nhìn Bối Nhi lại ôm gấu
Pooh chơi tiếp, đành tiến vào bếp trước. Quả nhiên, bên chân Kiều Tâm
Uyển có mấy mảnh vỡ, cô đang cúi đầu, chuẩn bị nhặt.
“Ngừng tay.” La lên ngăn động tác của cô lại, anh nhìn chung quanh phòng bếp, rồi đi ra phía sau cửa cầm chổi và hốt rác ra thu dọn mảnh chén vỡ. Xác định
trên đất không còn bất kì mảnh vỡ nào có thể làm người khác bị thương,
anh mới đứng ở trong bếp nhìn Kiều Tâm Uyển vẫn đứng bất động.
“Anh cứ tưởng qua mấy tháng chắc em phải có chút tiến bộ cơ đấy.” Giọng anh thản nhiên, không hề có ý châm chọc.
Kiều Tâm Uyển khó chịu, chỉ chỉ bàn tay dính đầy bọt xà bông ra ngoài: “Anh ra ngoài, tôi tự làm được.”
“Em chắc chứ?”
“Chắc chắn. Anh ra ngoài.”
Kiều Tâm Uyển rất ghét để Cố Học Võ thấy bộ dạng này của cô. Đã lâu như vậy
rồi, cô nên làm cho mình sống tốt hơn, nên có thể rất kiêu ngạo chứ
không phải để Cố Học Võ vừa tới đã nhắc nhở cô chỗ này không tốt, chỗ
kia không được, những cái này không đáng.
Ánh mắt mất kiên nhẫn,
căm ghét, cả ác cảm đó của cô không tránh khỏi mắt Cố Học Võ, con mắt
anh tối sầm vài phần, môi giật giật, rồi không nói, anh xoay người trở
về phòng khách chơi với con gái.
Ngực Kiều Tâm Uyển lại một lần
nữa buồn bực đau đớn, giống như bị một tảng đá len chặt vậy. Nhưng cô
bắt mình phải tỉnh táo lại, rửa sạch sẽ chén bát rồi bỏ vào tủ khử
trùng. Lúc ra phòng khách, con gái lại đang chơi với con búp bê biết
nói. Bối Nhi hỏi một câu, búp bê đáp một câu.
Bối Nhi chơi rất
vui, cứ cười khanh khách, Kiều Tâm Uyển thấy con gái đã thay quần áo
xong thì cũng biết Cố Học Võ không chỉ tắm được cho Bối Nhi mà còn thay
được cả quần áo. Lòng cô lại phiền muộn. Muốn trở về phòng nhưng Cố Học
Võ vào lúc này lại đứng lên, chặn trước mặt cô.
Kiều Tâm Uyển đưa ánh mắt phòng bị nhìn anh, anh lại kéo tay cô, cũng không để ý đến sự
kháng cự của cô mà kéo cô đi tới ngồi xuống sô pha rồi không biết lấy từ đâu ra một lọ kem dưỡng tay, thoa cho cô.
“Cố Học Võ.” Cô muốn
rút tay mình ra nhưng không thể nào cự lại sự cường thế của anh. Anh
không nói gì, chỉ vô cùng cẩn thận thoa 2 tay cho cô xong mới buông tay
ra.
Kiều Tâm Uyển lúc này rất xấu hổ, rõ ràng hai người đã chẳng
còn gì, anh bày ra tình huống thế này cho ai xem? Không đợi anh thoa
xong, cô tóm cơ hội rút tay về rồi đứng phắt dậy. Cô không thích bộ dạng này của anh. Nếu không yêu cô thì đừng tới làm bộ làm tịch trước mặt
cô, cho cô hy vọng lại khiến cô thất vọng.
Những phiền muộn ấy
khiến cô không cách nào chấp nhận được, ngón tay chỉ ra cửa chính, hiện
tại cô chỉ muốn bảo anh đi mà thôi: “Cố Học Võ, mời anh đi cho.”
Đừng ở lại đây, đừng để cô nhìn thấy, đừng để cô lại nghĩ tới những chuyện
không tốt, không vui trước kia. Tuy rằng cô vẫn chưa quên nhưng chỉ cần
anh không xuất hiện, miễn là anh không đến trêu chọc cô thì cô vẫn có
thể vượt qua được.
Giọng của cô không thể khống chế được kích
động, Bối Nhi đang chơi nghe thấy liền ngẩng đầu lên nhìn Kiều Tâm Uyển, thấy cô đã đi ra, cô bé liền kéo tay cô.
“Ma ma, nói chuyện, nói chuyện.”
“Xin chào, xin chào.” Búp bê nghe được mệnh lệnh lại mở miệng.
Bối Nhi cười đến vô cùng rạng rỡ, bảo Kiều Tâm Uyển ngồi xuống, chơi với cô bé. Kiều Tâm Uyển trong lòng vẫn chưa nguôi giận nhưng lại không thể
nổi cáu với con gái vì thế đành ngồi xuống sofa chơi cùng con.
Cố Học Võ từ đầu tới đuôi đều không nói gì, chỉ nhìn bộ dạng Kiều Tâm Uyển và con gái chơi với nhau. Khi cô nhìn anh, ánh mắt ấy đầy phòng bị, tức giận và mất kiên nhẫn. Nhưng lúc nhìn con gái, cô lại hoàn toàn không
có những cảm xúc tiêu cực này. Khóe môi cô hơi hơi cong lên thành một nụ cười nhạt. Nhẹ nhàng nói với búp bê cho búp bê trả lời. Bối Nhi cười
khanh khách, có thể thấy con bé rất vui.
Kiều Tâm Uyển cảm giác
được ánh mắt Cố Học Võ vẫn ở trên người mình, cảm giác này khiến cô như
ngồi trên đống lửa, mất tự nhiên tới cực điểm, muốn đuổi anh ra ngoài,
nhưng lại ngại Bối Nhi còn ở đây.
May mà giấc ngủ của Bối Nhi rất đúng quy luật. Cứ đến chín rưỡi là cô bé liền không chịu nổi mà liên
tục sụp mắt xuống, Kiều Tâm Uyển bế con đi vào phòng, dỗ cho con ngủ.
Lúc đi ra, Cố Học Võ vẫn còn ngồi ở trong phòng khách.
Sắc mặt cô ngưng trọng, ban nãy là do có Bối Nhi ở đây, bây giờ Bối Nhi đã ngủ, cô không cần bận tâm vươn tay chỉ ra bên ngoài, thái độ hết sức kiên
quyết.
“Cố Học Võ, hiện tại mời anh đi cho.”
Cố Học Võ vẫn không nhúc nhích. Hai chân tao nhã bắt chéo nhau, nhìn Kiều Tâm Uyển,
chìa tay ra với cô: “Kiều Tâm Uyển, lại đây ngồi xuống, chúng ta nói
chuyện.”
“Tôi với anh có gì để nói.” Ý phòng bị của Kiều Tâm Uyển hết sức rõ ràng: “Mời anh ra ngoài, con gái đã ngủ rồi, mà tôi thì
không muốn nhìn thấy anh.”